Lâm Vy quay đầu lại thì thấy Tống Cẩm đang mang giày cao gót, một tay cầm cuốn sách giáo khoa, một tay đút vào túi áo đi tới.

Bởi vì xung quanh không có ai nên Lâm Vy gọi nhỏ một tiếng: “Dì Tống.”

Tống Cẩm khẽ gật đầu, dừng bước, nhìn vào phòng giáo vụ phía trước: “Có chuyện gì à?”

Lâm Vy lắc đầu nguây nguẩy: “Không, không có gì đâu ạ..."

Cô hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Dạ, là do lớp con có một bạn bị hiểu lầm nên con muốn giúp bạn làm chứng."

Tống Cẩm “À” lên một tiếng, hơi hất cằm, “Vậy con đi đi.”

Sau đó, không chờ Lâm Vy lên tiếng, Tống Cẩm nhanh chóng rời đi.

Đợi khi Tống Cẩm đi khuất nơi cầu thang, Lâm Vy mới gõ cửa hai cái, khẽ đẩy ra một khe hở rồi ló đầu vào hô: "Báo cáo."

Địa Trung Hải có ấn tượng rất tốt với Lâm Vy của lớp chọn khối 11. Cả trường đều nói rằng tỉ như các học sinh của Tứ Trung mà đều đạt tiêu chuẩn như Lâm Vy thì có khả năng cao là ông sẽ thất nghiệp.

Vốn còn đang nổi giận đùng đùng, tới khi Địa Trung Hải nhìn thấy Lâm Vy thì vẻ mặt dịu hơn hẳn: "Có việc gì à?"

Lâm Vy nhẹ nhàng gật đầu. Khi Địa Trung Hải tỏ ý để cô vào, cô mới đẩy hẳn cửa phòng giáo vụ ra, bước vào bên trong.

... Đây là lần đầu tiên cô vào phòng giáo vụ mà không phải để được tuyên dương hay nhận thưởng.

Cô cảm thấy bầu không khí hiện tại còn căng thẳng hơn nhiều so với những gì Vương Vỹ miêu tả.

Mẹ của Hồ Tiếu khóc lóc tới nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa. Hồ Tiếu ngồi cạnh lầm lì không nói một lời, có giáo viên phải ở bên an ủi động viên mẹ cậu ta.

Khác với vẻ trò ngoan bị ức hiếp của Hồ Tiếu, Giang Túc lại trông rất thiếu giáo dục. Anh đứng cạnh ô cửa sổ, thản nhiên tựa người vào giá sách của Địa Trung Hải.

Chỉ tới khi cô bước vào, anh mới nâng mí mắt nhìn lướt qua cô.

Lâm Vy vừa khép cửa lại, đi được hai bước thì cánh cửa sau lưng cô đột ngột bị đẩy mạnh.

Khương Chương Vân hối hả bước vào: “Chủ nhiệm Từ, thầy nhân lúc tôi không có mặt ở trường, đưa học sinh của tôi đến phòng giáo vụ là sao. Tôi sẽ không làm theo lời thầy nói nên đã mời thầy hiệu trưởng đến... Ơ?”

Khương Chương Vân đang bước vội vào trong phòng giáo vụ thì nhìn về phía Lâm Vy: "Lâm Vy, sao em lại ở đây?"

"Em..." Lâm Vy tỏ ra rất hồi hộp, cô nhìn thầy Hiệu trưởng đứng sau Khương Chương Vân rồi lại nhìn sang thầy chủ nhiệm giáo vụ, sau đó khẽ khàng nói nhỏ: "Em nghe các bạn nói là Hồ Tiếu bị đánh vào sau tiết ba, buổi tự học tối thứ Hai tuần trước. Hôm ấy em học suốt ba tiết, khi tan học, ra đến cổng trường thì em nhìn thấy Giang Túc, còn có cả Hứa Thuật và Trình Trúc."

Khương Chương Vân hỏi: “Lúc đó là mấy giờ?”

Lâm Vy ngẫm nghĩ một lát: "Khoảng mười giờ hai mươi, đối diện trạm xe bus ạ."

Khương Chương Vân xoay người, trừng mắt với thầy chủ nhiệm giáo vụ: “Chủ nhiệm Từ, lúc em Hồ Tiếu bị đánh cũng khoảng mười giờ hai mươi. Nếu thầy không tin Hứa Thuật với Trình Trúc, vậy thầy có thể tin lời Lâm Vy.”

Chắc chắn phải tin.

Những lời của học sinh ưu tú như Lâm Vy rất đáng tin cậy.

Thầy chủ nhiệm giáo vụ do dự một lát rồi nảy ra nghi ngờ khác: “Muộn như vậy, mấy đứa Giang Túc này không tham gia tiết tự học, cũng không về nhà, vậy lêu lổng ngoài cổng trường làm gì?”

Giang Túc - người hôm ấy về nhà từ rất sớm: “...”

Chỉ chăm chăm lo làm chứng, không nghĩ tới lại nảy sinh những vấn đề khác. Lâm Vy sợ tiếp theo Giang Túc nói nhăng nói cuội sẽ vỡ lở chuyện cô đang nói dối nên nhanh nhảu chen vào: "Là vì Hứa Thuật ạ. Suốt các buổi tối tự học gần đây, Hứa Thuật đều ngồi ở chỗ đối diện trạm xe bus để chụp lén em."

Giang Túc: “....”

Khương Chương Vân: “...”

Thầy chủ nhiệm giáo vụ: “...”

Lâm Vy thấy mọi người không nói gì, cô chớp mắt, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói: “Giang Túc là hàng xóm của em, hôm ấy bọn em về cùng chuyến xe bus. Bình thường tụi em cũng đều đi chung, nếu thầy cô không tin có thể hỏi các bạn khác.”

Lâm Vy tạm dừng rồi lại thêm một câu: “Gần tiểu khu nơi tụi em sống còn có rất nhiều học sinh.”

"Lí do khiến em ấn tượng với ngày hôm ấy, là bởi vì Giang Túc..."

Lâm Vy cảm thấy đã lỡ nói dối thì nói cho chót, dù sao cũng đeo cả trên người Giang Túc nên cô đổi câu bài tập là gì thành: “...Muốn chép bài tập của em.”

“Về chuyện chép bài, chút nữa tôi tính sổ sau.” Khương Chương Vân chỉ Giang Túc rồi nhìn về phía thầy chủ nhiệm giáo vụ: “Bây giờ thì rõ ràng rồi nhỉ. Tôi đã nói từ đầu rồi, không có chứng cứ thì đừng vội kết luận. Chả nhẽ đi trên đường cứ gặp người nào xấu, thì tôi có quyền nói anh ta là tội phạm cưỡng • bức?”

Thầy chủ nhiệm giáo vụ bị nói tới mức không thể đáp trả lại.

Khương Chương Vân chẳng buồn để ý, xoay người về phía Hồ Tiếu và mẹ cậu ta: “Chuyện lần này thật sự vô cùng xin lỗi. Vụ việc xảy ra ngay trong khuôn viên nhà trường mà không tra được rõ ngọn ngành là lỗi của chủ nhiệm lớp, tôi xin thay mặt nhà trường nói lời xin lỗi với em Hồ Tiếu và phụ huynh. Rất xin lỗi."

Khương Chương Vân cúi người, sau đó chẳng cho mẹ Hồ Tiếu và thầy chủ nhiệm có cơ hội lên tiếng, ngay giây sau đến bên cạnh Giang Túc, trừng anh: “Giang Túc, mặc dù hôm đó em không đánh bạn, nhưng vừa nãy em có ý định gây gổ, dù chưa đánh nhưng em đã hành xử không đúng, nhanh qua đây xin lỗi.”

Giang Túc nhìn Lâm Vy đứng ngoan ngoãn kế bên, bèn cúi đầu với Hồ Tiếu: “Xin lỗi.”

Hiệu trưởng tiếp lời: “Sân tập cần gắn thêm đèn và lắp camera rồi. Đây cũng là sơ suất của nhà trường, vì vậy nhà trường chúng tôi sẽ kiểm điểm lại đối với phụ huynh và học sinh.”

Hiệu trưởng và Khương Chương Vân có thái độ thành khẩn, Giang Túc còn bị Khương Chương Vân yêu cầu xin lỗi, hơn hết dù sao Hồ Tiếu cũng phải tiếp tục học ở Tứ Trung, không thể rùm beng được nữa, vậy nên chuyện này cứ thế mà cho qua.

Sau khi tiễn Hồ Tiếu và phụ huynh, Khương Chương Vân đóng cửa phòng giáo vụ, chẳng thèm quan tâm có Giang Túc và Lâm Vy ở đây, cứ thế mà lớn tiếng với Địa Trung Hải: “Thầy nói xem, thầy vừa làm chuyện hay ho gì. Vốn dĩ đây là lỗi sai của nhà trường, chỉ cần thành khẩn xin lỗi là được. Còn nếu thầy rỗi rãi như vậy, thì mời thầy đi lo việc em Hứa Thuật ở lớp 12, không lo học hành, ngày ngày đi chụp lén nữ sinh, ánh mắt em ấy tốt thật. Tôi nói thẳng, tôi chỉ cần Lâm Vy đậu thủ khoa Đại học, còn con bé mà không đậu, tôi đây sẽ đập thằng nhóc Hứa Thuật, tất cả là tại thằng nhóc đó.”

Tạt xong Địa Trung Hải, Khương Chương Vân sảng khoái dẫn theo hai học sinh số "1"* của mình rời khỏi phòng giáo vụ.

Ra khỏi tòa Đức Dục, Khương Chương Vân hỏi: “Lâm Vy, Giang Túc thật sự mượn bài tập của em để chép?”

Mặc dù chỉ do cô nghĩ sai ý anh, nhưng sự thật là cô từng cho Giang Túc mượn vở.

Lâm Vy “Vâng” một tiếng.

“Rất tốt, còn biết chép bài tập, đáng để tuyên dương đấy Giang Túc.” Khương Chương Vân nói như thế, không biết là đang mừng hay đang bực, chỉ là sau khi cô ấy nói xong, ngay giây sau lại cười khanh khách với Lâm Vy: “Lâm Vy, sau này ngày nào em cũng cho Giang Túc chép bài tập đi. Còn nữa, nhớ phải quan sát tại trận, chờ đến khi chép xong mới thôi.”

Lâm Vy:???

Cô chỉ muốn cứu người, sao lại gây thêm chuyện rồi?

PS:

Hứa Thuật: Người ta đang ngủ trong lớp, từ khi nào lại bị úp cái nồi to thế?!?!

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃

🌼Chú thích:

1. Hai học sinh số "1" là một em đứng đầu, một em đội sổ. 😌