Hôm nay Chu Trạch Dương không đến lớp, cô muốn tìm cậu đưa tài liệu, nhưng bạn học cậu nói hôm nay Trạch Dương không đến, Trình Giai Giai lấy điênn thoại gọi cho cậu cũng không được.

Mấy ngày nay bọn họ đều đến lớp chung, Chu Trạch Dương rảnh rỗi sẽ đến quán cô làm để tự học, hôm qua cậu không đến, hôm nay lại không đến lớp, khiến Trình Giai Giai có chút lo lắng.

[ Sao cậu không đến lớp ] Trình Giai Giai chỉ còn cách lên wechat nhắn tin cho anh.

[ Bệnh rồi không đến được, cậu nhớ tôi à? ] Chu Trạch Dương đầu dây bên kia rất nhanh trả lời tin nhắn của Trình Giai Giai như là đang đợi sẵn.

Trình Giai Giai thấy tin nhắn có chút giật mình, như là đang chột dạ vậy [ Cậu đừng có mà nằm mơ, tôi chỉ sợ mất tiền lương của tôi thôi nhé ].

[ Giai Giai cậu học Y mà lại vô tâm như thế hả? không thể quan tâm tôi một chút sao? ] Chu Trạch Dương bên kia, nhắn qua giọng điệu như đang mè nhèo, khiến Trình Giai Giai bật cười.

Trình Giai Giai gõ vài ba câu rồi bước vào lớp học [ Chiều nấu cháo đem sang cho cậu ] cô cất điện thoại vào hộc bàn, cô vui vẻ ngồi học tiếp.

Đến chiều, cô đến căn chung cư của Chu Trạch Dương cô hỏi mãi mới có được địa chỉ, vì Chu Trạch Dương không muốn học trường gần nhà, nên đã chuyển đến đây học trường này, điều kiện ở đây cực kỳ tốt, ba mẹ cậu mua hẳng cho một căn chung cư.

Chu Trạch Dương mệt mỏi nằm trên sofa, cậu là đang đợi ai kia mang cháo sang, khi nãy Hứa Chí Quân và hai người kia vừa mới sang, còn mua cho cậu một đóng thức ăn, cuối cùng cậu còn không kịp ăn bọn họ đã ăn hết rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Chu Trạch Dương nhanh chóng bật dậy đi ra mở cửa, đúng là Trình Giai Giai.

Trình Giai Giai mặc một chiếc quần jeans ống suông đóng thùng với chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài là chiếc áo sơ mi kẻ vuông trắng sọc vàng, nhìn cô rất năng động, trên tay còn cầm một bình giữ nhiệt.

Chu Trạch Dương nhìn cô đến ngây người, quên luôn mời cô vào nhà, Trình Giai Giai bị cậu nhìn đến mặt sắp thủng luôn rồi.

“ Cậu không định cho tôi vào? ” Trình Giai Giai lên tiếng.

Chu Trạch Dương lúc này mới giật mình hoàn hồn lại mà mời Trình Giai Giai vào nhà, cẩn thận khoá cửa đi theo phía sau Giai Giai vào trong.

Trình Giai Giai quay đầu lại nói với Chu Trạch Dương “ Cậu ở đây, tôi đi lấy tô đổ cháo cho cậu ”

Cô đi vào trong bếp, lấy một cái tô sau đó cẩn thận múc cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, Trình Giai Giai mang ra phòng khách cho Chu Trạch Dương, khi nãy đến cô cũng có ghé tiệm thuốc mua thuốc cho Chu Trạch Dương.

Chu Trạch Dương nhận lấy tô cháo, sau đó cẩn thận múc từng muỗn thổi thổi rồi cho vào miệng, hai mắt đột nhiên sáng bừng lên, rồi lại tiếp tục thử thêm một muỗn, chỉ là cháo thịt bằm thôi có cần ngon vậy không? Đây là tô cháo ngon nhata là Chu Trạch Dương cậu từng ăn.

“ Sao lại bệnh? ” Trình Giai Giai vừa bốc thuốc vừa hỏi Chu Trạch Dương.

Chu Trạch Dương giật mình, chẳng lẽ giờ nói cậu là do đi đánh nhau với người khác về mắc mưa nên mới bệnh sao? Nói vậy thì chắc chắn Trình Giai Giai sẽ nổi giận đùng đùng cho mà xem.

“ Tắm khuya ” Chu Trạch Dương kéo tay áo mình che lại vết thương trên tay, tìm đại một lý do để nói với Trình Giai Giai.

“ Mai mốt đừng tắm khuya nữa, rất nguy hiểm ” Trình Giai Giai để thuốc cùng với cốc nước lọc kế bên cho Chu Trạch Dương rồi nói với cậu.

Chu Trạch Dương nhìn Giai Giai gật đầu, tô cháo rất nhanh đã bị cậu ăn sạch, Trình Giai Giai đưa thuốc cho cậu uống, sau đó đứng lên dọn dẹp.

Chu Trạch Dương cứ nhìn theo cô trong lại lại lấn cấn, trầm mặc, vẻ mặt không chút cảm xúc lộ ra.

Trình Giai Giai dọn dẹp xong liền, cầm túi xách trước sự ngỡ ngàng của Chu Trạch Dương “ Tôi về đây, cậu nghĩ ngơi sớm đi ”.

“ Vị bác sĩ này, cho bệnh nhân uống xong lại rời đi mà không ở lại xem có sốc thuốc không à? ” Chu Trạch Dương không hiểu sao muốn giữ Trình Giai Giai ở lại, anh liền lên tiếng nửa thật nửa đùa nói.

“ Nói chứ cậu không ở lại chơi à? Tôi vừa mua được bộ phim hay lắm, ở lại cùng xem đi, sao đó tôi đưa cậu về ” Chu Trạch Dương kéo tay áo của Trình Giai Giai lại, gương mặn lộ ra vẻ mặt nă nỉ, cầu xin.

Trình Giai Giai nhìn lên đồng hồ thấy chỉ mới 20 giờ, cô ngậm ngùi gật đầu đồng ý với Chu Trạch Dương, Chu Trạch Dương thấy vậy liền nhanh chân đi mở ti vi lên, cậu chọn bộ phim vừa mua được xong bật lên.

Trong khi Chu Trạch Dương háo hức xem bộ phim đánh nhau mình thích, thì Trình Giai Giai ngáp lên ngáp xuống, cô chưa bao giờ coi thể loại phim này, chán chết đi được.

“ Đấy cậu thấy không? Cái tên đó nhất định cho bọn khốn kia ra bã ” Chu Trạch Dương như một bình luận phim vậy.

Vào phim còn chưa được 30 phút Trình Giai Giai chăm chú hết nổi rồi, dù Chu Trạch Dương có luyên thuyên ở bên tai thì cô vẫn buồn ngủ chết đi được, cuối cùng vẫn là chiến binh bại trận của cơn buồn ngủ.

Trình Giai Giai ngã đầu về tựa vào vai của Chu Trạch Dương mắt nhắm nghiền.

Chu Trạch Dương cảm giác nặng nặng liền quay sang thì thấy Trình Giai Giai ngủ quên mất tiêu rồi.

Chu Trạch Dương đột nhiên cứng đờ không dám nhúc nhích, mắt dáng vào cái má tráng noãn kia, xoay đầu không kiềm chế được mà hôn trộm lên má của Trình Giai Giai.

Hôn xong liền giật mình quay lại trạng thái bang đầu, cậu như vậy có tính là lợi dụng không nhỉ? Nhưng mà Trình Giai Giai cũng đâu có biết nhỉ? Nếu cậu ấy biết chắc chắn sẽ mắng Chu Trạch Dương cậu là đồ khốn nữa mất.

Chu Trạch Dương không duy trì nổi tư thế này 45 phút liền cẩn thận bế Trình Giai Giai đi vào phòng ngủ, cậu để Trình Giai Giai nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới cầm một chiếc chăn và chiếc gối khác đi ra sofa nằm.

Trong đầu hiện lên vô vàng câu hỏi mà chính cậu cũng không giải đáp được.

.