Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Nguyên Cảnh Khôn hai mắt đỏ bừng nhìn người nằm ở trên giường bệnh, trước ngực nam nhân trung niên cắm đầy các loại khí quản, bác sĩ ở đứng ở bên người cậu không đành lòng phá lệ lo lắng, hảo ngôn an ủi: "Cậu nên nén bi thương, mẹ cậu ở trên trời cũng không muốn thấy cậu khổ sở. Cha cậu bị bệnh, nói thật đúng là không tốt lành gì. Cần phải có thuốc nhập ngoại, cậu xem cậu... có thể gánh vác hay không? Nếu không được, chúng ta có thể đổi phương thức chữa trị mới, tạm thời duy trì tính mạng"

Nguyên Cảnh Khôn thanh âm nghẹn ngào: "Không, ngài nên dùng thuốc gì liền dùng, tiền tôi có thể lo được, tôi sẽ nghĩ cách"

"Tôi nghĩ, cậu tốt nhất vẫn là nên suy nghĩ kĩ đi, bệnh tình của cha cậu không lạc quan lắm" Bác sĩ đã gặp qua không ít những người tốn không ít cách để có thể kiếm được tiền, đến cuối cùng những bệnh nhân đó vẫn không thể cứu được tính mạng, chỉ muốn thật lòng mà khuyên nhủ cậu.

Nguyên Cảnh Khôn kiên trì: "Tiền không là vấn đề, tôi chỉ cần ngài có thể chữa trị tốt cho ông ấy."

Bác sĩ không hề khuyên anh nữa, cùng anh quan sát, nói tình hình cha anh một lúc, sau đó yên lặng xoay người rời đi.

Nguyên Cảnh Khôn như cũ đứng thẳng ở bên ngoài phòng bệnh, không muốn rời đi, trong một ngày hôm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, hoàn toàn làm thay đổi sinh hoạt thường ngày của anh, cũng hoàn toàn thay đổi cuộc sống của anh sau này.

Nguyên Cảnh Khôn thế nào cũng không nghĩ tới, như ngày thường tan tầm, về đến nhà lại nhìn thấy một cảnh tượng: Từ ngoài vào trong dán biểu ngữ giục nợ, trên tường phun sơn những từ ngữ ô ếu khó coi, cửa phòng bị phá hỏng, trong phòng là một mảng cảnh tượng hỗn độn, trên mặt đất vương vãi đầy các mảnh vỡ, cha ôm mẹ đã ngất đi, ánh mắt mê mang, miệng không ngừng gọi tên mẹ.

Nguyên Cảnh Khôn hoảng hốt, chạy tới bên người cha, không hỏi được đến tột cùng phát sinh chuyện gì. Trước phải đem mẹ đưa đi bệnh viện, trên đường đến bệnh viện mẹ đã ngừng hô hấp.

Cha anh chịu không nổi đả kích này, xuất huyết não trong nháy mắt liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Cũng may, cấp cứu kịp thời, cứu được tính mạng chỉ là tạm thời không tỉnh lại.

Nguyên Cảnh Khôn từ lúc cha chưa hôn mê tự nghĩ lại đại khái đã hiểu chuyện vừa xảy ra. Cha do muốn trả tiền cửa hàng, liền đi vay nặng lãi. Nào ngờ, cửa hàng sửa chữa ô tô trượt dốc, không thể trả nợ đúng hạn. Người cho vay đuổi đến tận cửa, dùng ngôn ngữ đe doạ, đem toàn bộ đồ dùng trong nhà đập vỡ, mẹ chịu kinh hách, bệnh tim tái phát, đang sống sờ sờ thì bị hù chết.

Nguyên Cảnh Khôn không thể tin người luôn trầm ổn như cha mình lại có thể làm ra chuyện hồ đồ này, không những hại chính mình còn hại chết cả mẹ.

Trong vòng một ngày, Nguyên Cảnh Khôn chịu qua đủ loại bất hạnh nhà tan, mẹ chết, cha thì bệnh. Không kịp để bi thương, đã có một đống vấn đề cần giải quyết. Thi thể mẹ còn ở trong nhà xác, phải sớm tổ chức an táng. Cha thì còn ở trong phòng quan sát, lại phải đóng trả viện phí. Bao nhiêu chuyện ngày hôm nay, làm anh đau đầu còn nghĩ đến chuyện đi vay nặng lãi.

Hàng vạn chuyện xảy ra, lý trí không rõ ràng lắm.

Nguyên Cảnh Khôn mang theo mệt mỏi, mang theo bi thương, mang theo vô tận sầu bi rời khỏi bệnh viện.

Trời tháng sáu, chói chang. Vừa rồi trời còn đẹp, lúc này cư nhiên mây đen che kín, một hồi sau mưa to chắc sẽ đổ xuống.

Nguyên Cảnh Khôn hiện tại tâm tình với thời tiết giống nhau, tối tăm không cách nào thoát khỏi.

Bước từng bước nhỏ, đi xuống bậc thang. Trước mặt đột nhiên có một nam nhân cản đường anh. Nguyên Cảnh Khôn âm thanh vô lực nhưng lại lễ phép:" Ngài làm ơn tránh đường"

"Nguyên tiên sinh, tôi tìm anh." Đứng ở trước mặt anh không phải ai khác, chính là Cảnh Hâm.

Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú cậu, một gương mặt xa lạ, không có bất kì kí ức nào: "Thực xin lỗi, tôi không quen biết ngài."

"Bất quá tôi lại biết Nguyên tiên sinh, lão tổng của tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh." Cảnh Hâm ngữ khí khiêm tốn.

"Lão bản của cậu?" Nguyên Cảnh Khôn nhíu mày. "Thực xin lỗi, tôi hiện tại không nghĩ ra bất kì ai, nếu có việc, mời liên hệ đến công ty" Anh đem Cảnh Hâm nghĩ là khách của công ty kiến trúc.

"Nguyên tiên sinh, anh hiểu lầm. Tôi tìm anh, không phải vì công việc, mà là việc riêng." Cảnh Hâm giải thích.

"Việc riêng? Thực xin lỗi, tôi nghĩ là ngài nhận lầm người, tôi căn bản không quen ngài, càng cùng lão bản của ngài không quen, ngại quá tôi còn có việc cấp cần xử lý" Nguyên Cảnh Khôn vòng qua hắn, không muốn cùng hắn dây dưa.

"Ai...... Nguyên tiên sinh!"

Cảnh Hâm câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, lại thấy Cung Hi Nặc mở cửa xe đi ra kéo Nguyên Cảnh Khôn, đem anh nhét vào trong xe, mạnh mẽ đóng cửa xe, nhanh chóng khởi động nghênh ngang mà rời đi.

Nguyên Cảnh Khôn bất thình lình bị chuyện vừa xảy ra doạ cho nhảy dựng, không kịp phản ứng, tuỳ để y kéo vào trong xe, thẳng đến khi ổn định, xe đã rời đi mới ý thức được vấn đề.

" Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu là ai?" Thanh âm tràn đầy kinh hoảng cùng sợ hãi.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương" Cung Hi Nặc xuyên qua gương chiếu hậu chú ý biểu tình kinh ngạc của anh..

"Cậu, các người đừng có quá phận! Tiền tôi nhất định sẽ trả cho các người, nhưng tôi cũng có thể khởi tố cậu đấy!" Nguyên Cảnh Khôn nghĩ y là người của bọn vay nặng lãi.

Cung Hi Nặc sửa lại: "Anh hiểu lầm, tôi không phải tìm anh gây phiền toái, tôi tìm anh, có chuyện khác."

Nguyên Cảnh Khôn tràn đầy nghi hoặc, muốn mở cửa xe nhảy xuống, dùng sức kéo, mới phát giác cửa xe bị Cung Hi Nặc khoá chặt.

Một đường chạy như điên rồi dừng lại trước một phòng trà cao cấp.

Cung Hi Nặc đi trước xuống xe, mở cửa xe cho Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn theo bản năng mà muốn chạy trốn thì bị Cung Hi Nặc gắt gao bắt lấy cánh tay.

"Đi cùng tôi"

Không cho giải thích, Nguyên Cảnh Khôn bị hắn mang vào phòng trà, phục vụ phòng trà thấy Cung Hi Nặng liền dẫn y đến phòng riêng.

"Không cần các người, không có chuyện gì không cần vào"

Cung Hi Nặc phân phó phục vụ, chờ đến khi phục vụ sinh rời đi, liền khoá trái cửa, xoay người thấy biểu tình khó hiểu trên mặt Nguyên Cảnh Khôn, mới từ từ định giải thích.

"Anh ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Nguyên Cảnh Khôn không biết vì sao, trong tiềm thức đối y tràn ngập tín nhiệm, trong lòng cảm thấy y không phải là người xấu, sẽ không đối đối với anh tạo thành bất kì thương tổn nào.

Hai người sau khi đã ngồi ổn định, Cung Hi Nặc ngữ khí thong thả mà đem việc y muốn nói cho Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn nghe xong kinh hãi, nửa ngày không nói được gì, bình ổn cảm xúc một lúc, mới mở miệng: "Cậu nói chính là thật sự?"

"Tôi vì sao phải lừa anh? Hiện tại thời gian không còn nhiều, tôi hy vọng anh có thể hảo hảo suy xét một chút, này đối với anh mà nói, là một cơ hội tốt." Cung Hi Nặc hiển nhiên đã biết được anh gặp phải phiền toái.

Bất quá, Nguyên Cảnh Khôn không hề nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt: "Không có khả năng! Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng điều kiện của cậu, tôi không cần cậu trợ giúp."

Nói giỡn, anh hiện tại đúng là nợ ngập đầu, nhưng mà bảo anh đi sinh con trả nợ, không phải quá mức hoang đường đi.

Đường đường bảy thước nam nhi, làm sao có thể sinh con?

Cung Hi Nặc thấy anh thái độ quyết cự tuyệt, không cấm hảo ngôn khuyên bảo: "Nguyên Cảnh Khôn, anh phải biết rằng tình cảnh của anh hiện giờ, trừ tôi, không ai có thể giúp anh, cha anh bị bệnh, tính mạng hiện tại đang nằm trong tay anh!"

Lập tức chọc trúng điểm yếu của Nguyên Cảnh Khôn.

Đúng vậy, vay nặng lãi có thể chậm rãi trả hết, chính là, cha đang bệnh chờ không kịp.

Nhưng, tình huống lại khẩn cấp, anh cũng không thể bán đứng tự tôn, vì một nam nhân mà sinh con.

" Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng cậu, cậu hết hy vọng đi. Đây là không có khả năng!" Nguyên Cảnh Khôn đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

Cung Hi Nặc giữ chặt cổ tay anh, ai ngờ, Nguyên Cảnh Khôn trở tay đem tay y bắt lại: "Nếu cậu mà còn động tay động chân, tôi dây liền không khách khí"

"Xem ra anh cũng luyện qua!" Cung Hi Nặc khóe miệng hơi hơi giương lên, kỳ phùng địch thủ, làm sao có thể bỏ qua.

Cung Hi Nặc đem thân thể chắn trước, đùi phải di chuyển dùng sức, ghì lấy chân trái Nguyên Cảnh Khôn khiến cho anh không thể động đậy.

Nguyên Cảnh Khôn không cam lòng yếu thế, cố dùng sức, muốn đẩy y ra.

Cung Hi Nặc một cái tay khác giữ lấy bờ vai của anh, kéo người anh, đè ở trên bàn trà.

Mặt đối mặt, mặt dán mặt, khoảng cách quá gần, bao nhiêu lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt đối phương đều có thể thấy được rõ ràng.

"Anh nghe cho rõ, hiện tại, chỉ có tôi mới có thể giúp anh!" Cung Hi Nặc muốn cho anh nhận rõ trước mặt tình thế.

"Cậu nghe đây, hiện tại, tôi chính thức cự tuyệt cậu!" Nguyên Cảnh Khôn thân thể giẫy giụa, lại không cách nào di chuyển.

Cung Hi Nặc kéo anh lên: "Tôi hy vọng anh có thể hảo hảo suy xét rõ ràng. Mười tháng không ra khỏi cửa lại đổi lấy được tính mạng của cha anh, rốt cuộc có đáng giá hay không."

Nguyên Cảnh Khôn đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo, thái độ kiên quyết: "Tôi tuyệt đối không thỏa hiệp"