Bất chợt trái tim tôi run lên.

Thi tiên sinh cũng nhíu mày, quay sang tôi: “Đây chỉ là một bào thai, trước kia cô từng phá thai sao?”

“Anh mới từng phá thai ấy!” Tôi đang bị tiểu quái ồn ào khiến đau cả đầu, nghe Thi tiên sinh nói vậy bất chợt bùng lên giận giữ, mắng anh ta.

Bực bội, thật sự rất khó chịu!

Thi tiên sinh sửng sốt khi thấy tôi mắng, dường như không ngờ tôi lại phản ứng mạnh đến thế.

Có điều, ngay sau đó anh ta đã bình thường trở lại, nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, nếu nó không phải con của cô thì đó là con của La Thanh La.

Nó ngửi được khí tức của La Thanh La trên người cô nên đến tìm mẹ.

Có phải nó đang nói chuyện với cô, bảo cô giết tôi không?”

“Sao anh biết được?”

Tiếng nói của tiểu quái vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, tiếng lúc cao lúc thấp, không ngừng nói “giết hắn” “giết hắn”.

Như là đang muốn tẩy não.

Tôi cố gắng hết sức để chống lại tiếng nói kia, nhưng mặc kệ tôi cố gắng thế nào vẫn không đẩy âm thanh kia đi được, nó cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi không khỏi bực bội, muốn đập phá.

“Vậy cô cứ giết tôi đi!” Khóe miệng Thi tiên sinh cong lên cười, nhìn tôi rồi nhìn tiểu quái, nói.

Lửa giận nãy giờ đã không còn khống chế được nữa, bùng cháy lên.

Tôi áp sát Thi tiên sinh, dùng cơ thể tông mạnh vào người anh ta.

Lúc này bị lửa giận chi phối, tôi không còn cảm giác được đau đớn.

Âm khí quanh thân nhanh chóng được xuất ra.

Anh ta là người sống, những biện pháp tôi thường dùng để bắt quỷ là vô dụng, phương pháp giết anh ta nhanh nhất là dùng âm khí để bắt hồn phách của anh ta ra.

Sau đó xé nát! Giẫm đạp!

Tới lúc đó thử xem anh ta có quỳ xuống trước mặt tôi xin tha không!

Âm khí của tôi ngưng kết thành từng sợi tơ màu đen, bay tới quấn quanh người Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh không phản kháng, đứng chỗ cũ cười hì hì để mặc cho những sợi tơ đen quấn quanh người.

Nụ cười của anh ta lúc này càng thêm khó coi, như không thèm để tôi vào mắt vậy.

“Mẹ, tên đó còn cười nhạo chúng ta, mau, đưa tay xé ngực hắn, móc trái tim hắn để cho con ăn.” Tiếng trẻ con sắc nhọn không ngừng quanh quẩn bên tai tôi, thúc giục tôi.

“Câm miệng! Biết rồi!” Tôi quát lên giận dữ với tiểu quái.

Lúc này Thi tiên sinh với tiểu quái ở trong mắt tôi đều không khác gì nhau, tôi chỉ muốn xé nát cả hai bọn họ, khiến bọn họ không còn phiền phức như vậy nữa!

Dòng âm khí bao lấy Thi tiên sinh càng ngày càng dày đặc.

Bình thường tôi rất miễn cưỡng mới dùng tới âm khí, lúc này lại tuôn ra ào ào như nước máy.

Khi tôi dùng hết sức thít chặt lại, nụ cười chói mắt của Thi tiên sinh cuối cùng cũng không duy trì được nữa, gương mặt vốn trắng nõn của anh ta lúc này đã tái nhợt giống như tuyết sắp tan vào nước.

Tiếng cười của tiểu quái càng thêm chói tai.

Sau bị Thi tiên sinh đá một cái, nó không dám lại gần Thi tiên sinh mà trốn đến chỗ xa xa.

Lúc này thấy tình trạng của Thi tiên sinh càng ngày càng kém, rốt cuộc cũng dám tiến lại một chút, lộc cộc lăn lại như quả bóng cao su.

Đến khi tiến đến trước mặt Thi tiên sinh, nó nói với tôi: “Mẹ, da hắn thật đẹp, mẹ cẩn thận đừng làm hỏng da của hắn, con muốn… con muốn chui vào bên trong hắn…”

“Ngươi thật ghê tởm!” Tôi quay đầu nhìn về phía tiểu quái.

Lúc nói, tay của tôi đã rút ra một luồng âm khí, khiến nó bay tới quanh người tiểu quái.

Luồng âm khí chạm phải tiểu quái bèn buộc chặt, giống như một tấm lưới bao lấy tiểu quái kín mít.

“Mẹ?” Tiểu quái chực khóc, hai con mắt xấu xí trừng lên nhìn tôi đầy hoảng sợ.

“Ai là mẹ ngươi? Ta không sinh ra đứa con xấu xí như vậy.” Tôi lạnh giọng nói.

“Tỉnh chưa? Cô mà chưa tỉnh lại, tôi sẽ bị cô bóp chết.” Thi tiên sinh ho lên hai tiếng, lấy ra một cái kéo đen nhánh cắt rời những sợi âm khí của tôi.

Sau khi âm khí bị cắt, trong nháy mắt tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đây là phản ứng khi tôi bị mất âm khí.

Trước kia mỗi khi tác dụng của hồn ngọc sắp hết tôi cũng sẽ xuất hiện tình trạng như này.

Cho tới bây giờ tôi mới hiểu vì sao vừa rồi Thi tiên sinh lại cố ý chọc giận tôi.

Tôi hấp thu âm khí trên người La Thanh La là sẽ có liên hệ nhất định với tiểu quái này, cho nên tiểu quái mới nhận nhầm tôi thành mẹ nó.

Tục ngữ có nói ‘mẫu tử liên tâm’, tiểu quái bị đánh khiến tôi cảm thấy lửa giận cũng là bình thường, muốn đòi công bằng cho con của mình.

Cũng may tôi định giết Thi tiên sinh bằng cách sử dụng âm khí, khi âm khí trong người tôi giải phóng ra hết, lúc ấy ràng buộc giữa tôi và tiểu quái cũng biến mất.