Ngày hôm đó, nắng rất đẹp.

Ánh mặt trời đầu hạ, tuy có hơi nóng nhưng vẫn dễ chịu, đi cùng với làn gió dịu mát, khiến người ta bất giác cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cố Tích Triều bày ra một cái bàn tròn trong khu vườn nho nhỏ, ôm laptop ra, lắng nghe tiếng gió thổi xào xạc qua cây lá, rót cho mình một tách trà Long Tĩnh Tây Hồ.

Ngồi ngơ ngẩn, thỉnh thoảng bắt lấy một ý tưởng chợt lướt qua trong đầu, ‘tạch tạch’ gõ vào bản thảo.

Đúng là một ngày rất là bình thường a.

Không có gì khác biệt so với rất nhiều ngày trước đó của Cố Tích Triều.

“Đing đoongĐing đoongĐing đoong”

Nhíu nhíu mày, Cố Tích Triều thấy hơi khó chịu– chuông cửa nhà ai mà cứ kêu hoài vậy?

“Cố tiên sinh, Cố Tích Triều, có ở nhà không vậy!” một giọng nam chợt truyền vào theo tiếng chuông, lớn tiếng gọi tên cậu.

Cố Tích Triều ngẩn ra, a, thì ra là chuông cửa nhà mình…

Cậu sực tỉnh, vội vàng dùng chân móc lấy dép lê vứt một bên lại, xỏ xỏ vào, lao nhanh ra cửa, giữa đường mấy lần bị đủ thứ đồ đạc linh tinh làm vướng suýt ngã.

Đứng ở trước cửa, định thần lại một chút, bình ổn hơi thở, chỉnh chỉnh lại tóc, vuốt vuốt áo sơ mi có hơi nhăn, trong thoáng chốc đã lại là vị tác gia nổi tiếng, mắt đeo kiếng gọng bạc, ánh nhìn lãnh đạm– Cố Tích Triều.

“Cố Tích Triều, có không vậy!” Ở ngoài cửa lại la lên.

Cố Tích Triều lại nhíu nhíu mày, lâu rồi chưa nghe thấy ai nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Mở cửa ra, nhìn nhìn dò xét người ngoài cửa, nói, “Tôi không có điếc, không cần la lớn như vậy.”

“Xin chào, ” người đó hoàn toàn lờ đi thái độ bất mãn của Cố Tích Triều, bơ mặt ra nói, “Công ty chuyển phát Đông Phong, thư của ông.”

Trong lòng reo lên, “Hôm nay là ngày độc giả gửi thư, trời, không biết mình bị sao nữa, quên mất tiêu.”

Mặt vẫn không biểu cảm, Cố Tích Triều liếc cái túi vải bố người đó đeo bên người, Ưm, hình như nhiều hơn lần trước…

Công ty chuyển phát lại lên tiếng, “Còn cái này, ” anh ta lôi từ phía sau ra một món đồ gói bằng ni lon, “cũng là gửi cho ông.”

Cố Tích Triều nhìn món đó, không nén được lại thầm ‘A’ lên một tiếng.

Một con gấu bông bự chảng cao bằng người ta, nhìn gần như vậy, hơi bị áp lực nha.

Cậu ta mở rộng cửa ra, “Anh đem vào giúp tôi.”

“Xin lỗi, tôi phải lo đi đón con của khách hàng, không có thời gian. Xin chào.”

Người đó nói xong, đẩy con gấu bông bự chảng đó vào người Cố Tích Triều, ‘soạt’ một cái liền bốc hơi khỏi lối vào.

Để lại Cố Tích Triều ôm gấu bông đứng ngẩn ở cửa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, “Trên đời này, thì ra còn có người chảnh hơn mình, đúng là chuyện lạ nha.”

Khi Thích Thiếu Thương nhìn thấy chính là cảnh tượng này, một người con trai vẻ mặt lãnh đạm, mắt đeo kiếng gọng bạc, một đầu tóc quăn quăn chỉa lung tung, mặc áo sơ mi sọc chéo nhăn nhăn, chân mang dép lê hình đầu ếch màu xanh lá, ôm một con gấu bông bự chảng cao bằng người, đứng ở trước cửa nhà mình, nhíu nhíu mày.

Thích Thiếu Thương là tới khu này xem nhà.

Vốn là ngôi nhà đang thuê đã hết hạn, lại đúng lúc con trai chủ nhà kết hôn, người ta muốn lấy lại làm phòng cưới, cho nên không cho thuê nữa.

Nguyễn Minh Chính phán một câu, vậy mua một căn đi. Anh ở thành phố Z này 5, 6 năm rồi, bộ chưa tính kiếm cho mình một cái ổ sao?

Thích Thiếu Thương cũng có ý này, an cư lạc nghiệp an cư lạc nghiệp, công ty bây giờ kinh doanh không tệ, đã có thể tính đến chuyện mua nhà rồi. Thế là hắn ta mới tìm một người môi giới địa ốc đáng tin cậy, bắt đầu bước vào con đường trường chinh tìm nhà.

Hồi chiều nhận được điện thoại của người môi giới là Ngũ tiên sinh, nói ở phía nam thành phố có một ngôi nhà rất hợp với yêu cầu của hắn. Thấy hiện tại không có gì bận, Thích Thiếu Thương mới hẹn gặp anh ta để xem nhà.

Xem nhà xong, nói với Ngũ tiên sinh để về nhà suy nghĩ lại, Thích Thiếu Thương đang định lái xe về, thì nhận được điện thoại của Nguyễn Minh Chính.

“Ông chủ, anh có phải vẫn ở đường Cần Phấn ở phía nam thành phố không?” Giọng Nguyễn Minh Chính có vẻ ân cần khác thường.

“Ừm, đang định quay về, sao vậy?” Nguyễn Minh Chính ở công ty trước giờ tác phong quả quyết uy phong, giọng điệu như thế này rất hiếm nha. Thích Thiếu Thương có dự cảm không lành, khiến đang giữa tiết trời mùa hè mà tự nhiên rùng mình một cái.

Nguyễn Minh Chính cười “Hi hi”, “Là thế này, bên chỗ đường Cần Phấn đó có một khách hàng, hôm nay người phụ trách công việc bên đó bất chợt giở chứng, những người khác lại không rảnh…… Mà anh cũng đúng lúc đang ở bên đó, hay là?”

“Em muốn anh đi làm thay?!” Thích Thiếu Thương trợn tròn mắt.

“Không không không, em chỉ định ‘nhờ anh’ tiện thể thông báo cho khách một tiếng, hôm nay không thể làm, đành đổi lúc khác vậy. Rồi tiện thể xin lỗi luôn” Nguyễn Minh Chính càng nói càng nhỏ.

Thích Thiếu Thương gõ nhẹ tay phải lên vô lăng, “Em, gọi điện báo khách hàng một tiếng không được sao?”

“Vậy không có thành ý a!” Nguyễn Minh Chính lớn tiếng phản đối.

“Hả?” Thích Thiếu Thương nhíu mày phát ra âm thanh ngờ vực, hồi trước gặp phải tình huống tương tự, đều là gọi điện thoại để thông báo cho khách hàng mà.

Nghe được ý hắn, Nguyễn Minh Chính di di ngón tay lên bàn, “Được rồi, em không có số của người đó… Nghe nói đó là một tác gia a, trước giờ toàn là do biên tập của ảnh liên lạc với chúng ta để sắp xếp công việc, chỉ là hôm nay điện thoại của biên tập gọi mãi không thông. Ông chủ à, nhờ anh mà ”

Đầu Thích Thiếu Thương muốn nổ gân máu, “Rồi rồi anh đi, mà Minh Chính, em đúng là không biết mè nheo nha.”

“Thích Thiếu Thương anh đi chết đi!” Nguyễn Minh Chính cuối cùng cũng bộc phát bản tính, dập máy cái ầm.

Nhìn chăm chăm cái điện thoại, Thích Thiếu Thương tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Minh Chính phát hỏa, lại nghe thấy điện thoại vang lên.

“À, ông chủ, khách hàng đó tên là Cố Tích Triều, sống ở số nhà 85 đường Cần Phấn……tít tít!”

Không đợi Thích Thiếu Thương phản ứng, điện thoại lại bị ngắt ngang.

Cố Tích Triều, tác gia, số 85 đường Cần Phấn… Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ lẩm nhẩm trong đầu mấy thông tin này, cứ vậy đến khi nhìn thấy Cố Tích Triều.

Đây đây đây…. đây là một tác gia sao? Cái người vờ đàng hoàng nghiêm chỉnh nhưng mà thực tế chỉ nhìn một cái là biết ngay có mấy phần bê bối này, nhìn in hệt một học sinh cấp 3 còn ngái ngủ.

Nhưng mà đây đích thực là nhà số 85 đường Cần Phấn mà.

Thích Thiếu Thương bèn đi tới, “Có phải là Cố Tích Triều tiên sinh không ạ? Tôi đến từ công ty dịch vụ vệ sinh Thần Long…”

Cố Tích Triều nghe xong, sực tỉnh lại, lộ biểu cảm nghi hoặc nhìn ngó đánh giá cái người tự dưng xuất hiện trước mắt này, “Đàn ông cũng làm vệ sinh nhà nữa a? Lúc trước không phải là một cô gái sao?”

Thích Thiếu Thương cười lên định giải thích, “Không phải, tôi là…”

Nhưng không đợi Thích Thiếu Thương nói hết, Cố Tích Triều chợt giãn mày ra, “Mà cũng không sao, anh đến rất đúng lúc, giúp tôi mang đồ vào đi.”

Hả?

“Cái này không nằm trong phạm vi công việc của tôi, tôi không phải…” Tôi không phải đến để dọn nhà. Thích Thiếu Thương định nói như vậy.

Cố Tích Triều ôm con gấu bông bự, nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, phát ra thông điệp uy hiếp, “Các người không phải lấy tôn chỉ ‘Khách hàng là thượng đế’ sao? Số điện thoại khiếu nại của mấy người, Anh biên tập có để ở chỗ tôi đó.”

Uy hiếp kiểu này….

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, có chút không dám tin tưởng, đây lại là lời thốt ra từ miệng một tác gia.

Cậu ta viết cái gì vậy, truyện thiếu nhi?

“Anh…”

“Đừng có anh anh anh nữa, anh đem dùm tôi cái túi thư đó vô nhà.”

Sau đó Cố Tích Triều cứ vậy mà ôm gấu bông quay người bước vào nhà.

Có chút đau đầu, Thích Thiếu Thương day day huyệt thái dương, đành cam chịu mà nhấc túi thư lên, “Cũng nặng dữ.”

Rồi từng bước đi vào trong nhà Cố Tích Triều.

Sau đó thì tâm linh của hắn bị một cú chấn động dữ dội…