Lúc này, người làm cho mọi chuyện thông suốt vẫn còn nằm ngẩn người ở trên giường, hoa hồng đang nhàn nhã phơi nắng trên cửa sổ phòng ngủ đột nhiên cử động, cười hì hì quẫy đầu chào y: “Đàn ông nào buổi sáng cũng vậy hết á”

Trang Liễu đi qua búng búng cánh hoa của cô, thấy cô ôm đầu vật vã thì không khỏi bật cười, “Anh nào có …”

“Tại anh ngốc … trong sáng!”

Trang Liễu tiếp tục búng cô, khi dễ cô cho đến khi cô nhóc này phải rên rỉ, mới lười biếng hỏi: “Nhà em ở đâu? Ngày mai anh đưa em về nhà”

Hoa hồng tinh vội vàng ôm lấy ngón tay y: “Em không có nhà! Cho em theo anh đi!”

Trang Liễu khó xử nói: “Không được a, đây không phải là nhà anh…” Nhìn khuôn mặt rõ ràng luôn chực chờ gây hoạ của hoa hồng tinh, đột nhiên lại nhớ tới một kẻ cũng đồng dạng thích gây họa là Trang Hoè, vì thế xoa đầu cô hỏi: “Muốn anh dẫn em về nhà cũ của anh không, ở chơi chung với em gái của anh?”

“Em gái? Nữ?” Hoa hồng tinh lập tức thuận theo chiều gió: “Em đi em đi!”

Vì thế, hôm đó, Trang Liễu xin nghỉ phép, dẫn Hoa hồng đến chỗ Trang Hoè, hai con nhóc này rất hợp tính nhau, ríu ra ríu rít nói không ngừng. Không được mấy phút Hoa hồng đã sôi nổi leo lên người Trang Hoè. Trang Hoè cuối cùng vẫn không quên hỏi han trinh tiết của Tương Vân Hàng, nghe được câu trả lời vừa ý, mới phất phất tay thả Trang Liễu đi.

Trên đường về, Trang Liễu luôn cảm thấy có chút áy náy, bởi vì y phát hiện, Tương Vân Hàng… kì thật không tệ. Bản thân y làm chuyện ép uổng hôn nhân này, cũng rất không đúng.

Vì thế sau khi trở về, mặc dù Tương Vân Hàng đột nhiên không nóng không lạnh, không quan tâm không ngó ngàng tới y, Trang Liễu vẫn bình tĩnh đón nhận. Chờ sau khi Trang Hoè có thể biến hình được, y sẽ xin lỗi, sau đó tránh ra xa một chút, dù sao cũng là chuyện của một hai năm tới, Trang Liễu thầm nhắc nhở.

Dưới sự cố ý phối hợp của cả hai người, mấy ngày sau đó trải qua rất bình an. Chỉ trừ việc, mỗi sáng sớm Tương Vân Hàng đều sẽ phát hiện bản thân đang ôm thật chặt, thật chặt Trang Liễu, còn Trang Liễu thì dùng dáng vẻ an tâm, thoã mãn ngủ trong lòng cậu, sau đó Tương Vân Hàng sẽ lại giống một con mèo xù lông lủi vào phòng tắm, tiến hành quá trình vận động của mình.

Khi ba mẹ gọi điện thoại đến nhắc nhở, Tương Vân Hàng mới phát hiện ngày nghỉ lễ 1 tháng 5 đã đến. Bà Tương cứ nhắc Tương Vân Hàng về nhà mãi, Tương Vân Hàng muốn trì hoãn cũng trì hoãn không được. Trang liễu tự giác đồng ý ở lại coi nhà giùm Tương Vân Hàng, nhưng lúc Tương Vân Hàng thu dọn hành lí, cậu thấy Trang Liễu một mình lẻ loi coi phim cổ trang, lại cảm thấy không nỡ.

Trải qua một thời gian đấu tranh tâm lí dữ dội, cậu mới hỏi Trang Liễu: “Muốn đến nhà tớ không? … Đừng hiểu lầm! Tớ chỉ nghĩ cậu ở một mình thì sẽ rất chán thôi!”

Thật ra, Trang Liễu cũng không để tâm lắm, y nghiêng nghiêng đầu một lát rồi đồng ý, sau đó còn hỏi một câu: “Muốn mang quà gì về không? Não Bạch Kim?(một loại thuốc bổ cho người già)” Xem phim cổ trang và quảng cáo ít nhiều cũng giúp y có chút tiến bộ trong đối nhân xử thế.

“Không cần gì hết!” Tương Vân Hàng tức giận nói. Đồng ý nhanh quá thể, ngay cả quà cũng nghĩ xong rồi! Khẳng định là dự mưu đã lâu! Đang chờ để gặp ba mẹ chồng hả?