Edit: Dạ Lãnh

“Tới rồi.”

“Ừ.” Trong tầm mắt Thích Thiếu Thương xuất hiện một mái nhà tranh nho nhỏ, “Ngươi ở chỗ này sao?”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Cố Tích Triều mang theo vài phần ai oán, “Ta chỉ là một tiểu tử nghèo, đã tỉnh mộng rồi, phải trở lại chỗ này thôi.”

Thích Thiếu Thương không biết trả lời như thế nào, chỉ lầm bầm hai tiếng, đi theo Cố Tích Triều vào phòng. Thế nhưng, cảnh tượng trong phòng làm hắn phải ho một tiếng, “Ngươi xây mộ của Vãn Tình cô nương ngay trong nhà sao?”

“Đúng vậy,thế nào, không thể làm như vậy sao?”

“Cũng không phải.” Chỉ là, chưa người nào làm như vậy cả, nhưng mà, Cố Tích Triều quả thật vốn là người có thể làm như vậy.

“Xin lỗi, nơi này của ta ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, ngươi cứ ngồi trên giường đi.” Cố Tích Triều chỉ chỉ vào đống cỏ duy nhất trong phòng mang hình dáng gần giống chiếc giường, sau đó, rót hai chung trà.

Thích Thiếu Thương nhìn chung quanh căn nhà nhỏ một chút, thật sự có thể dùng bốn bức vách nhà tù mà hình dung, nơi tổn hao tâm tư nhất chính là ngôi mộ của Vãn Tình, được xây rất tỉ mỉ, đá cũng là loại đá thượng phẩm. Trước mộ dựng một tấm bia cũng bằng đá, trên tấm bia có khắc những nét chữ của Cố Tích Triều khắc, thanh tú, tuấn dật, tựa như phong thái của y, nước sơn được quét tỉ mỉ, ẩn chứa vô vàng tình cảm ôn nhu. Chắc là y đã dốc hết tiền của vào việc xây mộ cho Vãn Tình, mới nghĩ tới đó, trong phòng lại có ánh lửa, Thích Thiếu Thương bị hỏa quang hấp dẫn, nhìn tới nơi đó. Cố Tích Triều đang cời than củi, vẻ mặt rất chuyên chú, ngọn lửa ánh lên khuôn mặt y, âm tình bất định.

Vẻ mặt Thích Thiếu Thương lúc này cũng rất chuyên chú, chuyên chú mà nhìn Cố Tích Triều.

“Mới vừa rót trà, nhưng nguội quá rồi, hay là đợi chút nữa ta đun nước nóng châm lại cho ngươi.”

“Ừ, cũng không cần vội. Ngươi mất tích một năm qua, đều ở chỗ này sao?”

“Đúng vậy.”

“Ừm, khó trách chẳng ai tìm được tin tức của ngươi.”

Cố Tích Triều vừa chăm chú nghe, vừa đem ấm nước đặt lên bếp lò, suy nghĩ, một năm nay Thích Thiếu Thương có quan tâm tới chuyện mình đang ở nơi nào sao? Nói vậy, có phải là có ý nói bọn họ vẫn một chút gì đó để có thể quay lại khoảng thời gian ở Kỳ Đình hay không? Không, căn bản vốn là không có khả năng, Thích Thiếu Thương cho dù thế nào cũng không có khả năng tha thứ cho mình, huống hồ chi, cho dù hắn đồng ý tha thứ, thì đạo nghĩa giang hồ của hắn, và những người bên cạnh hắn cũng không có khả năng chấp nhận chuyện đó.

Thích Thiếu Thương nhìn gương mặt y, lúc thì trầm tư, lúc thì như nghĩ tới cái gì tươi sáng lắm, qua một hồi lại ủ rũ, lộ ra dáng bộ thương tâm. Y đang suy nghĩ cái gì vậy? Mà bản thân mình cũng đang suy nghĩ cái gì vậy?

Trầm mặc một lần nữa lại bao phủ, trong phòng chỉ còn tiếng tí tách của củi cháy trong bếp lò.

Cố Tích Triều vẫn nhìn chăm chú vào ngọn lửa, Thích Thiếu Thương dời tầm mắt, suy nghĩ về vấn đề của mình: hôm nay đắc tội với đại thần trong triều, sợ là chức bộ khoái này sẽ làm không nổi nữa, sáng mai có nên đến Lục Phiến Môn thú tội, sau đó từ chức luôn hay không? Mà như vậy cũng tốt, hắn làm bộ khoái quả thực rất khó chịu. Chỉ là phải có lỗi với Thiết Thủ rồi.

“À, Đại đương gia, hôm nay ngươi cứu ta, đắc tội với tên họ Tào kia rồi, ngày sau hắn có thể gây khó dễ cho ngươi không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí bỗng trở nên kì lạ, y gọi hắn là “Đại đương gia”!

Thích Thiếu Thương thấy vô cùng khó tin mà nhìn chăm chăm vào Cố Tích Triều, Cố Tích Triều dường như cũng bị chính lời nói mình vừa thốt ra mà hoảng sợ.

Hai người nhất thời đều rơi vào xấu hổ.

Hắn không thể tin được ngoại trừ việc y vẫn còn xưng hô với mình như vậy, giữa bọn họ vẫn còn tâm linh tương thông, y cũng không thể tin được ngoài trừ mình còn gọi hắn là Đại đương gia, cư nhiên còn bị Thích Thiếu Thương ảnh hưởng nhiều đến vậy, mà chỉ cần liếc nhìn hắn từ lần đầu tiên, đầu óc đã tràn ngập suy nghĩ rồi.

Tiếng ấm nước sôi trào phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong căn nhà nhỏ. Nước sôi rơi bắn vào than đỏ phát ra tiếng xèo xèo.

Cố Tích Triều vội vàng đứng lên đi tới bếp lò, nhưng lập tức nhăn mặt nhíu mày, phát ra một tiếng kêu đau đớn, rồi đánh rơi ấm nước.

“Ngươi không sao chứ.”

“Không sao, không sao, chỉ bị bỏng tay thôi.”

“Nói bậy, ta nhìn thấy rõ ràng nước sôi bắn tới bắp chân của ngươi rồi!” Vừa nói, Thích Thiếu Thương vừa xốc quần áo Cố Tích Triều lên, hắn không có cảm giác gì là không được, dù sao, hai người cũng là nam nhân, không sợ tổn hại cái gì, nhưng Cố Tích Triều không nghĩ như vậy, y vốn khá nhạy cảm, bởi vì trước đó bọ họ mới từ “chỗ kia” trở về. Còn nữa, chân bị nước sôi bắn trúng, lại chính là chân trái.

“Được rồi, ngươi đừng chạm ta!” Cố Tích Triều kêu to, nhưng chưa kịp, quần đã bị thoát xuống.

Trước mắt nhìn thấy mà giật mình, Thích Thiếu Thương suýt nữa đã bị hù dọa, không để ý tới phản kháng của Cố Tích Triều, cũng hét ngược lại: “Ngươi quả nhiên không có đi khám qua đại phu, da thịt đều muốn nát rữa đến đầu khớp xương rồi, tại sao ngươi lại coi rẻ bản thân mình như vậy?” Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn nói ra câu này.

Phải rồi, bắp chân bị hùng nha xuyên thấu, lại bị nước sôi bắn trúng, giống như ma xui quỷ khiến, lộ ra trước mặt Thích Thiếu Thương.

Ban đầu Thích Thiếu Thương đã cảm giác được thân thể của y có cái gì bất ổn, thì ra là vì vết thương trên chân.

“Ngươi buông ta ra.” Cố Tích Triều tức giận, bị nước sôi bắn trúng đã đau đớn, bị người khác nhìn thấy vết thương nhục nhã cũng đau đớn, bị ánh mắt Thích Thiếu Thương nhìn tới vết thương càng đau đớn hơn, đau đớn và giận dữ tới mức run rẩy.

Thích Thiếu Thương theo lời buông ra, hắn biết bản thân đã đụng tới nỗi đau của Cố Tích Triều, cũng không vui vẻ gì. Nhìn y tức giận đến phát run, tử sa mỏng trên người cũng run theo, y quay đầu sang một bên, lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ, đôi chân thon dài, trắng trẻo lộ ra khỏi lớp sa y, bị ánh lửa soi đến đỏ hồng lên. Chỉ có vết thương hư thối khiến đôi chân như món đồ sứ đẹp đẽ bị vỡ rồi được chắp vá lại, mất đi vẻ hoàn mỹ.

Trầm mặc, lại một lần trầm mặc.

Phải nói thế nào, làm thế nào mới có thể dỗ dành y đây? Thích Thiếu Thương không biết, nhưng hắn biết một điều, bây giờ phải lập tức dẫn y đi. Trong lòng tức giận kềm nén lại, hắn nhấc chân dẫm tắt ngọn lửa, khiến Cố Tích Triều sợ hãi mà hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”

“Cái gì, bây giờ?”

“Đúng, chính là bây giờ!” Thích Thiếu Thương nhất quyết không từ bỏ, muốn đưa tay giúp Cố Tích Triều mặc lại quần.

“Không cần, ta không đi!”

“Không được, thương thế của ngươi kéo dài lâu như vậy sao, ngươi có biết nếu không trị sẽ càng trầm trọng hơn, đến lúc đó muốn trị cũng không trị được!”

“Trị không hết thì không cần trị, ta không cần!”

“Sao lại không cần, cứ như thế này, nhẹ thì chân ngươi bị phế, nặng thì mất mạng!”

“Chân tàn hay không tàn đối với ta không có vấn đề gì, mạng của ta rẻ mạt, chết thì chết, có gì đâu.”

Lần này đến phiên Thích Thiếu Thương tức giận, hắn nghĩ thầm người này cũng không phải bình thường, xem mạng người như cỏ rác, y thật sự không có khái niệm về ‘tính mạng’ hay sao vậy?

“Hôm nay ta cứu ngươi, ngươi nợ ta, ta nói bây giờ ngươi phải đi xem đại phu thì bây giờ sẽ dẫn ngươi đi xem đại phu!”

“Này, sao ngươi không chịu nói lý lẽ hả?”

“Vậy ngươi thì lúc nào nói lý lẽ hả?”

Cố Tích Triều tức giận đến nói không ra lời, nhất thời líu lưỡi, đang muốn phản bác lại, thì bị động tác của Thích Thiếu Thương làm cho hoảng sợ.

Hắn lại ngồi xuống, rồi ôm lấy y.

“Ta sợ ngươi rồi, ta đi còn không được sao, ngươi bỏ ta xuống, tự ta đi!”

“Không được, quá chậm!”

“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì biết ta đi chậm hơn ngươi!” Cố Tích Triều thở gấp. Hoang phế một năm võ công, bây giờ thân thể cũng trở nên vô dụng, chính xác là y không thể đi nhanh bằng Thích Thiếu Thương.

“Ta vừa mới nhìn ngươi bước đi thì biết.”

Cố Tích Triều không nói gì, không thể làm gì khác hơn là để mặcThích Thiếu Thương ôm mình xuống núi.

Khinh công Thích Thiếu Thương hình như đã tiến bộ hơn trước rồi, đi lại giống như đang bay, huống hồ chi lại còn ôm một người nam nhân cao hơn hắn vài tấc, phỏng chừng vốn là nhờ vào cái chức bộ khoái, Cố Tích Triều bất đắc dĩ nghĩ thầm, bản thân mình đúng là không hơn được hắn.