Được rồi… Tôi chỉ đành ôm bát cơm của mình đổi chỗ với Văn Tu.

“Cậu ấy hung dữ thật.” Tôi len lén cho Hạ Hạ một ánh mắt.

“Tớ lại cảm thấy cậu ấy rất quý tộc.” Hạ Hạ đỏ mặt gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi nhìn cô ấy, ừm, cô ấy hết thuốc chữa rồi.

Người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Sau đó mọi người lại nói chuyện một lúc.

Châu Duy cứ nhất quyết phải đưa tôi về nhà.

Văn Tu và mấy người bạn đứng ở ven đường hút thuốc, đưa mắt tiễn tôi và Châu Duy đi về phía tiểu khu.

Thực ra, tôi rất sợ.

Sợ gặp phải mẹ tôi.

Mẹ tôi có mắng tôi thì cũng không sao cả, tôi chỉ sợ Châu Duy khó chịu thôi.

Dù sao thì chuyện năm đó mẹ tôi cũng không để lại ấn tượng tốt cho cậu.

“Đi vào đi.” Cậu dừng lại ở cửa tiểu khu.

Tôi khựng lại một giây, tôi lo xa rồi.

Cậu ấy cũng biết.

“Ừ, vậy sau này chúng ta liên lạc qua wechat nhé.”

“Được.” Cậu đứng tại chỗ nhìn tôi.

Lòng tôi rất xoắn xuýt.

Chuyện đó đã qua rất lâu rồi, tôi rất muốn xin lỗi cậu nhưng mà lại sợ tôi nhắc lại chuyện đã qua sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Đi được vài bước tôi vẫn không đành lòng quay lại.

“Châu Duy.”

“Sao vậy?” Cậu rũ mắt nhìn tôi.

“Xin lỗi.” Tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cậu.

Một lời xin lỗi trễ 4 năm.

“…” Châu Duy ngây người tại chỗ.

Mấy giây sau cậu mới lấy lại tinh thần nhỏ giọng nói: “Cậu lên cơn gì vậy?”

“Tôi không lên cơn, chuyện đó là mẹ tôi không đúng, cũng tại lúc đó tôi nhát gan quá không dám chống lại bà ấy thế nên cậu mới phải chuyển trường.” Tôi dừng lại một lát: “Tôi vẫn luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, nhìn thấy cậu sống tốt thế này tôi thực sự rất vui.”

Tôi cứ nói như vậy thế rồi tự làm mình khóc.

Tôi thực sự rất vui, mẹ tôi nói cậu là học sinh kém là côn đồ, nhưng mà cậu đã dùng chính bản thân mình để chứng minh.

Nhưng mà tôi muốn nói, bất kể cậu ấy thế nào thì cậu ấy vẫn là người bạn tốt nhất thời cấp 3 của tôi.

“Được rồi, đồ ngốc tôi không trách cậu đâu.” Cậu đưa tay ra xoa xoa đầu tôi.

“Ừ, bây giờ cậu lợi hại thật đấy, đoán chừng mẹ tôi mà biết sẽ hoài nghi nhân sinh cho mà xem.” Tôi lau nước mắt sau đó mỉm cười nhìn cậu.

“Nói mấy lời này làm gì?” Cậu có hơi không tự nhiên.

“Mẹ cậu… bây giờ vẫn… nghiêm khắc với cậu như trước à?” Đột nhiên cậu hỏi tôi một câu.

“…” Tôi nhanh chóng cúi thấp đầu.

Tôi nên trả lời thế nào đây, nếu như để cậu ấy biết mẹ tôi còn nghiêm khắc hơn trước đây, tôi sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Mà tôi không muốn truyền sự khổ não của mình cho người khác.

“Không có, bây giờ bà ấy đỡ hơn nhiều rồi, nuôi thả.” Tôi mỉm cười nói dối.

Vừa mới nói xong không biết Văn Tu đã tới từ lúc nào.

Chắc là nhìn thấy tôi đang khóc thế nên cậu ấy khựng lại một giây nhìn tôi, rồi lại nhìn Châu Duy, sau đó hơi bực bội dập tắt điếu thuốc.

“Lúc nào mới đi?” Cậu ấy hỏi.

“Đi ngay đây.” Châu Duy quay đầu nhìn Văn Tu, cậu thở dài một cái sau đó lại nhìn tôi: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, cậu mau quay về đi, lần sau…” Cậu ngừng lại một lát: “Lần sau cũng không biết là lúc nào mới có thể gặp được cậu nữa, nếu như cậu tới Bắc Kinh thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi mời cậu đi ăn.”

“Được thôi! Nhất định phải ăn một bữa ra trò.”

Tôi mỉm cười tạm biệt cậu.

Văn Tu ở đằng sau cứ nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt xoẹt qua thứ cảm xúc gì đó.

Hình như cậu ấy có địch ý với tôi thì phải.

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, vẫy tay với hai người họ sau đó chạy về nhà.