Thích Thiếu Thương gọi điện cho người môi giới Ngũ tiên sinh, nhờ anh ta tìm giúp một căn hộ khác.

Căn nhà đó vốn rất hoàn hảo, nên khi đối mặt với câu hỏi của người môi giới, hắn quả thật không biết làm sao trả lời, chỉ đành nói qua loa mấy câu cho xong chuyện.

Aizz, vừa nghĩ tới trở thành hàng xóm của Cố Tích Triều, không biết sao dạ dày hắn lại co rút dữ dội.

Ở trong nhà bếp gọi điện cho người môi giới xong, Thích Thiếu Thương mở tủ lạnh lấy ra hai lon coke, trở ra phòng khách.

“Đây, uống miếng nước rồi nói.”

Tiêu Long Tự và Tức Hồng Ngọc nhận lấy coke, lại bắt đầu tranh cãi chuyện nước có đường hay không có đường cái nào ngon hơn. Mà từ lúc mới bước vô cửa, bọn họ đã liên tục tranh cãi về chuyện nên xây sửa căn nhà theo phong cách nào.

Thích Thiếu Thương nhìn hai người họ, đầu muốn nhói lên.

Tiêu Long Tự là con trai chủ nhà, Tức Hồng Ngọc là con dâu tương lai của chủ nhà. Cũng chính vì hai con người này mà Thích Thiếu Thương phải rơi vào cảnh chạy đôn chạy đáo kiếm nhà khắp nơi. Mà bọn họ lại còn thường xuyên ghé qua thăm viếng, mỗi lần như vậy đều nhăm nhe đánh giá nên sửa nhà thành ra thế nào.

Lại còn xin hắn tư vấn nữa.

Có bệnh quá không vậy…

Cứ như vậy, đủ các kiểu nhà như kiểu nông thôn, kiểu hiện đại, kiểu Nhật, kiểu làng quê… lần lượt được đưa ra tranh luận. Kết quả, nếu không phải Tiêu Long Tự lắc đầu quầy quậy, thì là Tức Hồng Ngọc cương quyết không nhượng bộ, hai bên xù lông lên, chỉ thiếu điều cãi vã ngay trước mặt Thích Thiếu Thương.

“Hai người xem thế này có được không, dạo này thịnh hành trào lưu hỗn hợp đó.” Thích Thiếu Thương cất tiếng.

“Phòng khách thì theo phong cách tự nhiên, trên tường có thể treo lưới cá, nón lá chi đó phòng ngủ thì làm kiểu cổ điển, đặt một cái giường lớn kiểu nhà Thanh, bên cạnh ảnh đám cưới treo chân dung của Khang Hy Càn Long, cũng có thể bày thêm mấy cái đèn dầu còn phòng tắm thì có thể làm theo phong cách La Mã, dựng hai cái cột trụ La Mã, rất là có khí chất, khăn tắm có thể vắt lên vai bức tượng David, có gu lắm đó…”

Nói nhảm một tràng làm cặp đôi kia bị dọa đến ngớ ra, lòng sùng bái dành cho Thích Thiếu Thương bất chợt bùng lên.

Thích Thiếu Thương thấy mặt hai người trẻ tuổi tỏ ra vô cùng bồn chồn háo hức như muốn lập tức hiện thực hóa cách nghĩ của hắn, thầm than: Mình tạo nghiệt rồi.

“….nhà Cố Tích Triều nhất định là…” từ miệng Tức Hồng Ngọc chợt thốt ra một cái tên khiến Thích Thiếu Thương giật mình.

“Mới nãy em nói gì vậy?”

Tiêu Long Tự cười rồi lập lại lời vị hôn thê vừa nói, “Đó là tác giả Cố Tích Triều mà tiểu Ngọc rất thích đó, nói nhà anh ta nhất định rất là có không khí nghệ thuật, vừa cao quý vừa trang nhã, siêu phàm thoát tục. Nếu mà có cơ hội nhìn thấy nhà anh ta thế nào, tiểu Ngọc nhất định sẽ bài trí nhà cửa giống y hệt.”

Thích Thiếu Thương nhất thời không nhịn được, ngụm trà còn chưa nuốt xuống đã phun phì ra, trực tiếp văng đầy người Tiêu Long Tự còn chưa kịp né.

Thích Thiếu Thương nghĩ, hoang tưởng bị hủy diệt chính là khởi đầu của trưởng thành, vậy rốt cuộc hắn có nên giúp Tức Hồng Ngọc mau chóng trưởng thành không đây?

Thiện và ác đấu tranh dữ dội trong lòng Thích Thiếu Thương, cuối cùng hắn quyết định, để thế giới này tồn tại thêm một chút hoang tưởng vậy.

Chỉ là khi Thích Thiếu Thương lại một lần nữa đứng trong nhà Cố Tích Triều, nhìn thấy cảnh tượng của bãi chiến trường, hắn bất chợt có một xung động muốn chụp tất cả những thứ này lại, đem gửi cho tạp chí lá cải.

Làm như vậy, hình tượng của Cố Tích Triều trong lòng ngàn vạn thiếu nữ như Tức Hồng Ngọc sẽ sụp đổ suy ra tác phẩm của Cố Tích Triều không có người xem tức là Cố Tích Triều không kiếm được tiền vậy nên Cố Tích Triều không thuê nổi nhân viên thu dọn kết quả là Cố Tích Triều sẽ tự mình quét dọn nhà cửa.

Suy nghĩ độc ác này cứ quay tròn rồi lại quay tròn trong đầu Thích Thiếu Thương, đeo bám hắn trong suốt quá trình thu dọn.

Cố Tích Triều hoàn toàn không hay biết tâm tư của Thích Thiếu Thương, chỉ ngồi trong vườn, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn con người đang cần mẫn lao động trong phòng khách, hài lòng gật gật đầu, vẻ mặt đó, giống y như một địa chủ thời xưa mua được một con la khỏe mạnh chịu khó chịu khổ vậy.

Con la, à không, Thích Thiếu Thương dọn dẹp xong nhà bếp nhà tắm phòng khách, thấy hình như đỡ hơn kỳ trước một chút, rác rến giảm lại còn 11 bao.

Xách rác ra ngoài đổ, hắn quay đầu lại nhìn thấy Cố Tích Triều đang từ trong vườn vẫy vẫy hắn.

“Có chuyện gì?”

Cố Tích Triều cười tít mắt, nhìn rất ư ôn hòa vô hại, có điều tia sáng lóe lên trong mắt cậu khiến Thích Thiếu Thương có hơi thót tim. “Để tôi xem tướng cho anh.”

“Hả?”

Bất chấp vẻ mặt nghệch ra của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều kéo tay phải hắn ra ngắm ngắm nghía nghía, miệng lẩm bẩm, “A, tay tốt tay tốt… mới nhìn là biết có thể viết được chữ đẹp.”

Thích Thiếu Thương nghĩ thầm, xem tay không phải là nam tả nữ hữu sao? Cậu kéo tay phải của tôi làm cái gì chứ?

Lại thấy Cố Tích Triều vỗ tay một cái, phán ra kết luận, “Tiểu Thích,” Cậu ta thường gọi người khác như vậy, áp dụng công thức ‘Tiểu X’, vừa không tỏ ra quá thân mật, lại cũng không quá xa lạ, “Từ chỉ tay của anh cho thấy, anh sinh ra là mạng khổ, cả đời bị người khác nô dịch không ngóc đầu lên nổi. Cho nên đến bây giờ tuổi tác không còn nhỏ nữa nhưng vẫn phải làm cho công ty dọn vệ sinh. Aiz, sau này cứ đi theo tôi, theo tôi có thịt ăn.”

Không thốt một tiếng, không phải vì Thích Thiếu Thương bị lời nói đả kích, mà là hắn quả thực không biết làm sao Cố Tích Triều có thể bày ra được bộ mặt nghiêm túc như vậy. “Thầy bói nói tôi là mệnh phú quý, sau 30 tuổi sẽ có sự nghiệp của mình, từ đó về sau thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp gia đình đều thành công mỹ mãn.”

Ngước mắt nhìn Thích Thiếu Thương không chút dao động, Cố Tích Triều thản nhiên nói, “Mấy tên giang hồ lừa gạt đó nói mà anh cũng tin?”

Khi Cố Tích Triều bày ra bộ mặt bình lặng không gợn sóng đó, những lời từ miệng cậu nói ra so với lúc cười mà nói càng có sức thuyết phục. Cậu ta trước giờ đều biết rõ điều này.

Còn Thích Thiếu Thương ngay lúc này bất chợt quên mất sau lưng mình còn có một công ty vệ sinh Thần Long cùng mấy chục nhân viên, quả thực có chút hoài nghi cuộc đời mình về sau có khi nào sẽ lụn bại, chìm vào trong cát bụi.

Còn đang thẫn thờ, Cố Tích Triều đã nhét qua một cây bút, “Lại đây lại đây, dù sao cũng quét dọn xong rồi, lại đây làm chuyện có ý nghĩa chút đi, lãng phí sinh mệnh là rất đáng khinh.”

“Tôi thấy quét dọn sạch sẽ căn nhà này mới là chuyện không có ý nghĩa nhất trên đời.”

Đặc biệt là sau một tuần gặp lại, cảm giác này càng thêm sâu sắc.

Cố Tích Triều làm bộ không nghe thấy, kéo túi vải bố ở một bên ra trước mặt Thích Thiếu Thương, “Tôi đã sắp xếp xong rồi, mớ này là các độc giả lần đầu gửi thư, không biết nét chữ của tôi, giao cho anh đó.”

“Giao cho tôi là sao?”

“Viết thư hồi âm a.”

Khi Cố Tích Triều mới bắt đầu sự nghiệp, vẫn còn là một thiếu niên non nớt lãng mạn, nhìn thấy biên tập đem đến thư của độc giả liền vui mừng khôn xiết. Vừa hối hả viết thư vừa nhủ thầm với lòng, mỗi bức thư độc giả gửi đến đều nhất định phải hồi đáp, mà phải là viết bằng tay. Mấy năm nay cậu luôn tuân thủ lời hứa này.

Có điều gần đây lượng thư độc giả gửi về càng ngày càng lớn, quả thực sắp ứng phó không nổi. Viết văn, rồi còn vẽ tranh minh họa cho mấy tờ tạp chí, công việc càng ngày càng nhiều, thư từ cũng càng lúc càng nhiều, cậu gần như không có thời gian để đọc nữa.

Sau đó, có một Thích Thiếu Thương từ trên trời rơi xuống.

“Đúng rồi, ” Cậu chợt nghĩ ra cái gì đó, “Anh còn chưa biết tôi viết cái gì, có thể nhất thời không thể viết thư đạt đến trình như tôi.” Cậu bèn nhấc Mary đang nằm bẹp trên đùi ra, đứng dậy đi vào phòng sách.

Mấy phút sau, Thích Thiếu Thương nhìn thấy cậu ta đang khệ nệ ôm một chồng sách, đi về chỗ mình. Sau đó đặt sách xuống đất, đếm từng quyển cho hắn xem.

“Quyển này, là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, kể chuyện một gã kia ngoại tình trong thời gian vợ có mang, sau khi bị đồng nghiệp phát hiện mới giết chết đồng nghiệp để bịt đầu mối.” Bỏ vào lòng Thích Thiếu Thương.

À, thì ra Cố Tích Triều là tác giả viết sách trinh thám.

“Quyển này, là một tuyển tập truyện thiếu nhi, Mary Thám Hiểm Rừng Thẳm.” Đưa qua.

A? Là tác giả truyện thiếu nhi sao?

“Còn quyển này, tiểu thuyết lịch sử, Sự trỗi dậy của Thành Cát Tư Hãn”

Hả? Bộ giỡn hả?

“Đúng rồi, mấy quyển này là tiểu thuyết tình yêu bị Anh Tử ép viết nè… Đọc hết mớ này thì anh có thể viết thư hồi đáp được rồi đó.”

Thích Thiếu Thương ôm mớ sách, trợn mắt, đổ gục.

Mary vui vẻ nhảy từ trên ghế xuống, lon ton bước trên bụng Thích Thiếu Thương. Một hai ba, đồ đầu gỗ

“Nè, nè!” Cố Tích Triều vỗ ‘Bạch bạch’ lên mặt của người gỗ, “Đừng có ngất đi chứ, cũng đâu phải bắt anh làm không công…”

===================

Nghi vấn của Ngũ Đại Lang

Ngũ Đại Lang, nam, 30 tuổi, vóc dáng trung bình, mắt kính gọng nhựa màu đen, gương mặt bình thường, người môi giới nhà không có tiếng tăm.

Hôm nay, anh ta nhận được điện thoại từ khách hàng. “Ưm ưm, vâng, Thích tiên sinh, tôi sẽ giúp anh chú ý các căn nhà khác. Nhưng mà số 88 đường Cần Phấn là căn nhà tốt như vậy, có hơi tiếc đó… ha ha, không sao, nhu cầu của khách hàng là trên hết….”

Cúp điện thoại, Ngũ Đại Lang tiên sinh thở dài, gạch một đường lên mấy chữ đằng sau ‘Số 88 đường Cần Phấn”.

Trong 29 năm đầu đời của Ngũ Đại Lang, nghi vấn lớn nhất chính là, cha mẹ tại sao lại liều với nguy cơ anh ta bị người ta cắm sừng mà đặt cho anh cái tên ‘Ngũ Đại Lang’?

(nhân vật trong truyện Thủy Hử)

Mãi cho đến năm 30 tuổi, cái nghi vấn này bị đẩy xuống hàng thứ hai, và một nghi vấn mới của cuộc đời bày ra trước mắt: Tại làm sao mà số 88 đường Cần Phấn lại không có ai chịu mua?

Đường Cần Phấn vốn không phải tên đường Cần Phấn, trước giải phóng nó gọi là đường Phú Bảo, trên vỉa hè có trồng cây Ngô Đồng của Pháp đã hơn trăm tuổi, nhà cửa bên đường đều là căn hộ riêng rẽ, còn có vườn rộng. Tuy không có nhà cửa tráng lệ nhưng những người sống ở đây đều là giới quyền quý đương thời. Sau giải phóng, vì tên đường Phú Bảo quá nặng sắc thái tư bản chủ nghĩa nên mới sửa thành đường Cần Phấn (cần cù phấn đấu).

Phần lớn nhà trong khu này đều thuộc về nhà nước, còn lại một phần nhỏ là tài sản tư nhân—- Hiện tại đang nằm trong tay của các nhà môi giới. Tuy là nhà xưa, nhưng có các ưu thế như có tỷ lệ cây xanh cao nhất toàn thành phố, cách trung tâm thành phố chỉ có ba cây số, giao thông thuận tiện, an ninh tốt, nội thất đầy đủ, so với nhà cửa bình thường thì dễ bán hơn nhiều.

Nhưng số 88 lại là một ngoại lệ.

Ngũ Đại Lang nhịn không được thở dài.

Số 88 đường Cần Phấn, số nhà hên biết bao, không ngừng phát đạt trên con đường chủ nghĩa xã hội thênh thang!

(Số 8 trong tiếng Trung hài âm với chữ ‘phát’ trong ‘phát đạt’)

Trên thực tế, căn nhà đại cát đại lợi như vậy mãi mà không bán đi được.

Lục tiên sinh nói Nam Tinh nhà anh ấy cần có một ngôi nhà yên tĩnh

—- Còn muốn yên tĩnh cỡ nào nữa? Sao không dọn lên núi ở luôn?

Thôi tiên sinh rất là thích căn nhà này, anh ta đi xem một vòng xong, lại nói với Lý tiên sinh rằng, quanh đây không có lấy một chỗ để uống rượu.

—- Hai vị, gần nhà máy rượu của thành phố có căn nhà đó, hai người có muốn mua không?

Đồng bào Hongkong là Hạ tiên sinh và Vu tiên sinh, mới nhìn đã chấm cái vườn lớn đó, nhưng Vu tiên sinh lại nói, chúng tôi không thường đến đây, chỗ tốt như vậy đừng để lãng phí vào tay chúng tôi

—– Trời ơi, các người không thể đóng góp một chút xíu cho sự nghiệp bất động sản của tổ quốc đại lục sao?!

Còn Thích tiên sinh, anh ta rõ ràng rất hài lòng với căn nhà, nhưng rốt cuộc lại không chịu mua.

Ông trời ơi! Tất cả những chuyện này, đều là tại làm sao?!

Thế là… từ đó ở trong lòng Ngũ Đại Lang, nhà số 88 đường Cần Phấn đã trở thành một địa điểm thần bí.