Tôi và Châu Duy hẹn nhau về Thành Đô một chuyến.

Có ý đồ riêng hay không, chắc chắn là có.

Tôi thừa nhận tôi quay về là để tìm cô ấy.

Lúc gặp được cô ấy ở Daipaidong tôi vô cùng kích động nhưng mà tôi không biểu hiện ra ngoài mà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hình như cô ấy trắng hơn nhiều rồi, không còn cái vẻ trẻ con nữa mà càng có dáng vẻ của một người phụ nữ hơn.

Tôi có chút rục rịch.

Khoảnh khắc cô ấy đi về phía tôi trái tim tôi rung động.

Tôi đang nghĩ nếu như cô ấy muốn xin wechat của tôi thì chắc chắn tôi sẽ cho ngay.

Tôi không thể lỡ mất cô ấy được.

Kết quả cô ấy vừa mới lên tiếng thì tên nhóc thối Châu Duy này lại phun ra một từ cút.

Cmn tôi muốn hủy diệt tên nhóc này quá!

May mà sau đó cũng kết bạn wechat được rồi.

Nhưng mà nói chuyện với cô ấy rồi, sao tôi lại cảm thấy hình như cô ấy vẫn còn thích cái tên nhóc Châu Duy này nhỉ.

Tức muốn hộc máu mồm.

Tôi đi hỏi Châu Duy, cậu ta còn điềm nhiên không biết: “Không còn cách nào khác, ma lực của anh đây quá lớn thế nên nhiều năm như vậy cô ấy vẫn không quên được, hay là tôi cứ đồng ý với cô ấy nhỉ?”

“Đồng ý mẹ cậu ấy!”

Tôi tức quá mà.

Vốn dĩ tên nhóc thối này không thích Trần Viên Viên, thế mà bây giờ lại muốn tự tẩy não mình đi thích Trần Viên Viên là thế nào?

Rốt cuộc cậu ta là oan nghiệt gì vậy?

Được rồi, tôi thỏa hiệp rồi, người ta thích nhau thì tôi tự dày vò bản thân làm cái gì?

Kết quả cứ mỗi lần tôi buông xuống thì cô ấy lại gửi tin nhắn tới.

Quan trọng là cứ mỗi lần cô ấy gửi tin nhắn tới là tôi lại không kìm được muốn gọi điện thoại cho cô ấy.

Cô ấy đang mập mờ với tôi.

Khi biết được sự thật này tôi xoắn suýt mấy ngày liền.

Nhưng mà cô ấy vừa mới tìm tôi là tôi lại rơi vào bế tắc.

Có lẽ kiếp trước tôi mắc nợ cô ấy nhỉ.

Sau khi biết được cô ấy thi nghiên cứu sinh tôi mất 1 tuần để soạn tài liệu cho cô ấy.

Biết được cô ấy đang ở một nơi hoang vu tôi còn bảo chú tài xế nhà mình đi đón, lại còn bị bố tôi gặng hỏi mấy tháng khi nào đưa cô ấy về ra mắt.

Biết cô ấy khóc vì cãi nhau với mẹ tôi sốt ruột tới nỗi cả đêm không ngủ được.

Tôi đặt vé máy bay cho cô ấy.

Đặt xong rồi thì lại sợ cô ấy không đi máy bay bao giờ không biết phải làm thế nào, thế nên vẽ hướng dẫn đi máy bay rồi tuyến đường đi tới khách sạn cho cô ấy.

Vì cô ấy mà tôi thức hai đêm liền.

Tất cả mọi tin tức của cô ấy đều do Hạ Hạ nói với tôi.

Tôi thừa nhận mình có chút ích kỉ khi làm bạn với Hạ Hạ.

Nhưng mà khi biết Hạ Hạ có tình cảm với mình tôi đã nói rõ ràng với cậu ấy: “Tôi thích Trần Viên Viên.

“Được thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng.

” Hạ Hạ mỉm cười nói với tôi.

“Cạnh tranh cái gì cơ?”

“Xem cậu có thể theo đuổi được Trần Viên Viên trước, hay là tôi sẽ theo đuổi được cậu trước!”

“…” Tôi hơi đau đầu: “Cậu đừng lãng phí thời gian bên cạnh tôi nữa.

“Đương nhiên không rồi, chỉ là tôi thích những thứ có tính thách thức thôi.

” Cậu ấy rất tự tin.

Nói thực so về mọi mặt cậu ấy đều tốt hơn Trần Viên Viên nhiều.

Nhưng mà, con người không thể khống chế được chuyện gọi là rung động này.

Tôi thực sự không có hứng thú với cậu ấy.

Nhưng mà Hạ Hạ là một cô gái vô cùng thoải mái, bụng dạ thẳng thắn, dám yêu dám hận, tôi khá thích, làm bạn với cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ như vậy thì tùy vậy, dù sao thì tôi cũng đã nói rõ ràng rồi.

Sau này Hạ Hạ đi theo tôi ra nước ngoài cậu ấy còn cười mà nói với tôi: “Xem đi, cậu vẫn chưa theo đuổi được Trần Viên Viên, Viên Viên không thích cậu như thế này đâu.

“Hai chúng ta một người Thanh Hoa một người Bắc Đại, cuối cùng vẫn thua dưới tay Tây Hoa.

Tôi bật cười.

Cậu ấy nói đúng.

“Cả đời này cậu sẽ làm bạn với Trần Viên Viên chứ?” Tôi hỏi cậu ấy.

“Đương nhiên rồi.

” Cậu ấy rất chắc chắn.

“Vậy nếu như tôi và cô ấy yêu nhau thì cậu có còn làm bạn với cô ấy nữa không?” Tôi rất lo lắng chuyện này.

Đương nhiên tôi biết việc Trần Viên Viên vẫn luôn trốn tránh tôi có một phần nguyên nhân là vì Hạ Hạ.

Cô ấy rất lo lắng, thế nên không có dũng cảm.

Mỗi lần tôi bước tới một bước thì cô ấy lại lùi về sau một bước.

Tôi biết cô ấy không có cảm giác an toàn.

“Văn Tu à, cậu đừng trêu đùa cậu ấy, cậu ấy đối xử với mọi người đều rất chân thành.

” Hạ Hạ say khướt tâm sự cùng với tôi.

“Cậu cảm thấy tôi không chân thành sao?” Tôi bật cười.

“Được, 3 năm rồi, tôi không theo đuổi cậu nữa!” Cậu ấy uống một chai bia.

Hôm trước ngày thi đợt hai Trần Viên Viên gọi điện thoại tới, Hạ Hạ liền đưa máy cho tôi nghe: “Đừng bảo tôi không cho cậu cơ hội đấy.

Tôi không biết cậu ấy đã thực sự bỏ cuộc chưa, việc này không liên quan gì tới tôi cả.

Cậu ấy rất tự lập có thể tìm được người tốt hơn tôi.

Bọn tôi không hợp với nhau.