Một cuộc trò chuyện vô cùng gượng gạo kết thúc ở đây.

Sau đó nghe nói Hạ Hạ cũng kết bạn wechat với Văn Tu, còn về chuyện có yêu đương không thì tôi không biết.

Tôi không nhiều chuyện đến như vậy, thế nên cũng không muốn biết.

Bỗng dưng thấy cuộc đời bọn họ lại tuyệt vời như gian lận vậy, mà tôi thì học một trường đại học bình thường, ngày nào cũng đối mặt với sự áp bức của mẹ, tôi thật muốn cười.

Tôi làm gì có tư cách để bận tâm về bọn họ cơ chứ.

Mẹ tôi chọn chuyên ngành, thầy hướng dẫn cho tôi xong rồi, chỉ thiếu chút thi hộ cho tôi thôi.

Ngày nào tôi cũng vùi đầu vào học từ mới, muốn học tốt tiếng anh trước.

Thực sự tôi cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ.

Muốn phản kháng nhưng lại không có dũng khí, đấu tranh 2 ngày cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi mới năm hai đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

Tôi chỉ cười nói: “Sức yếu phải lo trước.”

Bọn họ hỏi tôi thi trường nào mà chuẩn bị sớm thế? Tôi ấp a ấp úng không dám nói sợ bị bọn họ cười.

Thỉnh thoảng Châu Duy có gửi tin nhắn cho tôi hỏi tình hình gần đây thế nào, tôi chỉ nói vài câu với cậu.

Tôi sợ ảnh hưởng cậu học tập.

Tôi cũng thường hay nhìn thấy Văn Tu ở trên vòng bạn bè của Châu Duy.

Bọn họ hẹn nhau đi chơi bóng, tham gia thi đấu, cùng nhau ra ngoài chơi, xem ra quan hệ rất tốt.

Tôi âm thầm like.

Văn Tu không thích đăng lên vòng bạn bè, không có một bài nào luôn, cậu ấy lạnh lùng thật đấy.

Cậu ấy cũng sẽ like bài viết của Châu Duy, thế nên lần nào bài viết của Châu Duy cũng hiện tên tôi và Văn Tu ở cạnh với nhau, giống hệt như thời cấp ba bọn tôi ngồi cùng bàn vậy.

Tôi ở bên trái cậu ở bên phải.

Gần đây Cố Tri Hàng trở nên rất kì lạ, thường hay lởn vởn trước mặt tôi.

Hôm nay là một cốc trà sữa, ngày mai là một cốc cafe, lúc nào anh ta cũng có thể tìm thấy tôi ở trong thư viện sau đó ngồi ở trước mặt tôi, cứ ngồi đó mà không hề nói chuyện chỉ tự đọc sách của mình.

“Ngày mai đừng mang mấy thứ này cho tôi nữa.” Vào lúc anh ta lại lởn vởn trước mặt tôi một lần nữa tôi không nhịn được nói.

Gần đây tôi điên cuồng học tập, khó khăn lắm mới dễ chịu một chút tôi không muốn cùng anh ta quay trở về những ngày tháng trước kia nữa.

Vừa mới nghĩ tới chuyện nếu như quay lại với anh ta, bọn tôi lại cãi nhau vì những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi tôi lại thấy nghẹt thở.

“Tại sao, chẳng phải em thích những thứ này sao?” Anh ta đứng ở đó hỏi tôi.

“Trước đây thích, nhưng gần đây đã cai rồi.”

Trước đây quả thực tôi rất thích, nhưng mà lúc nào anh ta cũng không cho tôi ăn mấy thứ này.

“Đừng ăn mấy thứ thực phẩm rác này không tốt cho sức khỏe.”

“Cái này không có dinh dưỡng, đừng ăn.”

“Thứ này có hàm lượng protein quá cao, đừng ăn.”

“Cái nào cũng không được ăn thế thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Tôi than oán.

“Ở bên anh chẳng phải là ý nghĩa lớn nhất hay sao?” Anh ta nói vô cùng nghiêm túc.

Tôi suy nghĩ một lát nếu như cả đời này tôi đều ở bên anh ta, mới nghĩ tới đã thấy nghẹt thở rồi, làm gì có ý nghĩa chứ?

Hồi tưởng lại tới đây, thì anh ta đã đánh bạo ngồi xuống cạnh tôi: “Viên Viên, em đừng gây sự nữa, anh đã suy nghĩ rất lâu.”

“Ừm, nghĩ tới đâu rồi?” Tôi đặt quyển sách xuống vô cùng hứng thú.

“Anh cảm thấy đây là kết quả của thói quen hơn hai mươi năm của em thế nên anh không nên vội vàng như vậy, phải cho em thời gian.”

Tôi…

Hít vào một hơi.

Chết tiệt! Tôi nhìn chằm chằm anh ta 5 phút.

Tôi vẫn không hiểu ban đầu tại sao mình lại muốn tìm anh ta làm bạn trai nữa.

Đúng là tôi sống cuộc sống bình thường chán rồi hay là ăn quá no rồi, bị bố mẹ nhốt hai mươi mấy năm còn chưa thấy đủ lại muốn đi tìm một người nhốt tôi cả đời ư?

“Anh rất ưu tú nhưng mà tôi không xứng.” Tôi bình tĩnh trả lời anh ta một câu.

“…” Vẻ mặt anh ta có chút bi thương.

Nhưng mà tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa.

“Chúng ta kết thúc rồi, Cố Tri Hàng đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.”