Thần trí hốt hoảng Thần Hằng  mơ màng bỗng dưng nghe có người nói chuyện,hắn chậm rãi mở mắt ra,trong phòng bóng tối bao phủ phát hiện ngoài cửa nơi ánh trăng rọi vào có bóng người di động không rõ là ai, ai ở bên ngoài?

Hắn miễn cưỡng nâng thân hình bị thương mình lên,lảo đảo nhào đến phía trước cửa sổ,chỉ thấy Ninh Đan Hi đứng cách xa hắn mấy bước,phủ một thân áo bào trắng, quỳ gối vẻ mặt nghiêm túc trước người Ninh lão gia,không ngừng dập đầu tạ tội.

” Xin phụ thân tha thứ con không hiểu chuyện,từ đầu đến cuối đều bị tiện nô Thần Hằng dụ dỗ,đến nỗi phạm phải chuyện lớn hổ thẹn với Ninh phủ,sau khi trải qua chuyện này con rốt cuộc đã hiểu ra,cũng quyết tâm phải sửa đổi triệt để,phân rõ giới tuyến với Thần Hằng.”

Thần Hằng toàn thân cứng ngắc,bàn tay cầm khung cửa sổ dùng sức đến trắng bệch,hắn không tin thiếu gia hắn yêu nhất,dùng toàn bộ tánh mạng yêu mà lại ruồng bỏ hắn chẳng những nói với lão gia thừa giận cả hai đã làm sai,còn chỉ trích do y dụ dỗ!

Không! Hắn tin Đan Hi sẽ không nói ra lời như vậy,hắn tuyệt đối không bỏ hắn vào hoàn cảnh này,nhất định không phải Đan Đi,người đó chỉ giả dạng Đan Hi mà thôi.

Mặc dù hắn không muốn tin tưởng,nhưng sự thật tàn khốc không  cho phép hắn lừa mình dối người,khiến hắn lao thẳng đến, trong bóng đêm yên tĩnh Ninh lão gia già nua mà to tiếng nói như con dao sắc bén đâm thấu xương hắn.

“Hi Nhi,lời này thật sao? Con thật đã giác ngộ,nguyện ý cắt đứt quan hệ với tiện nô kia?”

“Đúng vậy phụ thân,lời con nói đều là sự thật,tuyệt không nửa câu giả dối,con nguyện thề cả đời không gặp lại Thần Hằng,từ nay về sau một dao cắt đứt cả đời không qua lại với nhau!” Ninh Đan Hi nói ra lời thề tuyệt tình rõ ràng truyền đến trong tai Thần Hằng.

Giống bị người đâm một đao,Thần Hằng lung lay thân thể sắp ngã chậm rãi theo trên mặt tường trượt xuống mặt đất,vạn tiễn xuyên tâm đau nhức theo bốn phương tám hướng tụ tập lại đây làm hắn đau triệt nội tâm,cảm giác tê liệt,giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lục phủ ngủ tạng của hắn,không có gì có thể so với giờ khắc này làm cho hắn cảm thấy sống không bằng chết,cổ họng đột nhiên dâng lên một loại chán nản buồn bực,ào ào một tiếng,hắn phun ra máu tươi tiếp hôn mê bất tỉnh.

Qua không biết bao nhiêu lâu,Thần Hằng chỉ cảm thấy vết thương trải khắp nơi trên người đau đớn khó nhịn,ý thức chìm nổi trong một mảnh đen kịt,lờ mờ thấy từng mảng thuốc mỡ mát mẻ bao trùm lên vết thương,trong nháy mắt biến mất đau đớn,tiếp theo toàn thân ngứa ngáy,hắn muốn đưa tay gãi,hình như lại có bàn tay ấm áp đặt lên tay hắn,làm hắn không có chút sức,đang muốn mở để nhìn,chợt thấy một thứ gì đó khó uống theo trong miệng trôi vào cổ họng,hắn hỗn loạn nuốt xuống, nhưng cảm giác ấm áp trong người đột nhiên tăng cao nói không nên lời thoải mái,dần dần quên đi ngứa ngáy,chỉ chốc lát sâu liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Lại qua một lúc lâu,hắn bỗng nhiên cảm thấy có người dùng sức lay động bờ vai của hắn,không ngừng dùng giọng đinh tai nhức óc hét vào lỗ tai hắn.

“Ê! Mau tỉnh lại! Ngươi muốn ngủ tới khi nào?”

Hắn hơi mở mắt ra,trước tiên là thấy một gương mặt mập mạp đang trừng mắt nhìn thẳng vào mình,không khỏi sợ hãi kinh ngạc.

” Ngươi thật biết ngủ,ngủ đúng bảy ngày! Để ta gọi ba bốn lần mới chịu dậy sao?”

Thần Hằng bộ dáng như không biết xảy ra chuyện gì,hắn giãy dụa ngồi dậy bình tĩnh nhìn lên,lúc này mới thấy rõ người hô to gọi nhỏ trước mặt hắn chính là gia nô trong phủ_A Tài.

” Ta đang ở nơi nào?”

” Gì nha? Ngươi ngủ đến ngay cả chính mình ở đâu cũng không biết?” A Tài từ trên cao nghiêng người nhìn xuống hắn,tựa như đang nhìn một thất sủng phi tràn ngập khinh thường.” Đương nhiên là ở phòng chứa củi,loại người câu dẫn thiếu gia,tiện nhân không biết sống chết,còn vọng tưởng muốn được đãi ngộ sao?”

Trải qua hắn nhắc nhở,trí nhớ trước khi hôn mê tràn vào trong đầu,Thần Hằng lộ ra vẻ mặt khó coi hơn chết,ngực vô cùng đau đớn.

” Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?” A Tài sớm nhìn hắn không vừa mắt,ghen tị hắn được thiếu gia trọng dụng,nhưng ngại hắn là người tâm phúc trong mắt thiếu gia, cho nên nén trong lòng không dám phát tán,thẳng đến vô tình phát hiện tư tình giữa hắn và thiếu gia,hắn mừng thầm trong lòng,vội vàng bẩm báo cho lão gia,nhìn hắn bị kéo ra ngoài xử phạt nặng,lúc này mới trả hết căm giận trong lòng.” Nếu không phải ta phụng mệnh thiếu gia đuổi ngươi ra phủ,ta mới không muốn đến nơi ẩm ướt khó ngửi này.

“Ngươi nói cái gì? Là hắn phái ngươi tới?” Thần Hằng mặt xám như tro tàn,ánh mắt như dã thú bị thương đem đi giết.

” Đúng,đây là túi hành lý của ngươi,mau mau cút đi,có bao xa thì đi bao xa!” A Phúc cầm túi hành lý trên tay vứt lên người hắn,thấy hắn gặp nạn,không những không có một tia đồng tình ngược lại vui sướng khi người gặp họa,thừa dịp lúc này bỏ đá xuống giếng châm chọc khiêu khích.”Ngươi đã làm ra chuyện kia còn có mặt mũi ở lại sao? Nếu là ta đã sớm hổ thẹn tự tử từ lâu!”

” Là Đan Hi chính miệng nói vậy sao?”

“Lớn mật! Tên thiếu gia ngươi có thể gọi thẳng sao?” A Phúc hung hăng đạp hắn một cước,cũng theo trong ngực lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng vứt đến trước mặt hắn, “Đây là lộ phí thiếu gia cho ngươi,cũng xem như tiền công bấy lâu nay,sau này giữa người không còn liên quan,ngươi cũng đừng hy vọng đến dây dưa với ngài ấy nữa.”

Tuyệt vọng như bị độc dược ăn mòn,Thần Hằng tức khắc như tượng đá không nhúc nhích,cái gì cũng không nghe thấy,đau đớn không còn cảm giác.

“Ê! Ngươi còn ngơ ngác đứng đó làm gì?” A Phúc vừa đạp về phía hắn vừa nói,”Cầm ngân phiếu rồi nhanh biến đi,bằng không đích thân ta sẽ cầm chổi quét ngươi ra ngoài!”

Thần Hằng nhặt lên túi hành lý cùng ngân phiếu bị hắn siết chặt trong tay,như mất hồn đứng dậy,đi lại tập tễnh ra phía cửa,mỗi bước đi tựa như có tảng đá nặng ngàn cân đè lên lưng hắn.

Khi hắn bước ra ngoài phòng,chợt thấy chung quanh hậu viện giăng đèn kết hoa,treo đầy lồng đèn đỏ thẳm cùng nến đỏ mừng tiệc vui,nhìn đâu cũng thấy màu đỏ chói mắt,hắn hơi ngẩn ra,phút chốc dừng lại cước bộ lên tiếng hỏi:” Ninh phủ có ai tổ chức tiệc vui sao?”

“Đương nhiên là thiếu gia,ngài ấy ngày mai phải lấy thiên kim viên ngoại làm thê tử,trên dưới trong phủ đang vội thu xếp chuyện này đây!” A Tài không chút  giấu diếm nói ra,lúc nói còn dương dương đắc ý như bản thân thành thân không bằng.”Cho nên ngươi không cần si tâm vọng tưởng,ngươi là ai,thật nghĩ có thể với tới thiếu gia sao?”

Thần Hằng cả người run rẩy gần như muốn ngã xuống,nhưng hắn kiên cường chống đỡ,trong lòng tràn đầy khổ sở,hắn bỗng nhiên muốn cười to,khó trách y muốn cắt đứt quan hệ giữa hai người nóng lòng đuổi hắn ra phủ,thì ra sắp lấy thê tử xinh đẹp duyên dáng,làm sao muốn cùng hắn sống lang bạt ngày đây mai đó?

Nhớ tới khoảng thời gian hai người đang quấn nhau từng phát lời thề “Ngoại trừ ngươi ra,ta không cần thê tử hoặc thiếp!”,quả thực quá buồn cười,chỉ một lời nói dối vậy mà hắn tin tưởng không hoài nghi.

Nhất thời mãnh liệt hận ý hùng dũng xông đến cho hắn lực chống đỡ,hắn dựng thẳng thắt lưng xoay người lại đối mặt A Tài,mắt sáng như đuốc,hắn dùng một giọng nói lạnh như băng nói:

“Xin ngươi nhắn lại với Ninh thiếu gia,ta tự mình biết rõ tuyệt không đến dây dưa hắn,ta một khi bước ra khỏi Ninh phủ sẽ không trở về,nói hắn cứ yên tâm,ta cũng chúc phúc hắn cùng thê tử trăm năm hảo hợp,sớm sinh quý tử,cũng xin ngươi nhắn lại với lão gia,ta Thần Hằng cho dù rời khỏi Ninh phủ cả đời cũng cám ơn công ơn hắn nuôi dưỡng!”

A Tài thấy hai tròng mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu lóe ra lệ quang,giống như lệ quỷ từ âm phủ đến đây lấy hồn không khỏi hoảng sợ,sau một lúc lâu nói không ra lời.

“Tấm ngân phiếu này phiền ngươi đưa lại cho thiếu gia,nếu ta đã bị đuổi khỏi phủ thì không còn là gia nô của Ninh phủ,cho nên ta sẽ không dùng bất kỳ một đồng tiền của hắn.” Thần Hằng đem ngân phiếu bị lật đi lật lại nhét vào tay A Tài,xoay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến phía cửa,không quay đầu lại ra khỏi Ninh phủ,A Tài còn chưa kịp phản ứng,người đó đã biến mất không thấy tăm hơi trong một làn bụi mù…….