Hạ Hà: “Nó là dân học viện cảnh sát mà mày không dùng cái đầu dốt đặc mà nghĩ à?”

Chính hắn còn chẳng bao giờ dùng đầu óc của mình, không ngờ lại nghiêm khắc đòi hỏi người khác cao thế.

Hứa Đa tuyệt vọng nói, “Tao cứ tưởng là nữ cảnh sát.”

Tên thật của Mạn Tuyết là Chu Triết, sinh viên của học viện cảnh sát.

Hứa Đa đã từng chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến khi có bạn gái là hoa khôi cảnh sát, và giờ đây thì lại sống trong nỗi sợ hãi khi bị một anh chàng cao to học viện cảnh sát khống chế.

Hứa Đa vốn định cho số điện thoại của Chu Triết vào blacklist, song Chu Triết nói chính Hứa Đa là người cưa cẩm hắn ta trước, giờ đừng hòng mà mất trí nhớ.

Hạ Hà suy nghĩ hồi lâu.

“Hay là mày… thuận thế cong luôn đi?”

Hứa Đa òa khóc to hơn.

Hứa Đa tội thật, tôi cũng đau lòng cho cậu ta. Trước khi đi gặp mặt còn lòng vui phơi phới, hớn hở mặc thử rất nhiều bộ rồi liên tục hỏi bọn tôi xem có đẹp không.

Giờ chuyện thành ra thế này Hạ Hà lại còn xát thêm muối vào lòng cậu ta nữa, loại bạn như này, là tôi thì tôi cho ra chuồng gà luôn và ngay rồi.

Hứa Đa muốn gặp Chu Triết lần nữa để nói rõ mọi chuyện nhưng mà không dám đi một mình, nhờ tôi cả Hạ Hà đi cùng.

Thật ra mình Hạ Hà đi chắc là có thể hạ đo ván được anh chàng học viện cảnh sát kia, song Hứa Đa lại nói Hạ Hà đểu lắm, không đáng tin, sợ sẽ bán mình đi luôn quá.

Ba thằng bọn tôi đến quán nước đã được thống nhất từ ​​trước, chọn hai bàn phía trước phía sau, ở giữa là chậu hoa cả cây cảnh.

Tôi và Hạ Hà mai phục sau đống hoa hoa cỏ cỏ đó, chuẩn bị sẵn sàng chế ngự Chu Triết nếu lỡ hắn kích động làm càn.

Gần đến giờ hẹn, tôi nhìn thấy một chàng trai cao ráo với vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía chiếc bàn phía sau tôi.

Đây chính là Mạn Tuyết, hay còn gọi là Chu Triết.

Vẻ ngoài của hắn ta nhìn phát biết ngay là dân học viện cảnh sát, tóc cắt ngắn, cho người ta cảm giác rất gọn gàng và sạch sẽ.

“Đẹp trai không?” Hạ Hà sấn lại sát người tôi thì thầm, “Có đẹp bằng tớ không?”

Hắn lại phát bệnh điên phải không, khó hiểu thật sự, hơi nóng phả cả lên tai tôi rồi đây này.

Chu Triết ngồi xuống, hai người vào thẳng vấn đề.

“Anh, anh gọi tôi ra đây làm gì?” Từ giọng điệu run rẩy ấy, có thể thấy rằng Hứa Đa đang cực kỳ sợ hãi.

Chu Triết đáp, “Anh muốn xin lỗi em, hôm đó anh xúc động quá nên đã làm em sợ.”

Hứa Đa: “Anh biết mình sai rồi, sao còn đe dọa tôi nữa?”

“Thành thật xin lỗi em.” Giọng điệu Chu Triết rất dịu dàng, “Nếu anh không nói thế, liệu em có chịu gặp anh lần nữa không?”

Hứa Đa: “Gặp nhau để làm gì? Tôi… tôi không thích con trai.”

“Nên em muốn block anh,” Giọng Chu Triết nghe chừng rất oan ức tủi thân, “Chỉ vì anh là con trai? Chẳng lẽ những hạnh phúc, vui vẻ trước đây của bọn mình đều là giả ư?”

Hứa Đa: “Không phải là giả, mà cũng không đúng… Đương nhiên không phải là thật… Tôi… tôi vẫn nghĩ anh là con gái, sinh viên nữ.”

“Anh biết.” Chu Triết bảo.

Giọng Hứa Đa lộ vẻ mừng rỡ, “Anh đồng ý sẽ tha cho tôi?”

“Ừm, sao em nói anh nghe vẻ khủng bố thế,” Chu Triết nói, “Quá khứ, hãy để cho nó qua đi.”

“Có điều, sau này chúng ta có thể bắt đầu lại.”

Tôi quay sang nhìn Hứa Đa.

Nụ cười của cậu ta cứng sững trên môi.

Mấy giây sau.

“Ý anh là gì?” Hứa Đa hỏi, “Sao, sao có thể bắt đầu lại chứ? Tôi xin anh đừng như vậy nữa mà, tôi thật sự không thích con trai…”

Chu Triết bật cười, “Em nghĩ tận đâu rồi thế. Bọn mình nói chuyện với nhau trên mạng lâu như vậy, chẳng lẽ làm bạn cũng không được nữa à?”

“Há? Bạn?” Hứa Đa ngập ngừng nói, “Ừm, cái đó không phải là không thể…”

Tôi cả Hạ Hà trố mắt nhìn nhau.

Mới thế đã sập bẫy rồi? Hứa Đa ngây thơ quá rồi đấy.

Về sau nhớ lại, tôi nghĩ có thể trong tiềm thức Hứa Đa đã cam tâm tình nguyện sập bẫy.

Thế chung kết gọi tôi cả Hạ Hà đi cùng làm méo gì? Quăng cơm chó hả?

Sau đó Chu Triết đứng dậy sang ngồi cạnh Hứa Đa, hai người bắt đầu nhẹ nhàng thủ thỉ. Tôi không nghe rõ họ nói gì, đại để là đang cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa.

Chu Triết đẳng cấp cao thật.

Khiến tôi cả Hạ Hà hoàn toàn trở thành vô dụng.

Hai người tán gẫu một hồi, Hứa Đa đứng dậy đi vệ sinh, Chu Triết cũng chậm rãi theo sau.

Tôi hỏi Hạ Hà có đuổi theo không, Hạ Hà đáp, “Đừng đi. Nếu cần bọn mình thì nó đã nhắn tin lâu rồi.”

Hai người đó đi rất lâu, lâu đến mức tôi cũng ăn gần xong cốc kem rồi.

Hứa Đa quay lại, lúc đi qua bàn bọn tôi thì trốn tránh, như kiểu không dám nhìn bọn tôi.

Tôi cảm thấy ảo ma canada thật sự, đây là cái tiến triển thần tốc gì vậy trời.

Tôi gửi tin wechat cho Hạ Hà,【về thôi】

Hạ Hà hỏi tại sao?

【… môi đỏ bừng rồi kia kìa, không thấy hả】

Hạ Hà:【Thế à? Sao môi lại đỏ thế?】

Hắn trong sáng như vậy á? Còn lâu tôi mới tin.

Tôi:【Chắc hôn nhau rồi】

Hạ Hà:【Thì ra hôn xong môi sẽ đỏ à?】

Hạ Hà ngẩng lên chăm chú nhìn tôi,【Nhưng mà môi Ngôn cũng rất đỏ】

Tôi:【… do ăn kem chứ sao】

Hạ Hà hình như lười gõ chữ nên hỏi thẳng tôi, “Ngon không?”

Tên này bị làm sao đấy, muốn biết ngon hay không thì gọi ra mà ăn thử.

Hắn mặt dày nói, “Cho tớ một miếng với.”

“Cậu có thể gọi cốc khác.”

Hạ Hà: “Tớ chỉ thử phát thôi. Gọi ra lỡ không thích ăn thì phí lắm.”

Tôi trông thấy hắn dùng cái thìa tôi đã ăn, xúc một thìa kem rồi cho vào miệng.

… Sao hắn có thể vô tư dùng cái thìa mà tôi đã ăn rồi thế chứ.

Hạ Hà nói, “Ngôn ăn đi, tớ không thích vị này.”

Tôi rất muốn gọi phục vụ mang cho tôi thìa mới, song lại sợ Hạ Hà sẽ bắt đầu giở trò.

Nghĩ ngợi chốc lát, cũng không phải là không chấp nhận được, vì vậy tôi lại tiếp tục dùng nó.

“Nhìn tôi làm gì?” Tôi bất mãn trừng hắn.

Hạ Hà ngoảnh mặt không nhìn nữa, cơ mà tôi thấy mép hắn hơi run run, như kiểu muốn cười lắm mà phải cố nhịn.

Thần kinh.

Wechat tôi nhận được tin nhắn, là Hứa Đa gửi vào nhóm,【Idol ơi hai người về trước đi, em đi xem phim xíu rồi về】

Tôi ngoảnh lại thì thấy hai tên kia đã mất hút từ lúc nào rồi.

Chắc là đi từ cửa khác lúc tôi cả Hạ Hà đang thảo luận về kem.

Hạ Hà xem nhóm chat, nói chắc nịch, “Nó cong.”

Tôi nói, “Không thể nào.”

Tuy rằng hai đứa nó đã hôn nhau, với cả trông Hứa Đa cũng không được “thẳng” cho lắm, nhưng mà lỡ là do Chu Triết cưỡng ép Hứa Đa thì sao. Chuyện này không thể vội vàng kết luận thế được.

Hạ Hà nói, “Lỗ Tấn đã từng nói, nếu không biết mình cong hay thẳng, thì cứ coi mình là cong mà giải quyết.”

Ha ha. Lỗ Tấn chưa từng nói thế đâu nhé.

Với cả hắn nhìn tôi kiểu gì đấy?

Rất lâu về sau, Hạ Hà lôi chuyện này ra trêu Hứa Đa, bấy giờ Hứa Đa mới ngượng ngùng giải thích là lúc đó nó không cong, chỉ tại lúc chat trên mạng, Mạn Tuyết đã từng nợ nó một nụ hôn, nên Chu Triết mới trả lại nụ hôn này cho nó mà thôi.

Tôi cả Hạ Hà kiểu: …..

Chu Triết biết chơi thật.

Tôi ăn nốt kem, sau đấy cùng Hạ Hà về trường. Hạ Hà bỗng bảo, “Hay là bọn mình cũng đi xem phim đi, khéo lại gặp bọn nó ấy chứ.”

Tôi từ chối ngay và luôn. Tôi bị sang chấn tâm lý với việc đi xem phim với con trai, với cả vừa nhắc đến phim là tôi lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ hôm qua.

“Okela,” Hạ Hà nói, “Ừm… tớ có chuyện muốn hỏi Ngôn.”

“Hỏi đi.”

Sao không nói thẳng toẹt ra luôn? Chẳng giống phong cách của hắn tí nào.

“Hứa Đa cong, cậu sẽ… coi thường nó chứ?”

“Sao mà coi thường, đồng tính luyến ái là một chuyện rất bình thường.” Tôi nhớ đến Kỷ Minh Trạch, nói thêm câu nữa, “Chỉ cần đừng làm những việc ép buộc người khác là được.”

“Thế nếu,” Hạ Hà ấp a ấp úng, “Nếu tớ…”

Tôi tưởng hắn muốn thú nhận chuyện của mình với Chu Lam Lam, nếu thế thật thì chắc chắn tôi sẽ coi thường hắn. Chuyện này khác hoàn toàn với chuyện kia đấy.

Tôi hỏi, “Nếu gì?”

Hạ Hà đáp, “Không có gì.”

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng văn mẫu để khuyên răn Hạ Hà rồi vậy mà hắn lại thôi. Hắn như này khiến tôi khó chịu cực kỳ.

———-

Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi đang đi một mình trên con đường vắng lặng.

Hai bên đường là từng hàng cột điện thẳng đứng.

Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây hay tôi đang đi đâu, tôi chỉ biết mù mờ đi về phía trước.

Bỗng.

Hai hàng cột điện thẳng tắp kia lại đồng loạt cong xuống một góc 90 độ, như kiểu đang cúi mình chào tôi.

Hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục uốn cong xuống nữa.

Tôi ngây đơ tại chỗ.

Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, tôi cứ chạy, mải miết chạy, nhưng mấy cái cột điện đó vẫn cứ cong dần đều, chắn ngang con đường phía trước, thậm chí còn vướng vào nhau như những sợi dây mềm nhũn.

Tôi kinh hãi hét lên, “Đừng làm như thế, bọn mày là cột điện cơ mà, cột điện phải có dáng vẻ của cột điện chứ.”

Tôi trái tránh phải né cuộc rượt đuổi của cột điện, mặt đất bất ngờ rung chuyển, và tôi bật tỉnh vì hoảng.

Vừa mở mắt ra, Hạ Hà đã nắm lấy bàn tay tôi, lo lắng nhìn tôi.

Bầu trời bên ngoài mờ tối.

Ra là một giấc mơ.

“Cậu mơ thấy gì thế? Miệng cứ lẩm bẩm, trông đau khổ lắm.”

Tôi không thể nói.

Tôi sợ hắn sẽ giải mã giấc mơ cho tôi, rồi còn trích dẫn những câu danh ngôn của các danh nhân, gì mà “Mơ thấy cột điện cong có nghĩa là bạn đã cong” các kiểu các loại.

Tôi rất thẳng, so với cột điện còn…

Thôi dẹp cột điện đi.

Chúng nó thích cong thì cong, dù sao tôi cũng đếch cong.

“Không có gì đâu, cậu ngủ tiếp đi.” Tôi trở mình, nằm quay lưng với Hạ Hà.

Thú thật là từ bé đến giờ tôi chưa từng gặp phải ác mộng nào kinh hoàng đến vậy.

———–

Thi tháng xong, chúng tôi đón chào kỳ nghỉ cuối tháng năm.

Hạ Hà nói, “Trường không cho ở lại đâu, hay Ngôn đến nhà tớ đi.”

“Không.”

Khổ nỗi tôi không biết phải đi đâu.

Kỳ nghỉ này không được ở lại trường, nhưng tôi không muốn về nhà vì có thể dì Úc Uyển đã chuyển đến nhà tôi rồi.

Tự nhiên có thêm người ở nhà khiến tôi thấy rất mất tự nhiên.

Tôi tính nếu hết cách thì sẽ thuê khách sạn ở tạm hai ngày.

Hạ Hà không nản lòng, tiếp tục nồng nhiệt mời, “Ngôn ơi đến nhà tớ đi mà Ngôn, bố mẹ tớ đi chơi hết rồi, còn mình tớ ở nhà sợ lắm.”

Dám lấy lý do điêu toa này lòe tôi.

Thế mà tôi lại xấu hổ rung rinh mới chết.

Tôi từ chối là do không biết cách sống chung với người lớn, sợ làm phiền bố mẹ Hạ Hà, cũng sợ… Sợ rằng họ sẽ không thích tôi và sẽ không cho Hạ Hà chơi với tôi nữa.

Kỳ nghỉ sẽ bắt đầu từ chiều thứ 6. Hạ Hà nói mình sẽ qua nhà ông nội trước, sau đó sẽ về trường đón tôi cùng về nhà.

Tôi dọn xong đồ đạc, ngồi chờ hắn trong ký túc, nhận được tin wechat của hắn.

【 Tớ về đây! Lát nữa đưa Ngôn về phòng tớ, cho Ngôn xem jb của tớ】

(jb là chim cò nha mấy ông:))))

Tôi:【…..】

Hạ Hà:【Cúp】

Hạ Hà:【Gõ lộn, đừng hiểu lầm nha】

Tôi:【Ờ】

Nhóm chat “Baby ơi bố cưng chê anh mùi đất” ——

Hứa Đa:【@Cá hấp sáng mai mua hộ tao jb nhé】

Trịnh Dục:【?】

Hứa Đa:【Má, ăn ý của tụi mình đâu? Bánh rán đó cha nội!】

Hứa Đa:【Một suất siêu cấp xa hoa jb và một suất dj thơm ngon ngọt nước nhé】

Trịnh Dục:【dj là cái vẹo gì】

Hứa Đa:【U là trời cái đồ ngốc nghếch này, sữa đậu nành đó ba】

Tôi cạn lời.

Rốt cuộc khi nào Hạ Hà mới thông minh hơn chút được đây.

Vốn tôi không nghĩ nhiều, giờ tự dưng bị một màn trình diễn của hắn dọa sợ, phải làm thế nào đây?