Ngày tiếp theo, Trang Liễu vẫn không nhìn thấy Tương Vân Hàng.

Tương Vân Hàng tức giận rồi, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Hiểu được điều này, sau khi tan lớp, Trang Liễu không dám ngoan ngoãn về nhà Tương Vân Hàng. Trên thực tế, đã từng có một giây y tính trực tiếp về nhà cũ trên núi, nhưng trong lòng luôn có điều gì đó day dứt, khiến y cảm giác trống rỗng. Vì thế gốc liễu này vẫn về lại công viên mà lúc đầu y ở, tro tàn của căn nhà cỏ sớm đã được chú quét dọn công viên thu dọn sạch sẽ, Trang Liễu hơi mệt, nên cũng lười tạo lại lần nữa, đơn giản leo lên một gốc liễu cạnh hồ để ngủ.

Dù sao cũng là anh em của mình, ngủ một chút cũng không sao nhỉ … Trang Liễu nghĩ.

Chẳng qua tối đó, Trang Liễu ngủ rất không ngon. Có lẽ vì đã hết hè, gió khuya lạnh lẽo, Trang Liễu ngủ ngủ được một lát lại bắt đầu tìm hơi ấm như thường lệ, cọ cọ bên trái, chà chà bên phải, sáng hôm sau y bị mình cọ tỉnh luôn. Sau khi tỉnh lại, thấy lá cây rụng đầy đất, Trang Liễu lén đỏ mặt – y cư nhiên đùa bỡn anh em ruột của mình cả đêm! Loạn luân a!

Mấy ngày sau, Trang Liễu lại nhìn thấy Tương Vân Hàng, nhưng Tương Vân Hàng thì hình như không thấy y. Hoặc là nói, làm bộ như không thấy y..

Trừ điểm này ra, Tương Vân Hàng vẫn đến lớp ngủ gà ngủ gật như thường lệ, nghiêng nghiêng ngả ngả, pha trò với anh em, nói nói cười cười với nữ sinh, dáng vẻ nhìn cũng không tức giận nữa.

Trang Liễu vừa hơi an tâm lại có hơi không vui, còn có chút thất vọng, đây là lần đầu tiên y có cảm xúc phức tạp như vậy trong suốt mấy trăm năm sống ở trên đời. Phức tạp đến Trang Liễu muốn về nhà.

Tối hôm nay gió đặc biệt lớn, trong công viên cũng đặc biệt lạnh, vì thế, quyết tâm về nhà của Trang Liễu lại càng sâu sắc.

Đang mơ mơ màng màng nằm trên cây, đột nhiên có người đá mạnh lên thân cây một cái, Trang Liễu rên rĩ lăn xuống, đã được người ta đón vào lòng. Mùi rất quen … Trang Liễu ngủ mê man nhưng vẫn nghĩ thế, ngoan ngoãn để người ta nâng lên, cõng trên lưng, nhấc bước, đi.

Cảm giác nhấp nhô nhấp nhô do đi đường rất thoải mái. Trang Liễu mềm mại nằm úp sấp trên lưng Tương Vân Hàng, tay còn ngoan ngoãn vòng quanh cổ người ta: “Đi chỗ nào nha…”

Tương Vân Hàng thô lỗ nói: “Về nhà! Ngủ!”

Vừa nói vừa vụng trộm giãn giãn gân chân, ngồi xổm từ lúc trời tối đến giờ đâu có dễ? Có chết cũng không thể nói ra a, ai! Cũng không chịu đến tìm cậu chịu thua, đành cho y một bậc thang a!

Tương Vân Hàng bực bội cõng người về nhà, kết quả đặt người lên giường rồi mới nhìn thấy, người này ngủ cũng thật ngon, ngon đến mức Tương Vân Hàng đặc biệt muốn đấm cho y một phát. Nhưng muốn thì muốn, Tương Vân Hàng vẫn sờ sờ nắn nắn ôm ôm y thành một cục rồi đi ngủ.

Nửa đêm Trang Liễu có thoáng tỉnh lại, chỉ nghe thấy Tương Vân Hàng ôm chặt y nói  mớ: “Sao cậu có thể không thích tớ… Tớ tốt với cậu như vậy, mắc gì cậu không thích tớ a… Tớ đẹp chai như vậy cậu lại không thích tớ…”

Lăn qua lộn lại đều là mấy câu này, Trang Liễu nghe một lát, mới lén lút xoay người nhìn kỹ mặt Tương Vân Hàng. Mọi người đều nói Tương Vân Hàng rất đẹp chai, ngay cả Trang Hoè cũng nói như vậy. Nhưng thẩm mĩ quan của Trang Liễu được xây dựng dựa trên hình tượng Trang lão học sĩ ở toà thành nào đó mấy trăm năm trước, cho nên, trong mắt của Trang Liễu, chỉ có bộ dáng giống như Trang đại học sĩ, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt thanh tú, râu dài một bó mới gọi là đẹp (chai), về phần Tương Vân Hàng, có gương mặt thiếu niên tướng quân tiêu chuẩn, nhưng trong  mắt của Trang Liễu – thật xin lỗi, vũ phu chỉ xếp hạng thứ hai thôi.

Cho nên, kết luận cuối cùng của Trang Liễu đối với tướng mạo của Tương Vân Hàng là: Không tính là rất đẹp chai, nhưng mà cũng khá đáng yêu…