Edit + Beta: Dạ Lãnh

Thích Thiếu Thương biết lão có điều khó nói, lại hỏi: “Thế nhưng việc đó có liên quan gì đến Cố Tích Triều?”

Gia Cát thần hầu nói: “Sau khi Phó Tông Thư và Hoàng Kim Lân bị tử hình, người duy nhất trên đời biết danh sách bọn phản thần tặc tử đó, cũng chỉ có một mình Cố Tích Triều thôi.”

“Thần hầu muốn chúng thuộc hạ tìm được Cố Tích Triều, tra ra bảng danh sách.”

“Đúng vậy. Ba năm trước, ta vốn định giữ Cố Tích Triều lại để tìm hiểu sự tình, tra ra tận gốc dư đảng của Phó Tông Thư. Ai ngờ sau cái chết của Vãn Tình, y vẫn điên điên tỉnh tỉnh, thần trí mơ hồ, sau đó lại đột nhiên biến mất.” Thần hầu quay lại nhìn Thích Thiếu Thương, nói: “Ta không hề nghĩ tới chuyện ngươi đã phế bỏ một thân công lực của hắn.”

Thích Thiếu Thương thần sắc buồn bã nói: “Chỉ vì thuộc hạ không muốn hắn tiếp tục làm hại võ lâm.”

Gia Cát thần hầu thở dài: “Làm khó ngươi rồi…” Thần hầu ngừng một chút, nói tiếp: “Việc này khoan nói tới đã, ta nhận được mật báo, Cố Tích Triều đúng là có thể đang ẩn thân ở Hàng Châu. Ngươi cùng Truy Mệnh đi ngay, tra rõ huyết án của Trần gia. Bên cạnh đó, âm thầm đi tìm Cố Tích Triều, tra cho được bảng danh sách kia. Việc này chỉ có ta và ngươi biết, không được nói cho người thứ ba, kể cả Vô Tình, Truy Mệnh, Lãnh Huyết.”

Thích Thiếu Thương ôm quyền lĩnh mệnh, nói: “Vâng”

Bước ra khỏi phòng của Gia Cát thần hầu, Thích Thiếu Thương suy nghĩ, trong lòng rối loạn cùng hốt hoảng. Tất cả cũng chỉ vì một người mang tên:

Cố Tích Triều.

-o0o-

“Tiên sinh, ngài đi đâu vậy?”

Đỗ Ngôn Chi nghe tiếng thì dừng lại, quay người về phía sau nhìn thấy một thiếu niên.

“Có chuyện gì không?”

“Không có gì.” Thiếu niên kính cẩn cúi đầu, “Chỉ là mấy ngày nay, tiên sinh hầu như đêm nào cũng đi ra ngoài, tới bình minh mới trở về.”

Đỗ Ngôn Chi nhướn mày cười: “Ta không ngủ được, thỉnh thoảng ra ngoài dạo một chút. Ngươi không cần ngạc nhiên.”

” Tiểu Nguyên chỉ là lo lắng cho sức khỏe của tiên sinh thôi. Hiện giờ đã là cuối thu, sớm muộn gì trời cũng trở lạnh, tiên sinh cũng nên bảo trọng thân thể.”

“Sức khỏe của ta, ta biết rõ nhất, vẫn chưa đến mức nằm một chỗ đâu, ngươi không cần quan tâm quá. Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”

“Hôm nay tiên sinh đã ho mấy lần rồi, hơn nữa mấy ngày này trời cũng hay đổ mưa, ta xem tiên sinh đi đứng, làm gì cũng không thấy thoải mái.”

Nhìn Tiểu Nguyên chau mày, tỏ vẻ không cam lòng, Đỗ Ngôn Chi cười khanh khách: “Trời mưa thì đúng là ta có hơi đau nhức, nhưng hiện tại không có việc gì nữa rồi. Đêm nay trăng đẹp, ta ra ngoài đi dạo một chút sẽ trở lại ngay.”

“Ánh trăng muốn thấy lúc nào mà chẳng được, hà tất phải là hôm nay?”

“Tiểu Nguyên, ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại quản cả chuyện đi lại của ta? Đêm nay ra ngoài có gì không thích hợp sao?”

“Nếu tiên sinh nhất định phải đi, vậy để Tiểu Nguyên đi theo được không?” Tiểu Nguyên nhìn bàn tay cầm tiểu hạp của Đỗ Ngôn Chi trong mà nói.

.