Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Thành phố Giang, bệnh viện nhân dân.

Hứa Trừng Dạ ngồi trong văn phòng, đối diện là vị bác sĩ đang nghiêm túc xem bệnh án của cô.

Anh ta xem rất chuyên chú, rất lâu, hiển nhiên là đối với bệnh của cô rất để bụng, chờ Hứa Trừng Dạ đã bắt đầu nhàm chán đến mức nhìn thời khoá biểu, vị bác sĩ kia mới buông bệnh án ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười.

"Tình huống khá tốt, miệng vết thương khôi phục không tồi, nhưng gần đây có phải em hay mệt mỏi không? Không cần luyện tập với cường độ quá cao, em vừa mới hồi phục, đối với miệng vết thương sẽ không tốt." Vị bác sĩ nói chuyện rất ôn hòa, một tay cầm con chuột, bắt đầu kê đơn.

Hứa Trừng Dạ nhìn thoáng qua màn hình máy tính nói: "Mộ Chu, trong nhà em vẫn còn thuốc chưa uống, anh không cần kê thêm nữa đâu."

Vương Mộ Chu kinh ngạc nhìn cô, con ngươi đen trắng rõ ràng trừng lớn: "Còn chưa uống xong? Em không dựa theo phương pháp anh nói để uống sao?"

Hứa Trừng Dạ một tay chống mặt bàn nhàn nhạt nói: "Vị rất đắng, thuốc lại nhiều, căn bản uống một lần không hết, dù sao hiện tại em cũng đã tốt hơn nhiều, uống ít đi chắc cũng không có việc gì." Nói xong, cô xách theo ba lô đứng lên nói, " Em còn phải đi luyện tập, anh cứ bận tiếp đi, hôm nào rảnh, em mời anh ăn cơm." Nói xong, xoay người rời đi, từ xa ném lại hai chữ, "Đi đây."

Bệnh viện này, cô thật sự đã ngốc ở đây đủ lâu rồi, nếu có thể, ngoại trừ kì kiểm tra định kì, Hứa Trừng Dạ không muốn phải đến đây.

Vương Mộ Chu đuổi theo cô đến cửa văn phòng, nhìn cô rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt, khuôn mặt phong độ trí thức chậm rãi hiện ra vài tia tiếc nuối. Anh ta thở dài, cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, siết chặt lấy nó, chậm rãi chở về chỗ ngồi.

Hứa Trừng Dạ rời khỏi bệnh viện thì đi đến vũ đoàn luyện tập.

Tài xế đưa cô đến tận cửa tòa nhà huấn luyện, lúc cô xuống xe, thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc siêu xe chói mắt quen thuộc. Mấy hôm trước cô vừa mới gặp qua chiếc xe này, buổi tối tuy rằng ánh sáng không tốt lắm, nhưng cũng không khó để nhớ kỹ biển số của chiếc siêu xe chói mắt này.

Tròng mắt Hứa Trừng Dạ xoay chuyển, đi vào cửa vũ đoàn, vốn dĩ muốn đi thang máy, lại trực tiếp chuyển sang đi thang bộ, vòng vài vòng mới đến phòng huấn luyện của cô, Tô Minh Na và Tất Hạ đều ở bên trong, còn có ba bốn thành viên khác, mọi người vừa tự khởi động chân tay vừa nói chuyện phiếm, cũng không nhìn thấy nam chủ nhân của chiếc xe kia.

Hứa Trừng Dạ gật gù trong lòng, đi vào phòng huấn luyện, cũng không chào hỏi với mọi người, trực tiếp đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Tô Minh Na liếc nhìn bóng dáng cô, người khác vừa lúc nói chuyện, cô ta hấp tấp đáp lại một chút, nhìn qua có chút chột dạ.

Phòng thay đồ.

Hứa Trừng Dạ mở tủ quần áo của mình, liền thấy bên trong lộn xộn, giày luyện tập, dây lưng bị người cắt thành mấy đoạn, trang phục luyện tập cũng bị người ta cắt hỏng rồi, đồ trang điểm đặt dưới ngăn tủ cũng không thoát khỏi số phận, bị đảo lung tung rối loạn.

Đoàn múa ba lê thành phố Giang Thành là đoàn múa có tiếng lâu năm trong nước, tuy rằng thanh danh hiển hách, nhưng khu nhà huấn luyện vẫn là kiểu nhà cũ kiến tạo nhiều năm, trong phòng huấn luyện có camera, nhưng phòng thay đồ của nhân viên thì không có, dù sao cũng là nơi riêng tư, cho dù có điều kiện, ai lại lắp camera ở đây?

Nói cách khác, muốn biết ai làm tủ đồ Hứa Trừng Dạ biến thành như vậy, có chút khó khăn.

Bất quá, những chuyện này giống như chẳng ảnh hưởng gì đến cô, mặt không đổi sắc đóng ngăn tủ lại, khóa kỹ cửa phòng thay đồ, từ ba lô lấy ra giày và trang phục luyện tập dự phòng, thay xong thì giống như cái gì cũng không phát sinh, đi ra ngoài.

Tô Minh Na thấy cửa phòng thay đồ truyền đến động tĩnh liền nhìn qua, nhưng một màn trong tưởng tượng kia không phát sinh, Hứa Trừng Dạ chẳng những không tức giận, trang phục luyện tập trên người cũng hoàn hảo không tổn hao gì, giày mềm trên chân cũng mặc thỏa đáng, tư thái ưu nhã giống như bản thân cô chính là một con thiên nga trắng hoàn mỹ không tì vết.

"Chị Trừng Trừng, chị đến khi nào vậy, vừa rồi em cũng không thấy chị."

Tất Hạ không phát hiện Tô Minh Na không thích hợp, cô bé vẫy nhẹ vải lụa, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, nhảy bắn đến trước mặt Hứa Trừng Dạ, kéo cánh tay cô, rất thân mật.

Trong lòng Tô Minh Na hừ một tiếng, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, không chú ý đến hai người bên kia, giống như chỉ cầm làm như vậy thì sẽ không bị bọn họ ảnh hưởng.

Đáng tiếc, các thành viên khác bên cạnh cô ta bắt đầu cùng Hứa Trừng Dạ chào hỏi, cho dù không đủ nhiệt tình, nhưng cũng không mất lễ nghĩa.

Cứ như vậy, người duy nhất không lên tiếng như cô ta quá nổi bật, Tô Minh Na không thể không quay đầu, miễn cưỡng mình cười với Hứa Trừng Dạ nói: "Trừng Trừng, em đến rồi."

Tô Minh Na lớn hơn Hứa Trừng Dạ một tuổi, không cần gọi cô là chị, còn may là như vậy, nếu không, muốn cô ta giống Tất Hạ gọi đối phương là chị Trừng Trừng, chẳng phải là tự khiến chính mình ghê tởm chết?

Hứa Trừng Dạ không đáp lại Tô Minh Na, chỉ nhìn cô ta một cái rồi rời đi, bắt đầu luyện tập.

Tư thế tuyệt đẹp, chân thon dài trực tiếp đặt ở xa ngang cao nhất, cánh tay vừa nhấc, nhẹ nhàng hướng về phía thanh xà khom lưng, cho dù không phải đang ở trên sân khấu, chỉ là một buổi luyện tập vô cùng đơn giản mà thôi, cô vẫn luôn bảo trì trạng thái diễn xuất tốt nhất, đây là điểm đặc biệt khiến các vũ công khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

(Sương sương là thế này nè)

Tiếng vỗ tay vang lên, tầm mắt mọi người chuyển tới cửa phòng huấn luyện, Cô Tôn là một vũ công có thâm niên trong ngành vừa đi vừa cởi áo khoác, nhìn các cô gái nói: "Nào, tập hợp một chút, có việc cần tuyên bố với các em."

Các cô gái nghe vậy đều thu chân khỏi xà ngang, chỉnh tề xếp thành một hàng, từ Hứa Trừng Dạ, Tô Minh Na bắt đầu xếp thành đội ngũ thẳng tắp, vị trí đầu tiên, đương nhiên chính là vị trí được coi trọng nhất.

Tô Minh Na quan sát Hứa Trừng Dạ, một chút biểu cảm cô cũng không có, cũng không biết cô có thấy đồ vật bị làm hỏng trong ngăn tủ không, chẳng lẽ không thấy được? Không có khả năng, quần áo và giày bị làm thành như vậy. Nhưng nếu thấy được, sao có thể một chút phản ứng cũng không có? Người bình thường không phải nên tức giận, náo loạn, bằng mọi cách tìm ra người làm chuyện đó sao?

Tục ngữ nói có tật giật mình, một chút cũng không sai, trong lòng Tô Minh Na có quỷ, bất luận Hứa Trừng Dạ có biểu tình và hành vi gì cũng sẽ khiến cô ta lo lắng thấp thỏm, giống như hiện tại, cô ta nhìn lén Hứa Trừng Dạ, Hứa Trừng Dạ bỗng nhiên nhìn cô ta, cả người cô ta run lên, thiếu chút nữa đụng ngã Tất Hạ bên cạnh.

Tất Hạ đỡ Tô Minh Na nhỏ giọng hỏi: " Chị Na Na, chị không sao chứ?"

Cô Tôn cũng phát hiện chuyện này, tiếng vọng lại: "Minh Na, em sao vậy?"

Tô Minh Na nhanh nhẩu nói: "Không có việc gì, em không sao ạ, chỉ là không cẩn thận một chút thôi."

Cô Tôn gật đầu nói: " Em giữ sức khỏe cho cẩn thận, chuyện hôm nay tôi muốn tuyên bố có liên quan đến em đấy."

Tô Minh Na vui vẻ, chẳng lẽ là có vở kịch mới, mình có thể nhảy vai chính? Cô ta chăm chú nhìn về phía cô Tôn, lòng tràn đầy hy vọng, sau đó liền nghe thấy cô ấy nói: "Tháng sau, đoàn chúng ta có buổi diễn ở Cảng Thành, tên vở kịch là《 Kẹp Hồ Đào 》,buổi diễn này rất quan trọng, sẽ có lãnh đạo địa phương còn có rất nhiều nghệ sĩ nổi danh trong nghề tới xem, ảnh hưởng đến tuần diễn sang năm của chúng ta ở cả nước, cho nên nhóm lãnh đạo đối với người đóng vai nữ chính Mary lựa chọn cực kì thận trọng. Sau vài lần thương lượng, chúng tôi quyết định chọn một trong hai người Trừng Dạ và Minh Na."

Cô Tôn nói xong, Tất Hạ thất vọng kéo tay Tô Minh Na bên cạnh nói: " Chị Minh Na, chúc mừng chị nha, có thể cạnh tranh vai nữ chính, lần này em lại không được diễn."

Tô Minh Na hẳn là nên cao hứng, nhưng cô ta làm thế nào cũng không vui vẻ nổi, đoán chừng bởi vì cô Tôn nói, muốn chọn một người giữa cô ta và Hứa Trừng Dạ, đây cũng không phải đã định sẵn muốn chọn cô ta.

Dùng sườn mặt nhìn phía Hứa Trừng Dạ, người vây quanh cô không biết nhiều hơn bao nhiêu so với mình, có thể thấy được, đa số mọi người đều cho rằng lần này người được chọn vai Mary, nhất định là Hứa Trừng Dạ. Cũng đúng, cô vừa đảm nhiệm vai nữ chính 《 hồ hiên nga 》, vai nữ chính《 kẹp hồ đào 》 tuy nói là lựa chọn giữa hai người, nhưng Tô Minh Na cũng tự biết, cô ta không có nhiều cơ hội.

Cắn cắn môi, Tô Minh Na thật sự rất khó giả bộ rộng lượng vui mừng, cô Tôn tuyên bố xong tin tức trực tiếp để các cô tự do luyện tập, tạm thời rời đi. Hứa Trừng Dạ làm lơ ánh mắt oán hận của Tô Minh Na, tính tránh xa cô ta một chút đi tập luyện riêng, nơi này quá ồn ào, cô không thể chuyên tâm, nhưng đáng tiếc, Tô Minh Na vậy mà vô cùng luyến tiếc cô, lúc cô lướt qua cô ta, cô ta "thâm tình" mà dẫm một cái lên chân cô, Hứa Trừng Dạ lảo đảo, suýt nữa té ngã quán tính, dây giày cũng bị kéo ra, may mà người bên cạnh nhanh tay đỡ cô.

Hứa Trừng Dạ bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tô Minh Na, vẻ mặt Tô Minh Na hoảng loạn lo lắng nói: "Trừng Dạ, em không sao chứ? Thật xin lỗi, vừa rồi chị cũng đang muốn đi, không cẩn thận dẫm phải em, thế nào, có đau hay không? Thật xin lỗi." Cô ta nói vành mắt cũng đỏ lên, nhìn như muốn khóc, cô ta "Áy náy" như vậy, Hứa Trừng Dạ nếu còn để ý, không tránh khỏi bị mọi người mắng máu lạnh.

Nhìn chung quanh, lại nhìn ảnh hậu Tô Minh Na, Hứa Trừng Dạ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô ta nữa, trực tiếp quay đầu ôm thân chạy lấy người, đến một góc ghế, nghiêm túc buộc lại dây giày.

Kim Trạch lúc này tới cửa phòng huấn luyện.

Sáng sớm, anh đã tới ký hợp đồng với Lâm đoàn trường, lấy lý do "thuận tiện" đi lựa chọn nơi làm phòng luyện tập mới.

Lúc đi, anh đương nhiên không thể cứ như vậy mà rời đi, tính cách con người này cường thế, giống động vật, thích ở địa bàn của mình lưu lại dấu vết, chỉ có nhạn bay đi mới không lưu dấu, anh không phải chim nhạn.

Đứng ở cửa phòng huấn luyện, các cô gái trong phòng náo loạn cái gì đó có vẻ không thoải mái, hai tay anh khoanh trước ngực, dựa vào cạnh cửa, dễ dàng nhìn thấy góc ghế mềm chỗ Hứa Trừng Dạ.

Cô ngồi trên ghế, một chân đặt lên ghế dựa bên cạnh, một chân khác đạp lên ghế trên, mũi chân thẳng căng, mang giày mềm múa ba lê, dải lụa tinh xảo quấn quanh ngón tay mảnh khảnh, cột vào mắt cá chân như ngọc.

Mắt cá chân có vẻ như không khoẻ, cô cau mày ấn hai cái mới buông tay từ trên ghế đứng lên, tầm mắt Kim Trạch một giây cũng không rời, đi theo đôi chân thon dài thẳng tắp kia, khóe miệng không khống chế được khẽ cong.

Anh thích cái gì, ông trời liền cố tình cho anh thấy cái đó, như vậy làm sao anh có thể khống chế, liêm sỉ gì tầm này nữa?

Kim Trạch muốn đi vào, Chu Nham thấy vậy nhanh chân kéo boss lại, Kim Trạch thò tay bấu vào cửa, muốn đi vào, cho dù chỉ có thể cùng Hứa Trừng Dạ chào hỏi một cái, nhưng Chu Nham kiên định đem anh kéo lùi về phía sau cửa, các cô gái trong phòng nghe thấy động tĩnh thì nhìn về phía cửa, không thấy ai, kỳ quái.

Phía sau cửa.

Kim Trạch đứng yên, sửa sang lại tây trang bị Chu Nham lôi kéo nên có nếp uốn, hoạt động gân cốt nhíu mày nói: "Tiểu tử cậu lôi kéo tôi làm gì? Tôi chỉ đi vào chào hỏi một cái, làm sao giống như tôi muốn vào đi đùa giỡn con gái nhà lành vậy?"

Chu Nham khẩn trương nói: "Boss, không phải tôi không cho ngài đi vào, nhưng như thế này không thích hợp, anh muốn cùng Hứa tiểu thư chào hỏi có thể đứng ở cửa kêu cô ấy ra, bên trong đều là các cô gái mặc đồ múa mỏng manh, hai người đàn ông như chúng ta cứ như vậy mà đi vào thì rất không lễ phép."

Kim Trạch nhướng mày, đôi mắt phượng thon dài sau mắt kính ngưng tụ thành đường cong mê người, anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Chu Nham, trầm giọng nói: "Cậu nói rất đúng, không sai, không hổ là du học sinh, nghĩ chu đáo hơn tôi nhiều, vậy hiện tại cậu đi vào, gọi Hứa Trừng Dạ ra, tôi muốn chào hỏi với cô ấy."

Nói xong, Kim Trạch chỉnh lại cà vạt, vỗ vỗ áo khoác tây trang không dính một hạt bụi, bộ dáng chờ xuất phát.

Chu Nham do dự, ngượng ngùng không muốn đi, chủ yếu là sợ bị từ chối, da mặt anh cũng rất mỏng, nhưng boss đã lên tiếng, anh ta cho dù quỳ liếm cũng phải đi qua.

May mắn, có lẽ Chu Nham da mặt mỏng được ông trời yêu mến, khi anh ta căng da đầu muốn đi gọi người, Hứa Trừng Dạ cũng từ phòng huấn luyện đi ra. Cô mặc trang phục tập luyện, áo tối màu, làn váy trắng, cánh tay thon dài cùng đôi chân đều lộ ra ngoài, đương nhiên, còn có xương quai xanh hoàn mỹ không thể bỏ qua.

Kim Trạch đứng sau lưng Chu Nham, thấy Chu Nham ngây ngẩn người, liền lướt qua cậu ta nhìn về phía trước, chờ anh thấy Hứa Trừng Dạ đứng ở cửa, chẳng những không vì đối phương kháng cự và ánh mắt lạnh nhạt kích thích, ngược lại khi đối phương quay đầu liền không chút do dự theo đi.

Chu Nham vốn dĩ còn trì độn, một giây trước còn chưa có ngốc xong, lúc boss vượt qua mình trực tiếp đuổi theo Hứa Trừng Dạ, lại lần nữa há hốc N giây, kinh ngạc đứng lại tại chỗ.

Tô Minh Na từ phòng huấn luyện đuổi theo, liền thấy Chu Nham vẫn cứ đứng ngốc ở đó, anh ta ở đây, vậy boss của anh ta khẳng định cũng ở đây, Tô Minh Na cũng thấy xe Kim Trạch ở cửa tòa nhà huấn luyện, hiện giờ tính ra, Kim Trạch...... Đoán chừng là đi theo Hứa Trừng Dạ rồi.

Tay Tô Minh Na gắt gao nắm thành quyền, nhìn chằm chằm Chu Nham một cái, giận dỗi trở về phòng huấn luyện.

Chu Nham chớp chớp mắt, sờ soạng cằm, cảm thấy hình như mình đã biết vì sao cảm xúc của Hứa tiểu thư không tốt, không biết có thể dùng cái này lập công trước mặt boss?

(có cảm giác anh Trạch là trung khuyển, suốt ngày đi sau chị Dạ)