Chương 39: Đúng là người này

Ngoài phòng, tiếng khóc kêu vẫn còn tiếp tục, Ninh Sơ Nhị buồn cười nhìn nam nhân vô lại nằm vào trên người nàng giở trò quỷ, thật sự có chút buồn cười.

Gò má còn phiếm hồng không thể che giấu, nàng đẩy nhẹ bờ vai của hắn, dỗi nói.

“Còn không mở cửa?”

Mắt hạnh xinh đẹp còn mang theo thuỷ nhuận thẹn thùng.

Hắn vô lại kéo cổ áo nàng rộng hơn ra, chôn mặt ở bên trong một hồi lâu mới ngồi dậy.

Liên Tiểu Thú gõ cánh cửa nói.

“Cha, ngài có phải làm chuyện gì xấu sau lưng nhi tử hay không? Vì sao không cho nhi tử đi vào?”

Liên Tiểu Gia hừ lạnh, uống một chén trà lạnh mới nói.

“Rõ ràng là con có lỗi với ta nhiều hơn.”

Sau đó mở cửa, nhìn thấy cái bánh bao trên đầu con trai hắn.

“Phong Sầm đánh?”

Nói đến chuyện này, Liên Tiểu Thú đặc biệt ủy khuất. Cái miệng nhỏ bĩu môi, khóc ròng nói.

“Đúng là người này, khi đó nhi tử vừa mới tỉnh ngủ, đột nhiên thấy một bóng đen xông tới, đánh vào đầu nhi tử.”

“Tìm cha ngươi đi!!”

Đây là lời lúc ấy Phong Sầm nói với hắn.

Hắn cũng một thân hỗn độn, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, duy độc hai hàng lông mày vẫn thô tráng như cũ.

Hắn không tìm thấy chỗ Liên Thập Cửu ở, nhưng Phì Phì khẳng định biết.

Cho nên hiện tại mới có một màn như vậy.

Sau khi khóc lóc kể lể xong, Ninh Sơ Nhị ở trên giường cũng đã sửa sang quần áo xong.

Giây lát, từ trên giường xuống dưới cẩn thận nhìn kỹ nhi tử.

“Đây cũng quá độc ác!”

Tên hỗn trướng kia thật sự khiến đầu nhi tử nàng mọc ra cái bánh bao.

Tâm tư Ninh Sơ Nhị đều đặt trên người hài tử, tâm tư Liên Tiểu Thú lại ở.

“Nương, sao người lại ở chỗ này? Người mới vừa rồi ngủ cùng cha sao?”

Lời tiểu hài tử nói, luôn hồn nhiên ngây thơ nhất, ngủ đó là ngủ, không có nghĩa khác.

Ninh Sơ Nhị vốn không cảm thấy có cái gì, nhưng người cha phá của ở một bên cười như không cười nhìn chằm chằm khiến nàng ngượng ngùng.

“A... Là ngủ một lát.”

Liên Tiểu Thú chớp mắt hai cái, vô cùng hồn nhiên nói.

“Đứa con này mới vừa rồi, quấy rầy đến hai người sao?”

Ninh Sơ Nhị sắc mặt hoàn toàn đỏ lên, Liên Thập Cửu nhấp một hớp nước trà, rất thản nhiên nói.

“Đúng vậy, cho nên con lần sau đừng đến tìm ta lúc trời tối.”

Ninh Sơ Nhị nghe xong lời này, cảm thán da mặt Liên Thập Cửu quá dày, nàng không dám ngẩng đầu lên.

Đối diện Phì Phì cũng cúi đầu không nói.

Nàng cảm thấy cảm xúc của hài tử có chút kỳ quái, đang muốn dò hỏi, nhìn thấy tiểu gia hỏa nắm chặt nắm chặt tay nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn hai người bọn họ.

“Vì sao không mang theo người ta?!”

Hắn cũng muốn ngủ chung với cha và nương, sao bọn họ chỉ muốn ngủ hai người?!

Một lúc lâu sau đó, Liên Tiểu Thú rơi vào trạng thái tự mình phủ định.

Hắn thậm chí suy nghĩ, có nên rời nhà trốn đi một lần hay không, mới có thể khiến hai người cha nương vô trách nhiệm cha mẹ nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cho dù hắn sang nhà Trung thư đại nhân cách vách gia ở, cha hắn cũng nhất định nguyện ý ngủ cùng nương hắn.

Đây tất nhiên là câu chuyện sau này.

Hiện nói Liên Tiểu Thú bên này, đỉnh đầu có một cái bao xanh lớn trừng mắt oán trách hai người kia.

Hai người lớn kia còn chưa kịp dở khóc dở cười, đã nhìn thấy Cốc thành huyện thừa hoang mang rối loạn chạy vào nói.

“Huyện chúa té xỉu.”

Trình Nguyên mặc dù không được sủng ái, nhưng cũng là người hoàng gia, xảy ra chuyện cũng không khó mà giải thích.

Thời điểm Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu chạy đến nơi, Trình Nguyên đang nằm ở trên giường hừ hừ.

Bộ dáng nhu nhược đáng thương, chỉ tiếc trang dung tinh xảo trên mặt khiến bộ dáng nàng có vẻ quá mức cố tình.

Không dự đoán được ‘Ninh Sơ Nhất’ cũng đến, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mất tự nhiên.

“Ninh đại nhân cũng đến?”

‘Ninh đại nhân’ nghe vậy hành quan lễ, thập phần nghiêm túc nói.

“Huyện chúa bị bệnh, hạ quan đương nhiên đến thăm. Lần này đi Vân Đô tuy rằng đường xá không tính xa xôi, nhưng đi xe mệt nhọc, huyện chúa thân thể thiên kim, cũng khó trách ngài bị ngất.”

Lời này của Ninh Sơ Nhị, có chút biểu lộ tâm sự.

Trình Nguyên tuy không thích gặp gương mặt giống Ninh Sơ Nhị, nhưng lời nói ra lại nghe xuôi tai.

Bởi vậy thở dài một hơi, chậm rãi bắt lấy tấm lụa mỏng trên đầu.

“Không dối gạt hai vị đại nhân, không phải là ngất, rõ ràng là có người ý đồ làm hại bổn cung. Trước đây không lâu, bổn cung dậy uống trà, vô cớ bị ác nhân hạ độc thủ.”

“Bổn cung thân phận khác biệt, đại biểu cho uy nghi của hoàng gia. Việc này tuy không nên lộ ra, nhưng bổn cung cũng hy vọng hai vị đại nhân có thể tra rõ, xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám đánh lén bổn cung!”

Ai to gan như vậy?

Nhìn cái bánh bao xanh to trên đầu Trình Nguyên, Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu liếc nhau, đều nhìn ra đó là tay nghề của Phong Sầm.

Để quấy rối màn phong hoa tuyết nguyệt này của Liên Tiểu Gia, Phong Đại cốc chủ cũng chơi thật là lớn.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Trình Nguyên, Ninh Sơ Nhị trở về phòng mình.

Còn chưa đến gần, đã thấy Phong Sầm mặc áo dài màu nguyệt bạch, thất hồn lạc phách đứng ở trong viện.

Cảnh tượng sau lưng, là một cây cổ thụ khô héo, Đông Quan mặt không biểu tình đang đứng rải hoa phía sau hắn.

Cổ áo Tần bí đao xộc xệch, trên người còn có chút bẩn. Hiển nhiên là giãy giụa lúc bị đánh, bất đắc dĩ phải đứng ở đó xây dựng không khí.

Nàng chắp tay sau lưng đến gần, tóm tay áo Phong Sầm lôi vào nhà.

“Tối muộn rồi, có thể đừng lăn lộn Đông Quan được hay không?”

Phong Sầm nghe xong, lông mày nhướng lên.

“Muội cũng biết là tối muộn, vậy mà còn trở về muộn...”

Hắn nhìn xung quanh, duỗi tay điểm huyệt Đông Quan ném ra cửa.

“Muội cùng hắn có hay không?”

Ninh Sơ Nhị xoa xoa thái dương có chút đau nhức.

“...Không có.”

Muốn có cũng không được.

“Đã hoà giải sao?”

“Cũng không có.”

Ninh Sơ Nhị thở dài, vỗ vỗ bả vai Phong Sầm.

“Đừng náo loạn, canh giờ không còn sớm. Nhặt Đông Quan về, tắm rửa ngủ đi.”

Phong Sầm không nói gì, đầu cúi xuống thật lâu sau mới hỏi một câu.

“Sơ Nhị... Có phải thật sự, không phải là hắn thì không thể?”

Lông mày Phong Sầm, vẫn vẽ thô dày như vậy. Gương mặt nâng lên, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Hắn muốn cười một cái cho nàng nhìn, nhưng khó nén chua xót.

Ninh Sơ Nhị nhìn khuôn mặt này, dù ý chí sắt đá cũng không nói nổi lời trêu chọc.

“A Sầm, ta cùng hắn đã có hài tử. Huynh biết đấy, nếu không có chuyện kia, ta vẫn sẽ là thê tử của hắn.”

Hắn đương nhiên biết.

Nước mắt nàng rơi trong đoạn thời gian đó, là lần nhiều nhất trong khoảng thời gian hắn quen biết nàng.

“Vậy ta tiếp tục chờ, vạn nhất, có cơ hội?”

Nói xong câu đó, hắn liền đi ra ngoài.

Sau khi trở về, xách theo Đông Quan mặt đầy bùn đất.

Ninh Sơ Nhị thầm nghĩ, có lẽ nàng không nên mang Tần Hoan theo.