Buổi tối tám giờ, La Phù đang ở tại phòng bếp, thật sự cúi đầu rửa hoa quả, phía sau đột nhiên toát ra một thanh âm khàn khàn —“ Tôi đói”
Thình lình ở gần như vậy, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thì ra là Hạ Vũ Tuyên giống du hồn xuất hiện, nhìn anh ta ước chừng cao hơn cô một cái đầu, đứng ở phía sau cô, cảm giác giống như đỉnh Thái Sơn
“ a...... Ngài mời ngồi, đồ ăn đều chuẩn bị xong.”
Đàn ông này đi đường cũng chưa ăn sao? Xem trong mắt anh ta có chứa tơ máu, là vì ngủ không tốt hay là...... Đã khóc? Không có khả năng, trí tưởng tượng của cô thực rất phong phú.
Hạ Vũ Tuyên xoay người đi, hướng bàn ăn, tóc dài thùy dừng ở trước mặt, cước bộ nặng nề lại không tiếng động, tấm lưng kia cô càng nhìn càng làm cho cô có một cảm giác đau lòng. Cho dù anh ta có được địa vị rất cao, học vấn bao sâu, lúc này giống đứa trẻ bị lạc, mà nay trở lại nhà ông ngoại và bà ngoại hay không có thể tìm được chút dư âm nào chăng?
Quái lạ, vì sao cô đau lòng vì anh ta làm cái gì? Không phải cô thân là trách nhiệm trợ lý, cô là tự mình đa tình.
Thái Nho Minh hiện tựa vào ghế ngủ gật, lúc này mới tỉnh lại, nhiệt tình hô: “Hạ tiến sĩ, mời dùng! Ta vừa thử qua thức ăn, ngài nhất định sẽ thích, đây là chính gốc hương vị gia đình”
Hạ Vũ Tuyên một tiếng cũng không có trong cổ họng, làm Thái Nho Minh là cái hình nhân ẩn, dù sao anh ta ngủ no rồi sẽ ăn, lười nhiều lời, vô nghĩa.
Trên bàn có bốn món ăn, có thịt nhồi đậu hũ, bí đỏ kê đinh, còn có rau chân vịt, tôm bóc vỏ bọc đậu, canh khoai tây đôn thịt. La Phù không nghĩ tới hôm nay phải xuống bếp, may mắn những rau củ nàng chọn mua, trong khoảng thời gian ngắn có thể chế biến phối hợp thành món ăn.
Ngồi xuống đến bên cạnh bàn, Hạ Vũ Tuyên uống trước một ngụm canh, tựa hồ ở lo lắng muốn hay không nuốt vào, La Phù tận trong lòng bất ổn. Cô tự nhận tay nghề nấu ăn không kém, lại khó có thể nắm lấy khẩu vị, vị khách quý này.
Hạ Vũ Tuyên thật sâu nhìn La Phù liếc mắt một cái, anh không rõ đây là có chuyện gì, cô có thể làm ra thức ăn có khẩu vị như của bà ngoại anh ? Là anh nhiều năm chưa từng được ăn lại, hay là anh đã khắc ghi vào, nhớ quá sâu? Bỗng nhiên, cổ họng phát nhanh, hốc mắt nóng lên, một loại gọi là cảm xúc nỗi nhớ quê, bao phủ anh.
“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Thái Nho Minh bị biểu tình anh ta cứng ngắc, hoảng sợ.
Hạ Vũ Tuyên không nói thêm cái gì, cúi đầu ăn, che dấu chuyện anh kích động.
Thái Nho Minh cùng La Phù đều thở ra, cuối cùng có chuyện làm cho anh ta vừa lòng, nhưng mà nói lại, anh cứ như vậy chỉ cho bản thân mình ăn, cũng không thèm quan tâm bọn họ đều đói bụng, thiên tài quả thật là thiên tài, thích sống ở trong thế giới chính mình.
Sau hai mươi phút, Hạ Vũ Tuyên ăn no buông chén, La Phù vừa thấy lại kinh ngạc không thôi, cô uyển chuyển hỏi: “Hạ tiến sĩ, ngài thật giống chưa ăn rau xanh nha...... Là em nấu ăn có vấn đề sao?”
Sự thật bày ra trước mắt, cô tưởng xem nhẹ đều này, chỉ thấy thịt các loại bị ăn hết sạch, bí đỏ, rau chân vịt, đậu bị để ở một bên, này có thể hay không rất khoa trương?
Hạ Vũ Tuyên đúng lý hợp tình nói: ”Tôi không ăn rau, cũng không ăn hoa quả, đều lấy đi.”
Trên bàn còn có bàn dĩa thập cẩm hoa quả, thoạt nhìn hương vị ngon miệng ngọt ngào, lại không dẫn dậy nổi dục vọng anh ta sao.
“A?” kinh hô này không phải La Phù phát ra, mà là Thái Nho Minh, ngay cả ông cũng hiểu được bất khả tư nghị. Hạ tiến sĩ quả thực giống đứa trẻ, kiêng ăn chọn lợi hại như vậy, người thường đều biết nói chủ yếu ẩm thực cân đối, chẳng lẽ đầu thiên tài cùng người thường không giống nhau?
Hạ Vũ Tuyên nhướng lông mi, lẳng lặng trừng hướng hai người. “Có ý kiến gì?”
“Không có, không có!” Thái Nho Minh hai tay mãnh diêu. “Như vậy phi thường tốt, phi thường tốt!”
Viện trưởng thực là trợn mắt nói nói dối, ai! La Phù ở bên trong âm thầm than, trước mắt còn chính là nho nhỏ bắt đầu, sau này xem có thể càng nhiều khiêu chiến.
Ăn cơm xong, Hạ Vũ Tuyên buông chén, trực tiếp tuyên bố: “Ngày mai bắt đầu tôi sẽ đi phòng thí nghiệm học giáo, hết thảy chiếu kế hoạch của tôi mà làm”
Anh làm việc luôn luôn đơn giản thanh thoát, anh hiểu được nguyên nhân mọi người sính anh như vậy. Vậy theo như nhu cầu, hỗ trợ không thiếu nợ nhau, ở bọn họ tìm được một phòng ốc tốt, anh ít nhất sẽ nghỉ ngơi một học kỳ.
Lời này làm cho Thái Nho Minh hưng phấn cực, hai tay giao nắm ở trước ngực nói: “Kia đương nhiên, chúng ta đều rất chờ mong ngài chỉ đạo! Ngày mai buổi sáng tôi mời lái xe tới đón ngài có thể chứ?
“Lái xe?” Hạ Vũ Tuyên chỉ hướng La Phù. “Ông là nói cô ta?”
Cô sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu, như thế nào có thể là cô?
Thái Nho Minh cũng cho rằng như vậy không ổn. “La Phù là trợ lý cao cấp của chúng tôi, cô ấy làm tài xế không thích hợp cho ngài, mặt khác tôi sẽ tìm lái xe, buổi sáng sẽ tới đón ngài đi!”
“Không cần, tôi không nghĩ tiếp xúc người khác, hãy kêu cô ta tới đón tôi”. Hạ Vũ Tuyên đã suy La Phù vừa lái xe cũng sẽ nấu cơm, cô mới là người hữu dụng, dưới trướng Thái viện trưởng ngược lại không đúng tý nào.
“ Nhưng mà......” La Phù bị chỉ định tuyệt không thấy vui sướng. Mặc khác, cô cảm thấy cực phức tạp! Cùng một vị đại nhân vật như vậy sớm chiều ở chung, cô không xác định bản thân mình có thể đảm nhiệm, thích ứng nổi không?
Nhưng mà, Hạ Vũ Tuyên đã quyết định, anh ta ghét nhất bị chính người dưới thay đổi, hết thảy đều nên đơn giản xử lý. Anh không có hứng thú gặp mặt người khác, thích ứng với người khác, quá lãng phí thời gian.
Thế là anh trực tiếp nhìn cô hạ lệnh: “Buổi sáng bảy giờ, cô tới gọi tôi dậy, nấu cơm cho tôi ăn, chở tôi đi trường học. Đến buổi tối bảy giờ, cô cho tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn, rồi mới cô là có thể đi rồi.”
Đây là tình hình cái gì? La Phù thiếu chút nữa không bị té ngã, anh vừa muốn cô kiêm nhiệm lái xe, đầu bếp cùng bảo mẫu, cô nào có nhiều năng lực như vậy?
Đã hơn nửa năm, vì nghênh đón Hạ Vũ Tuyên đến đại học D, việc của cô đã hoàn toàn lấy anh ta làm trọng tâm. Hiện tại cuối cùng anh ta cũng đến, cuộc sống tự nhiên của cô còn phải hoàn toàn phối hợp với anh ta?!
“ Còn có, không cho bất luận kẻ nào động tới phòng ở này, chỉ có cô có thể đến quét dọn.” Hạ Vũ Tuyên lại bỏ thêm một câu, nơi này là anh cảm nhận là thánh địa, anh không nghĩ sẽ cho người tạp vụ tiến vào. Nếu là La Phù tìm được, duy trì cô nhưng thật ra không sao hết.
Lời này vừa nói ra, không chỉ La Phù trợn mắt há hốc mồm, Thái Nho Minh cũng không thể đồng ý, ông lấy ánh mắt lý trí đến xem chuyện này. “Hạ tiến sĩ, như vậy đối với La Phù lượng công việc quá nặng, tìm vài người hỗ trợ là được rồi?”
“Tôi chính là ai cũng không muốn gặp!” Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên đập bàn thật mạnh, khiến cho hai người bọn họ đều sợ tới mức bả vai co rụt lại, trong lòng run lên. “Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Vậy thì để tôi trở về Anh quốc đi!”
Thái Nho Minh lại lĩnh ngộ, vị đại học giả quả thật là đứa trẻ, muốn như thế nào liền như thế nào, tùy hứng đến tột đỉnh, mà ông chỉ có thỏa hiệp.
Thế là ông đôi khởi tươi cười nói: “Tôi hoàn toàn đã hiểu, công tác ở phương diện nghiên cứu, tôi sẽ thay ngài xã giao, hết khả năng chỉ có tôi gặp ngài. Đến nỗi cuộc sống hằng ngày, ngài duy nhất cần tiếp xúc một người chính là La Phù, như vậy có thể chứ?”
La Phù mặc dù kinh ngạc cũng không dám kháng nghị, thực rõ ràng, Hạ Vũ Tuyên đối với Thái viện trưởng có vạn phần quan trọng, mà cô vì tri ân báo đáp, cái gì đều nhẫn nhịn xuống.
“Tốt lắm.” Tính tình Hạ Vũ Tuyên nói đến là đến, nói đi là đi, đảo mắt, khôi phục biểu tình bình thản. Anh đứng dậy đi về phòng ngủ, cũng không nói lời tạm biệt, cứ như vậy đóng cửa lại.
Thái Nho Minh cùng La Phù hai mặt nhìn nhau, Hạ tiến sĩ quả nhiên không phải người thường, không có lễ phép, không nói tình cảm, khá lắm là kỳ nhân dị sĩ!
“Viện trưởng, người thật sự muốn con làm như lời nói anh ta.” Vấn đề này cần hỏi không, kỳ thật cô biết mọi chuyện đã định đoạn.
“Uhm”~~ Thái Nho Minh nhỏ giọng nói, trước cùng cô đi tới cửa, thế này mới là vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Ta hiểu, biết hầu hạ Hạ tiến sĩ không dễ dàng, nhưng hiện tại cậu ta cũng chỉ xem hai người chúng ta thuận mắt, khi không có biện pháp tiếp xúc người khác, trước cứ thuận theo ý tứ của cậu ta đi làm đi! Còn về công việc, ta sẽ mời hai người vừa làm vừa học hỗ trợ, con không cần lo cho bọn họ, chỉ cần nhớ rõ là làm cho Hạ tiến sĩ vừa lòng thì tốt rồi.”
“ Con đây không phải bằng là người hầu anh ta?” Kỳ thật cô cũng không chán ghét anh, cũng vui vẻ ý vì anh làm việc. Nhưng từ nay về sau như vậy thường xuyên tiếp xúc, làm cho cô có trong lòng dự cảm bất an.
“ Có thể làm người hầu Hạ tiến sĩ cũng là vinh hạnh! Ta so với con cũng thoải mái không nhiều đâu, có nhiều trưởng quan, giáo thụ như vậy muốn gặp cậu ta, ta không biết như thế nào giải thích với mọi người, Hạ tiến sĩ căn bản là cái ẩn sĩ......”
Thái Nho Minh càng nghĩ càng to đầu, ông thật có thể giải quyết yêu cầu gặp này sao? Chỉ sợ đầu tiên Hiệu trưởng đại nhân sẽ xử bắn ông ta.
Nhưng mà việc hàng đầu vẫn là lưu lại khách quý, trước mắt chỉ có cứu tinh là La Phù, bởi vậy ông khẩn cầu: “Chỉ cần Hạ tiến sĩ có thể ở lại, hết thảy mọi việc đều có thể giải quyết, con có cái điều kiện hay ý gì cứ việc đề suất, xem là muốn tăng lương, tiền thưởng, phúc lợi, ta sẽ tự cho con đều được.”
“ Chú đừng nói như vậy, con sẽ hết sức đi làm.” La Phù luôn luôn dễ dàng mềm lòng, huống chi là đối mặt của thủ trưởng kiêm ân nhân của cô.
“ Mọi sự đều nhờ con !” Thái Nho Minh cuối cùng nhả ra khí, ít nhất tạm thời là cũng đã qua chuyện.
Ngoài phòng, gió đêm thổi qua rừng trúc, diệp thanh sàn sạt rung động, trong lòng La Phù cũng cuồn cuộn nổi lên một tầng mơ hồ. Cô có thể khẳng định, Hạ Vũ Tuyên đến đây cuộc sống cô đến thay đổi thật lớn.
Kỳ diệu một ngày đã xong, buổi tối điểm mười giờ, La Phù đưa Thái viện trưởng về nhà, sau lái xe trở lại chỗ ở chính mình.
Đó là một gian phòng lớn, bố trí lịch sự tao nhã, mát mẻ, đăng ký là phu nhân Thái viện trưởng đứng danh, nghe nói là của hồi môn của bà, hiện tại là cho La Phù ở miễn phí, như là mời cô hỗ trợ trông chừng nhà ở.
Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân trường kỳ thường xuyên giúp đỡ giáo hội Thiên ân cùng cùng cô nhi viện, những đứa trẻ ở cô nhi viện chỉ cần đậu đại học, liền là do bọn họ phụ trách học phí đến tốt nghiệp. La Phù cũng là ân huệ này. Ngay cả xe cô đang dùng này, cũng là Thái phu nhân trước khi học lái xe dùng xe này, bởi vì Thái phu nhân mua xe mới, liền đem xe này đưa cho La Phù.
Cô hiểu được, Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân cực kỳ chiếu cố cô, cũng là trưởng bối của cô cũng là thủ trưởng cũng là thân thiết. Bởi vậy, cô mặc kệ như thế nào đều phải làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, cô không có oán giận hoặc từ chức hay đòi quyền lợi.
Ngày mai bắt đầu cục diện sẽ như thế nào? Trong lúc vô tình cô thoáng nhìn qua gương, mặt mình, mang một tia nhảy nhót......
Sáng sớm, sương mù chưa tán đi, La Phù dậy thật sớm, không phải vì đi làm, mà là vì đi chợ, bởi vì cô trước chọn mua nguyên liệu nấu ăn, đến nhà Hạ tiến sĩ nấu cơm, sẽ gọi anh dậy, ăn bữa sáng.
Thật sự không nghĩ tới trợ lý thực là phải làm được việc này, ông trời không phải đang khiêu chiến với cô? Thời gian qua cô chỉ biết thay nữ tu sĩ ở giáo hội, nấu cơm cho bọn trẻ, vẫn là lần đầu tiên cô nấu cơm cho đàn ông, hơn nữa là người kỳ lạ không phải là nam nhân bình thường.
Lấy chìa khóa mở cửa, cô phát hiện trong phòng tương đương im lặng, khả năng Hạ Vũ Tuyên còn chưa có dậy! Bởi vậy cô rón ra rón rén đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị thực phẩm, tối hôm qua đã biết, hôm nay cô đặc biệt chọn cá, thịt, đậu hủ, mua rau xanh hoa quả đều lãng phí.
Nói trở lại, đàn ông này ăn như vậy không cân đối, khỏe mạnh còn có thể hay không có vấn đề? Quên đi, cô cũng không phải là anh ta, thay anh ta nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
Đúng bảy giờ, cô đã làm tốt xong bữa sáng, liền đi tới trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng hô thanh: “Hạ tiến sĩ, ngài nên dậy”
Có lẽ cô kêu quá nhỏ, liên tục năm, sáu lần cũng chưa có phản ứng, bởi vậy cô đề cao âm lượng, theo tiểu đê-xi-ben đến cao đê-xi-ben, ngay cả mình đều cảm thấy chói tai, vẫn như cũ không có nửa câu đáp lại.
Kỳ quái! Anh ta không phải sinh bệnh? Trừ phi kẻ điếc mới có thể nghe không được lời cô quát to, cuối cùng cô nhịn không được đẩy ra cửa, trực tiếp nhìn, rốt cuộc sao lại thế này.
Trước mắt bày ra một giường màu trắng cùng chăn bông, Hạ Vũ Tuyên nhắm mắt nằm ở chỗ, tóc đen rũ ở mặt, bởi vì ánh mặt trời trong trẻo chiếu rọi, khuôn mặt vẻ cứng rắn cùng cô lãnh có vẻ nhu hòa rất nhiều.
“Hạ tiến sĩ! Ngài nghe tôi nói không? Ngài có phải không thoải mái?” cô ở bên gối anh ta ngồi xổm xuống, ngay tại bên tai anh ta kêu, bất đắc dĩ anh ta vẫn nhắm chặt hai mắt.
Cô xem này thật sự không thích hợp, vươn hai tay nhẹ lay động bờ vai của anh ta. “Ngài rốt cuộc làm sao vậy? Kính nhờ ngài tỉnh lại! Muốn hay không tôi gọi xe cứu thương?”
Cố gắng đợi đến hai phút, cô quyết định muốn đưa anh ta đi cấp cứu, ngay tại lúc cô nâng tay muốn đi gọi điện thoại, một tay cường tráng bàn tay to lại giữ chặt cổ tay cô, dễ dàng đẩy cô ngả trên giường.
Sự tình phát sinh rất bất ngờ, nhất thời cô không rõ sao lại thế này, rõ ràng nhìn đến có khuôn mặt ngay tại trước mắt cô, còn có cặp con ngươi đen kia thần bí, cô mới phát hiện cô đang nằm, hơn nữa ngay tại bên cạnh Hạ Vũ Tuyên!
“ Hạ….Hạ tiến sĩ?” Hai gò má cô nháy mắt đỏ lên, dù sao anh ta là đàn ông, cô là nữ nhân, hai người như vậy nằm ở một chỗ, nói như thế nào đều làm cho người ta thẹn thùng, chính là khẩn trương muốn chết!
Anh trừng mắt nhìn, thanh âm khàn khàn mệt mỏi. “Tôi đã tỉnh, chính là tôi huyết áp thấp, phải đợi một lúc huyết áp ổn định mới có thể đứng lên.....”
Nói xong , anh nhắm mắt lại, chờ lực lượng chậm rãi lưu tới toàn thân, vẫn như cũ nắm cổ tay cô, có lẽ là không tự giác anh theo bản năng nhu cầu một chút ấm áp.
“ ách......” cô lúc này mới hiểu được, không phải anh điếc, cũng không phải sinh bệnh, mà là bởi vì huyết áp thấp? Nghe nói đó là thể chất cùng dinh dưỡng đối nghịch tạo thành, khó trách sắc mặt anh tái nhợt như thế, giống như như chưa bao giờ phơi nắng qua ánh mặt trời.
Cô trợn to mắt quan sát anh ta hết thảy, nam nhân nhiều mâu thuẫn, rõ ràng còn tuổi trẻ như vậy cũng đã là đại nhân vật, tính tình khởi xướng không thể nói lý, cuộc sống năng lực chỉ có linh phân, hiện tại lại người huyết áp thấp mà nằm ở bên cạnh cô
Sự hỗn độn phát ra che khuất mặt anh ta, cô cũng không biết chính mình là làm sao vậy, nhưng lại vươn tay kia thì nhẹ nhàng thay anh đẩy ra, thấy rõ ràng khuôn mặt anh. Như ngũ quan pho tượng, luôn hơi nhíu mày rậm, tựa hồ có một cái bí mật ưu thương.
Nếu phơi nắng Hoa Liên ánh nắng nhiều chút, da anh sẽ nên khỏe mạnh rất nhiều, anh ưu thương kia cũng có thể hóa giải một ít đi......
Ông trời! Cô rốt cuộc đang làm cái gì?
Ý thức được chính mình đang ở khẽ vuốt lông mi anh ta, đột nhiên cô rụt tay lại, trừng chính lòng bàn tay mình xuất thần.
Này rất vớ vẩn, cô vì sao đối một một người gặp không đến hai ngày, tuổi còn so với cô nhỏ hai tuổi, sinh ra một loại cảm giác tư tình?
Cô hiểu mình, cô luôn luôn nhận thức chậm, thậm chí thường tiến vào tình trạng không lối thoát. Thời gian qua cô không phải không có người theo đuổi, nhưng lại thủy chung không động được lòng của cô, nói không nên lời là thiếu cái gì đó, chính là không thể làm cho cô cảm giác về bể tình.
Có thể là nửa năm qua chuẩn bị, làm cho cô dù chưa gặp qua anh ta, cảm giác cũng đã quen thuộc, vô luận là cuộc đời anh ta, hắn yêu thích, tác phong anh ta, đều chặt chẽ khắc ở đáy lòng cô.
Nhưng này không thể là lý do, cô cũng từng tiếp xúc qua đồng sự là đàn ông, như thế nào vốn không có loại tim đập thình thịch này?
Suy nghĩ hỗn loạn, cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm cho tim đập dịu đi xuống, thái dương lại bớt nhịp đi vài phân, anh ta cuối cùng thanh tỉnh, ánh mắt còn có chút lờ mờ, có lẽ là bán mộng bán tỉnh, không thấy biểu tình lạnh lùng bình thường.
“ Đó là cái mùi gì?” Hạ Vũ Tuyên lấy tiếng nói khàn khàn hỏi. Anh chú ý tới cô có mắt to, ướt át lóng lánh, thoạt nhìn giống như bộ dáng vừa mới khóc .
“ Ách...... em nấu cơm xong, ngài rửa mặt là có thể ăn.” Cô lại khôi phục đối với anh tôn xưng, kỳ lạ kia một khắc đã chấm dứt, cô không thể tiết lộ một tia dấu hiệu, cô thực hiểu biết anh ta có cá tính quái gở, động lòng với anh ta không bằng là tự tìm tội.
“ Không phải mùi hương thức ăn, là mùi hương của cô” Anh tới gần cô ngửi: “Cô dùng là dầu gội đầu như của bà ngoại ta giống nhau, là mùi hoa lài đúng hay không?”
“ Đúng” Cô không thể phủ nhận, anh ta thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng mà làm cho cô càng rung động là, cô nhưng lại bởi vì anh tiếp cận mà run run, hy vọng anh sẽ không phát hiện ra phản ứng của cô, rất dọa người.
Hạ Vũ Tuyên lại tiến lên, muốnngửi thấy cái kia nhiều hơn nữa, mùi hương dạy anh thanh tỉnh cũng dạy anh trầm túy, thanh tỉnh là thể xác và tinh thần đều vào rung lên, trầm túy cũng là chuyện cũ cùng sự thật lần lượt thay đổi, làm anh có chút hoảng hốt mà không biết đang ở phương nào.
Vừa tỉnh ngủ anh có vẻ mặt thật, La Phù tin tưởng anh vô tình đường đột, kia chính là đơn thuần hiếu kì, lại làm cho cô toàn thân rung động. Cô không muốn làm cho không khí ngày càng ám muội lan tràn, bất động thanh sắc từ nay về sau lùi bước. “Hạ tiến sĩ, ngài nên dùng bữa sáng.”
“Ừhm!” anh đứng lên, còn có điểm ý thức không rõ, chậm rãi đi hướng phòng tắm, lập tức truyền đến âm thanh xả nước.
La Phù ngồi ở trước giường, lắng nghe kia từng trận thanh âm dòng nước. Thì ra anh vào buổi sáng thường tắm, này cũng đúng, người huyết áp thấp, rời giường không dễ dàng, cho dù rời giường cũng không tinh thần, khó trách anh ta cố đề chấn tinh thần.
Nhưng mà cô làm chi tại đây nghe lén người ta tắm rửa?! Còn không mau hoàn hồn!
Khi ăn điểm tâm, Hạ Vũ Tuyên im lặng chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói, sau khi ngủ dậy một giờ, anh ta đều đã hiện ra trạng thái si ngốc, không thể tự hỏi, không thể phản ứng. Giống hiện tại, anh chỉ có vị giác cùng khứu giác đang tiến hành làm, ăn ra này nọ ăn ngon, còn nghe được mùi hương của cô phát ra, kia làm cho anh ẩn phiền lòng khí, không giống bình thường lúc nào cũng bình tĩnh.
La Phù ở bên nhìn anh dùng cơm, nhịn không được nói: “Hạ tiến sĩ, nếu ngài có huyết áp thấp, hẳn là chú ý một chút ẩm thực cân đối.”
Anh ta ngay cả đầu cũng không nâng, đơn giản trả lời một câu: “Không cần cô nhiều chuyện.”
“...... Ách.” trong lòng cô lạnh lùng, cảnh báo mình không nên vượt qua giới tuyến, tuy rằng bọn họ từng dựa vào như vậy gần, ngay cả hô hấp đều giao thoa cùng một chỗ, nhưng này là anh ta còn không có nhận ra vào lúc này, hiện tại anh ta đã hoàn toàn tỉnh, lý trí cùng lạnh lùng cũng đã khôi phục.
Hạ Vũ Tuyên chút bất giác, ngôn ngữ mình đả thương người, anh hướng đến giới đối ngoại không có hứng thú, lười quan sát hoặc hiểu biết, cho dù nhìn ra cảm thụ đối phương, anh cũng không để ở trong lòng.
Anh không cần người khác, cũng không cần nghĩ bị ai để ý, với anh mà nói, đây là suy nghĩ đơn giản nhất là phương tiện quan trọng nhất trong xử thế.
Sau đó, hai người ngồi xe, anh tựa như ngày hôm qua vậy, liên tiếp nhìn ra bên ngoài xem, đáy mắt thu tất cả mỗi chỗ cảnh trí, ngẫu nhiên hỏi cô mấy vấn đề, đều là về Hoa Liên thay đổi, cho thấy hắn đối Hoa Liên, trí nhớ khắc sâu.
La Phù tận lực khách quan trả lời, không hề có chút tình cảm cá nhân. Cô hiểu được, Hạ Vũ Tuyên không hy vọng có người tiếp cận anh ta, mặc kệ là trong cuộc sống hoặc tâm hồn, anh ta đều đem lui vào một góc sâu nhất.
Đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì, làm cho anh ta phong bế đến tận đây? Cô không có tư cách hỏi nhiều, anh là thế giới người kia, đều không phải là anh ta cách có xa lắm không, mà là anh ta chính sống ở thế giới chính mình.
Giống như vậy một cái cho mình là trung tâm, cô nếu đủ thông minh, nên bảo trì khoảng cách an toàn. Nhưng mà ngay tại giờ phút này, cô không thể xác định, mình là thông minh, hoặc là ngốc nghếch!?
Buổi sáng tám giờ, Hạ Vũ Tuyên cuối cùng vào cửa, bởi vì Hiệu trưởng đại nhân mệnh lệnh, mọi người cũng không dám lại, quấy rầy: “Hạ tiến sĩ, cần phải làm cho cậu ta hưởng thụ hoàn toàn im lặng.”
Vì hoan nghênh quốc tế cấp đại sư, chuẩn bị nào phòng thí nghiệm chuyên dụng, nơi nghiên cứu, phòng họp, tất cả Hạ Vũ Tuyên một người sử dụng.
Anh ta đối việc này thực vừa lòng, trừ Thái Nho Minh viện trưởng ở ngoài, anh muốn gặp ít người, ngẫu nhiên phải chỉ đạo, vài vị giáo thụ, này thời gian anh ta cũng không bị quấy rầy.
Thái Nho Minh tuy có đặc quyền ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Hạ Vũ Tuyên sắc mặt rõ ràng tỏ vẻ, ông ta tốt nhất trong thời gian ngắn nhất nói cho xong, miễn bị người xem thường đi.
“ Hạ tiến sĩ, mau tới giữa trưa, chúng ta cùng nhau dùng cơm như thế nào?” Thái Nho Minh kinh sợ chà xát hai tay hỏi.
Tuy rằng Hạ Vũ Tuyên thái độ lạnh như băng, vẫn là có đôi người muốn gặp anh ta, nếu không nghĩ biện pháp dẫn người đi ra ngoài một chút, chỉ sợ Thái viện trưởng sẽ biến thành đồ ăn giải khỏa, hơn nữa là bị du tạc.
Ai ngờ Hạ Vũ Tuyên theo đôi mắt ngẩng đầu, chỉ nói câu: “Tôi không muốn thấy người, ông đi mua cho tôi cơm trưa.”
“ Ta biết có mấy không gian nhà ăn, ngài hẳn là sẽ thích, còn có thể ăn món ăn đặc sản đó” Thái Nho Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, đối mặt Hạ Vũ Tuyên, bị cự tuyệt là thực bình thường.
“ Nhà ăn nơi nơi đều là người, tôi thấy liền phiền, đến bây giờ ông còn không biết?” Hạ Vũ Tuyên lấy một loại ánh mắt trẻ con không nghe lời giáo huấn nhìn ông ta.
Thái Nho Minh đến tận đây mới hoàn toàn hiểu hết, Hạ Vũ Tuyên là cỡ nào “ngăn cách”. Ngay cả nhà hàng cũng không chịu đi, liền bởi vì chỗ nhiều người? Chuyện này thật vớ vẩn, thật làm cho hắn cơ hồ á khẩu không trả lời được. “Kia...... Ta mời trợ lý La Phù mua lại đây, có thể chứ?”
Trong đầu Hạ Vũ Tuyên hé ra gương mặt thanh tú, gọi là La Phù, không biết tại sao làm cho anh để ý. “Đi, trừ bỏ công tác ở ngoài, tôi cũng chỉ muốn thấy hai người, những người khác đừng đến gặp tôi”
Có lẽ là vì cô khiến anh tới bà ngoại đi! Cô cùng là thích mùi hương đó, cùng với ánh mắt ôn nhu......
“Ta đã biết.” Thái Nho Minh nhanh bay như ánh sáng ra khỏi phòng nghiên cứu, bởi vì Hạ Vũ Tuyên kia so với ánh mắt lạnh lùng càng mạnh, người này chỉ bốn hướng ánh nắng ôm ấp.
Vừa ra khỏi cửa, Thái Nho Minh thở hổn hển mấy hơi, lấy ra di động quay số điện thoại--
“ La Phù, mời con đi giúp Hạ tiến sĩ mua cơm trưa.”
“Gì? Viện trưởng chú hẳn là nên dẫn anh ta đi nhà hàng cao cấp ăn, cho anh ta ăn món ngon đi?” La Phù không nghĩ tới chuyện này cũng muốn cô xử lý, cô đang ở lúc chỉ đạo học sinh vừa làm vừa học đánh văn kiện, còn có rất nhiều việc không xong đâu!
“ Ta có nói qua, nhưng cậu ta cự tuyệt.” Thái Nho Minh đi đến phía có ánh mặt trời, hơi chút cảm thụ một chút lo lắng. “Cậu ta nói cậu ta không gặp người, nhưng làm gì có nhà hàng nào không có người đâu? Như thế rất tốt, một đống người muốn nhìn cậu ta đều nhìn không tới, ta lại sắp biến thành thứ không phải người.”
“Thì ra là thế, con có thể hiểu.” La Phù có chút đồng tình viện trưởng, nhưng đồng tình người khác kết quả là muốn ngược đãi chính mình, cô ngay cả cơm trưa của anh ta đều phụ trách, vậy anh ta thành tiểu đệ?
“ Ta sẽ phát một phần tiền trợ cấp cho con, nhìn cậu ta thích ăn cái gì liền mua cái đó, đừng khiến cho cậu ta có gì không thoải mái.” Thái Nho Minh lại thật cẩn thận căn dặn “Kết quả kia ta khả gánh vác không dậy nổi, hiệu trưởng sẽ đem ta ngũ mã phanh thây.”
“ Con có thể hiểu được.” vì hầu hạ vị này khách quý, cô còn có cái gì làm không được?
“Hết thảy đều giao cho con, cố lên!” Kỳ thật Thái Nho Minh cũng âm thầm thở ra, cái này ông ta không cần lo cùng Hạ Vũ Tuyên dùng cơm, có thể về nhà cùng vợ ăn cơm trưa!
Gác máy điện thoại, La Phù lái xe đi ra ngoài tìm mua đồ ăn, chính mình đều không có thời gian ăn cơm, chỉ vì làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, thế nào cũng phải mắt hoa tâm thần thay anh ta chuẩn bị.
Sau hai mươi phút, La Phù đi vào phòng nghiên cứu, đẩy cửa mà vào--
“ Hạ tiến sĩ, cơm trưa ngài đến đây.”
Ngửi được mùi thức ăn, Hạ Vũ Tuyên giương mắt vừa thấy, trên bàn là KFC cùng capuchino, cô gái này dần dần đã nắm bắt lấy khẩu vị của anh. Cô thực thông minh, cũng không nói nhiều, còn có khí chất giống bà ngoại anh, anh hẳn là không có gì hay khủng hoảng.
Nhưng là vì sao? Ánh mắt cô nhìn anh có chút kỳ quái, tựa hồ là một loại nói tình cảm không nên lời? Như là đồng tình, thương hại, thậm chí là......đau lòng? Hẳn là anh nhìn lầm rồi đi? Bình thường người bên cạnh anh đối với anh chỉ có loại cảm giác tôn sùng, kính trọng, sợ hãi loại, cô gái này lại có vẻ phi thường không giống những điều đó.
La Phù cũng không biết mình phát hiện ra điều gì, mới vài cái giờ không thấy. Cô lại muốn ở cạnh, điều kỳ diệu không muốn xa rời, giống như kiếp trước cô đã từng gặp qua anh, kiếp này nhất gặp lại, trước kia chuyện cũ nổi lên trong lòng, giữ cô ở lại tại chỗ không thể rời đi.
Cảm giác động lòng chính là như vậy sao? Cô không biết nên hỏi ai, trước kia cô chưa bao giờ từng có loại này cảm giác này, cô nhất định là không đúng chỗ nào!
“Đi ra ngoài, đừng phiền ta.” Cô đang dây dưa chăm chú nhìn, ánh mắt ấy khiến anh nôn nóng.
“Được” Cô thế nào không khống chế được mắt của mình, nhìn anh ta nhìn đến nỗi thất thần, rất hoang đường!
Cô đang muốn chạy trối chết, anh đúng lúc bắt lấy tay cô, bỗng nhiên toát ra một câu: “Này, tôi muốn cô đi hỏi một việc, điều tra ra phần mộ của họ ở nơi nào.”
Không cần hỏi nhiều, cô cũng biết anh ta đang nói ai, đó là ông ngoài cùng bà ngoại của anh. Theo như cô biết, hai vị lão nhân gia là mất do tai nạn xe cộ. Năm đó anh chưa từng đi qua thắp hương sao? Hoặc là đã quá lâu rồi nên không xác định được ở nơi nào?
Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, lại chỉ có thể trả lời: “Được”
Anh còn không có buông ra tay nàng, tiếp tục nói: “Tôi sai cô đi điều tra chuyện này, không được cho bất luận kẻ nào biết!”
“Bao gồm Thái viện trưởng?” đây là bí mật giữa hai người bọn họ? Ai nha, tưởng tượng của cô thực quá nhiều, một chút đã nghĩ đến chuyện thân mật kia.
Anh ta vẫn là biểu tình bí hiểm “Đúng vậy.”
“ Em đã biết.” cô gật nhẽ cái đầu. “ Đến lúc đó em chỉ báo cáo cho ngài”
Thật nhanh, cô đã không hề đối Thái viện trưởng nguyện trung thành, ngược lại thành trợ lý cá nhân Hạ Vũ Tuyên, thay đổi này ngay cả chính cô đều thấy kinh hãi.
Tay anh ta không có độ ấm, có lẽ là bởi vì huyết áp thấp, hoặc có lẽ là ở trong phòng có máy lạnh đã lâu, nhưng phía dưới tay cô còn có chút ấm áp, nhưng là vì sao, cô bị anh đụng tới làm da kia thật nóng
“Tốt lắm.” anh hẳn là muốn buông tay cô, lại kéo dài ba giây, chỉ vì trên người cô tỏa ra hương hoa lài, anh không khỏi tham lam muốn ngửi nhiều một chút.
“Mời từ từ ăn cơm” Hai mắt cô cụp xuống, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, không dám đón nhận, đó là cô không nên tìm hiểu nghiên cứu quá nhiều, cô cảm giác mình thật nhỏ bé yếu ớt.
Cửa đóng lại, Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên cảm giác không có vị gì, quên đi, anh suy nghĩ nguyên nhân làm cái gì? Chỉ cần tập trung vào nghiên cứu, anh có thể quên.
Hồng trần, cách anh rất xa, tình cảm đối anh vô tình nghĩa; sống, chính là độc đoán như vậy.
Chớp mắt đã là bảy giờ tối, La Phù đi vào phòng Hạ Vũ Tuyên chuyên dụng nghiên cứu, nhìn qua cửa đi vào, nhìn thấy anh ta chính là nhanh tay gõ bàn phím, giống như đàn dương cầm đang tấu nhạc, hoàn toàn xuất phát từ phản ứng bản năng, không nên tự hỏi chính là thao thao bất tuyệt.
Đây là người vào buổi sáng không dậy nổi giường sao? Cô cần một chút thời gian tới đón, mơ hồ nhớ lại giường anh, chuyên chú ngắm nhìn anh, đều là anh, nhiều điều kỳ diệu.
“ Hạ tiến sĩ, xin hỏi ngài phải về nhà sao?”
“ Đúng.” Anh đứng lên từ phía sau bàn làm việc, hai tay duỗi ra, hít sâu.
Lúc anh làm nghiên cứu rất chuyên tâm, lấy đầu làm việc đến cực hạn, vừa đến thời gian nghỉ ngơi, anh liền hoàn toàn không thể lái xe cho mình, thầm nghĩ làm sao qua. Bởi vậy anh những gì anh học sẽ không có kỹ năng cuộc sống, như là lái xe, nấu cơm thậm chí giao lưu, tình yêu, anh không có năng lực cũng không có hứng thú.
La Phù chú ý tới anh thả lỏng trạng thái, nhưng không nói thêm, trên thực tế cô cũng không tư cách nói. Anh đã tỏ vẻ thật sự hiểu được, anh không cần có người đến phiền anh. Bởi vậy cô quyết định thu hồi tâm tình của mình, mặc kệ không thu hồi được cũng phải nhất định thu.
Trên đường không nói gì, chiếc xe nhỏ chở bọn họ trở lại nhà. Vừa vào nhà Hạ Vũ Tuyên liền mệnh lệnh: “Tôi muốn trước tắm rửa, sau ăn cơm.”
“Tốt, kia...... Em đi chuẩn bị nước tắm.” Cô chần chờ một lát mới mở miệng, này tình tiết như thế nào giống như trong kịch bản phim? Bọn họ là diễn vợ chồng hay là mẹ con?
Quả nhiên, anh đương nhiên gật nhẹ cái đầu “Không cần quá nóng, nước ấm là tốt rồi.”
“Ác!” cô xoay người hướng đi về phòng tắm, lúc này anh lại giữ chặt bả vai của cô, nhăn lại mi, chỉ đạo cô nên có quy củ. “Trước hết, cô phải giúp tôi cởi áo khoác, cầm treo lên.”
“ A?” Cô nghĩ đến chính mình đang nghe lầm, trận này diễn có thể hay không diễn rất hoàn toàn thực?
“Bà ngoại ta đều là như vậy, còn có, trước cho ta một ly trà.” Anh không phát hiện chính mình đã coi cô trở thành bà ngoại, đó là loại thói quen cũng là loại ỷ lại. Thế nhưng mới có ở hai ngày cô làm mọi chuyện, khiến anh tự nhiên mà vậy thích ứng.
“Được.” nên làm việc cũng thật nhiều, cô tính được mở mang đầu óc, nam nhân này hoàn toàn biến cô thành nha đầu.
Cô thay anh mang đi áo khoác, pha chén trà xanh, mang đến trên bàn, lại đi chuẩn bị nước tắm, rồi mới bắt đầu nấu cơm, còn muốn suy tư là anh ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, phối hợp lại cho anh ta khẩu vị rau xanh.
Như vậy, cuộc sống của cô sẽ lấy anh ta làm trung tâm, không ngừng nhiễu nha nhiễu, chuyển nha chuyển, như thế nào có thể thoát ly lực ảnh hưởng anh ta đây?
“ Hạ tiến sĩ, cơm chiều đã xong.”
Sau khi tắm rửa xong, anh mặc một bộ áo tắm màu đen, cả người nằm ở ghế gỗ ngoài hành lang dài, một bên là sân, một bên là phòng khách, gió đêm mang đến hơi thở trong núi, anh hít thở thật sâu, đầy thanh tĩnh trong lòng, lại tựa hồ có cái gì thiếu thiếu? Rốt cục đã trở lại nhà cũ, anh đã có chút mờ mịt tự nhiên.
Lắc lắc đầu, anh đứng lên đi hướng bàn ăn, khẩu vị thức ăn quen thuộc, khi thì hòa tan khi thì làm cho anh nhớ sâu sắc quê nhà.
Lúc Hạ Vũ Tuyên ăn cơm tối, La Phù trước hết thay anh đi trải giường chiếu, giặt quần áo, quét dọn, quả nhiên giống bà mẹ. Cô nói bản thân mình chuyên tâm làm việc đi, không nên cứ nghĩ đông rồi nghĩ tây, đó là chuyện không hề có ý nghĩa.
“Nếu không có việc khác, tôi đi về trước.”
Ngồi ở bên cạnh bàn anh không hé răng, cô nghĩ là anh ngầm đồng ý, liền lấy giỏ xách phải rời khỏi.
Chờ cô xoay người, anh mới mở miệng “Ngày mai, mua mấy bồn hoa lài đến đây, để ở ngoài hành lang “
“Gì? “ cô lại sửng sốt sau đó tiện đà gật đầu “Được.”
“Còn có, lúc đến gọi tôi dậy, không được vào phòng.”
“Được.”
Cho dù đầu óc cô có vấn đề, cũng không dám đề suất, trong mắt anh có sự mãnh liệt, bất luận kẻ nào đều có thể biết, ít nhất làm sai, đều là sự trừng phạt thích đáng.
Sau đó, chiếc xe nhỏ chuyển động, La Phù lái đi, mà Hạ Vũ Tuyên nằm ở hành lang dài, yên lặng nghe thanh âm xe đi xa. Anh suy nghĩ, anh biết thiếu thốn cái gì, anh cần mấy bồn hoa lài, nhất định chỉ là chuyện đơn giản như vậy, không có gì khác.