Lúc tôi, Trịnh Dục và Hứa Đa về đến phòng thì Hạ Hà đang gác chân dựa vào giường chơi Vương Giả Vinh Diệu như ông lớn.

Hứa Đa đặt uỵch hộp mì xuống bàn rồi cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, “Sắp vỡ đê rồi mượn WC xíu nhớ.”

Lúc đi ra tấm tắc cảm khái, “Vãi lìn thật WC phòng bọn mày sạch vãi!”

Hạ Hà lẳng điện thoại xuống giường, “Còn không xem bạn cùng phòng tao là ai.”

Hứa Đa nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh, “Ngôn đại ca giỏi thật đấy, gì cũng biết làm, chó Hà hên như chó ý.”

Tôi cười khô khốc một tiếng, cũng đến chịu tên này. Tôi vẫn còn nhớ rành rành đợt trước cậu ta nói tôi bọc bìa sách là bệnh hình thức đấy.

Hạ Hà húp soạp một đũa mì, ngoạm một miếng xúc xích nướng, rồi nốc một ngụm coca, ipad trước mặt thì chiếu phim Quỳnh Dao, sướng như tiên.

Trịnh Dục nói, “Ê Hà ốm uống ít coca thôi mày, coca giết t*ng trùng đấy.”

Hạ Hà: “Sợ đếch gì, anh mày có của để dành.”

“Thôi thôi thôi mày đừng có bốc phét, mày đừng có mồm điêu đi. Sau này vô sinh ráng chịu.” Hứa Đa vừa nói vừa định đặt mông xuống giường tôi.

Tôi nói, “Đừng ngồi giường tôi.”

Cái mông của Hứa Đa lơ lửng trên không trung, suýt thì chạm vào ga trải giường của tôi. Cậu ta vất vả đứng thẳng dậy, “Em xin lỗi đại ca, em quên anh bị nghiện sạch sẽ.”

Thôi bỏ đi, nghiện sạch thì nghiện sạch. Đừng động vào giường của tôi là được.

Hứa Đa đành đặt mông ngồi lên giường Hạ Hà, Hạ Hà vội giơ chân đá mông cậu ta, “Phắn, đừng ngồi giường bố mày.”

Hứa Đa nói, “Bày đặt giả trân, đừng có học anh Ngôn bố nha mạy, bố cứ ngồi đấy.”

Cậu ta nhổm dậy cởi quần đồng phục, phô ra cái quần thu đông dài màu đỏ thẫm, “Bố cởi quần rồi ngồi là được chứ gì.”

… Tại sao tôi lại bị đám người này vây quanh vậy chứ?

Hứa Đa trách móc Hạ Hà, “Mày to nhờ, sốt mỗi tí mà bắt người ta hầu hạ mày đến tận trưa.”

“Bạn cùng phòng tao tự nguyện ở lại chăm sóc tao, mày gato à?” Hạ Hà nói rồi quay sang mắt lúng liếng đưa tình với tôi một cái.

Da gà da vịt tôi nổi cả cụm, tôi thấy hắn không phải lên cơn sốt, mà là lên cơn nắng thì có.

Buổi chiều Hạ Hà nói mình ổn rồi, bảo tôi không cần ở lại chăm nữa, đi học đi. Tôi vội vàng lượn khỏi ký túc, dù hắn có bắt tôi chăm nữa tôi cũng chạy, đếch chịu nổi bệnh thần kinh của hắn.

Thể chất Hạ Hà không tệ, ngày hôm sau đã đánh bay cơn sốt, tinh thần sáng láng.

Trong giờ truy bài, Lịch Thiến Ninh đến chỗ tôi bảo, “Cô Đinh bảo Ngôn đến văn phòng gặp cô đấy.”

Tôi đến cửa văn phòng, vừa khéo gặp Hạ Hà ở đó. Cô Đinh cũng gọi hắn đến.

“Có hai giáo viên bộ môn phản ánh với cô là em không nộp bài tập về nhà, có thể cho cô biết lý do không?”

Tôi đáp, “Bài tập quá dễ ạ.”

Hạ Hà: “Đỉnh vờ lờ.”

“Nói cái gì đó?” Cô Đinh trợn mắt lừ Hạ Hà, “Ăn nói tử tế cho cô!”

Vừa quay sang tôi, cô Đinh đổi ngay sang vẻ mặt hiền hòa, “Thế thì như này, cô sẽ trao đổi với giáo viên xem liệu có thể giao riêng bài tập về nhà cho em không.”

Cô ngoắc mắt sang Hạ Hà, “Cả lớp chỉ có hai em là không nộp bài tập, Tinh Ngôn người ta là biết làm hết, còn em thì sao? Cũng biết làm hết à?”

Hạ Hà: “Em không biết làm nên không nộp, nộp bài trắng là không tôn trọng thầy ạ.”

“Em…” Cô Đinh bị hắn chọc tức đến không thốt ra lời, “Em không biết mở mồm ra hỏi hả? Sao em lười thế hả Hà? Không biết thì phải hỏi thầy hỏi bạn, em ngồi ngay sau top1 khối mà không biết khiêm tốn nhờ bạn giảng bài cho à? Chẳng lẽ bạn Ngôn sẽ không dạy em?”

Hạ Hà ngoảnh sang nhìn tôi, “Thật chứ, cậu sẽ tình nguyện dạy tớ chứ?”

Cô Đinh cũng nhìn tôi, tôi… Tôi có thể nói được ra chữ “không” à.

Cô Đinh còn có chuyện muốn nói với tôi nên cho Hạ Hà về lớp trước.

Tôi ra khỏi văn phòng, thấy Hạ Hà đang đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần, dựa vào tường.

“Sao còn chưa về lớp?”

Hạ Hà: “Chờ cậu cùng về, sợ cậu về một mình cô đơn lẻ bóng.”

Tôi kệ xác hắn.

Hạ Hà lại nói: “Không ngờ cậu lại không làm bài tập, học sinh giỏi cũng phản nghịch thế hở?”

Tôi nói, “Cậu có ý kiến?”

Tôi chưa bao giờ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô cả, mà chỉ làm những gì mình cho là có ích. Nếu thành tích tôi mà kém, dám chắc sẽ là kiểu học sinh láo lếu mà thầy cô ghét nhất.

Hạ Hà nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, lúc sau mới nói: “Cậu dữ phết ha.”

Tôi: “Cậu có thể không cần nói chuyện với tôi.”

Hạ Hà: “Không sao, tớ hiểu mà, hoa hồng đẹp đều có gai.”

Nắm đấm tôi hôm nay tự nhiên hơi ngứa, muốn tung 1 cú vả vỡ alo ai đó.

Hạ Hà hỏi, “Cô Đinh bảo gì cậu thế?”

Tôi vốn định không đáp, song bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu, “Cô hỏi tôi có muốn chuyển lên lớp 11.1 không.”

Hạ Hà đột nhiên khựng lại, không bước tiếp. Tôi ngoảnh đầu thấy hắn nghiêm mặt hỏi, “Cậu đồng ý?”

“Tôi bảo để suy nghĩ đã.”

Hạ Hà như là thở phào một hơi, “Này còn suy với nghĩ gì nữa, đừng chuyển.”

Tôi: “Tại sao? Lớp 11.1 có môi trường học tốt hơn.”

Hạ Hà: “Lớp đó kiểu âm u nhàm chán lắm, lớp 10 náo nhiệt như này, đến rồi đừng đi làm gì, thật đấy.”

“Ờ, tính sau.”

Hạ Hà còn định nói gì thêm thì đã bị tiếng chuông vào lớp chặn họng.

————

Tôi đang đi trên hành lang, bỗng có người đi ngang qua cố tình va vào vai tôi.

Là Tóc vàng.

Tôi dừng lại, “Mù à?”

Tóc vàng nheo mắt nhìn tôi, “Học sinh giỏi là kim cương vàng bạc chắc, đụng cái thì làm sao?”

Tôi ghét nhất loại người này, rõ ràng bạn không làm gì nhưng nó sẽ cố tình gây sự với bạn.

“Mẹ mày không dạy đụng phải người khác là phải mở mồm xin lỗi à?”

“Đ*t con mẹ, “Tóc vàng hùng hùng hổ hổ chửi, “Thằng ẻo lả này gớm phết nhở, bố đéo xin lỗi đấy mày làm gì được bố?”

Đi cùng nó là hai thằng đàn em, một tóc đỏ, một tóc xanh, ba thằng trông như cái cột đèn giao thông đang trợn ngược mắt vênh váo nhìn tôi.

“Mày muốn đ*t ai?” Bỗng sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc.

Hạ Hà đi tới quàng vai tôi rất chi là thân thiết. Sao tên này cứ thích khoác tay khoác chân thế nhỉ, không ôm ai ngứa người à.

Hạ Hà hỏi tôi, “Nó làm gì cậu thế?”

Hắn đứng rất gần tôi, lúc nói, hơi nóng phả thẳng vào tai tôi. Tự nhiên tôi không muốn tính sổ với Tóc vàng nữa, hết hứng.

Tôi lách người ra khỏi Hạ Hà, “Không làm gì, về lớp đây.”

Tóc vàng nói, “Anh Hà, em lỡ may chạm phải nó một tí thôi mà ranh con này nó chửi em.”

Thằng tồi kia thế mà lại mở mồm ra mách trước, nói cứ như kiểu tôi đáng đời bị nó đụng ý.

Giọng Hạ Hà lạnh đến phát sợ, “Đ*t mẹ mày, cậu ấy là người để mày chạm vào à? Dmm chạm vào đâu?”

Tôi: “…”

Này, câu này hình như nghe có vẻ sai sai.

Tóc vàng: “… em, em vô tình đụng phải bả vai nó.”

“Ha,” Hạ Hà nói, “Thế sao còn chưa xin lỗi?”

Tóc vàng nói, “Còn lâu, em ghét nó, lúc nào con Ni cũng khen nó trước mặt em.”

Hạ Hà nói, “Về mà quản lý con ghệ mày cho tử tế, top 1 khối đéo cần nó khen đâu nhé. Ngôn là bạn cùng phòng tao, để tao xem đứa nào dám gây sự với cậu ấy.”

Hắn như này trông giống đại ca trường thật.

Ba cái đèn giao thông có vẻ khá sợ Hạ Hà, tuy Tóc vàng không phục, song cũng chẳng làm được gì, đành phải ngoan ngoãn xin lỗi tôi.

Tôi lại nợ Hạ Hà một lần nữa, không biết bao giờ mới trả được đây.