Mặc dù đang học ở một trường đại học trọng điểm của thành phố ven biển này, nhưng kì thật Trang Liễu không phải là người.

Y là một cây liễu.

Thật ra y cũng đâu có ý định đi học, vì y vốn không quen với việc hơi người cứ tỏa ra khắp nơi. Nhưng đành phải chấp nhận thôi, ai kêu em gái ‘cây hoè’, còn chưa thể biến thành hình người của y, để ý tới một tên đàn ông… À, hoặc là nói, một thằng nhóc?

Thằng nhóc mà chúng ta đang nhắc đến tên là Tương Vân Hàng, học năm ba đại học này. Ngày đầu tiên Trang Hoè gặp Tương Vân Hàng, kẻ đang ngủ sâu hơn trăm năm như Trang Liễu cũng bị đánh thức – lúc ấy, Tương Vân Hàng đang khoái Rock& Roll, nên cố tình chọn một góc vắng vẻ trên đỉnh núi để tập luyện, ai ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của một gốc cây khô, và thuận tiện thu hoạch được trái tim si tình của một gốc hoè.

Lúc đó, Trang Hoè vội bứt một chiếc lá giấu trên người Tương Vân Hàng, rồi gửi mấy phần linh hồn của mình xuống núi truy tìm tung tích của cậu.

Tương Vân Hàng đang ở độ tuổi hai mươi trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa vẻ ngoài khá đẹp trai cao to, biết chơi ghi-ta và ca hát, lại có thể chơi bóng rổ, nên rất được hoan nghênh. Tương Vân Hàng cũng không phải là người chung thủy, thay bạn gái như thay áo. Trang Hoè luôn theo dõi tin tức của cậu nên rất khó chịu, cứ bám lấy Trang Liễu nhờ y xuống núi trông nom em rể nhà mình.

Trang Liễu chịu không nổi, rốt cuộc hoá thành hình người xuống núi, tốn cả đống công sức mới có thể chuyển đến đại học học chung với Tương Vân Hàng.