Hứa Chí Quân đang điên đầu vì không biết có nên nói với Trình Giai Giai không, mà mấy cái tên này cứ chơi game rồi nói chuyện um xùm hết cả lên.

Đến chiều Chu Trạch Dương đưa Trình Giai Giai đi mua đồ về nấu ăn, còn anh về nhà tắm rửa, chính là vì Trình Giai Giai không cho Chu Trạch Dương tắm nhà cô.

Chu Trạch Dương ghé một tiệm bánh kem lựa một lút lâu mới chọn được một cái ưng ý ghi chữ “ Tiểu Giai Giai sinh nhật vui vẻ ” Chu Trạch Dương vô cùng thoải mái cầm lấy bánh kem về nhà.

Trên chiếc bánh kem có trang trí hai quả óc chó, bình thường anh cũng rất hay mua sữa óc chó cho Trình Giai Giai uống.

Trình Giai Giai ở nhà cô tranh thủ nấu ăn để còn kịp lúc Chu Trạch Dương đến.

Cô nhìn bàn ăn đầy rẫy món ăn mà Chu Trạch Dương thích liền cảm thấy hài lòng, cô phải để ý rất kỹ mới biết được anh thích canh chua trứng, bò xào, với mỳ ý.

Hôm nay cô cố tình nấu cho anh dùng thử.

Tâm tình cô vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng tủm tỉm cười một mình, đây là lần đầu cô đón sinh nhật với người mình yêu đó nha.

Trình Giai Giai cầm chiếc hộp màu xanh xẫm hình vuông, lúc trưa đi trung tâm cô đã lén Chu Trạch Dương mua cho anh cái cà vạt màu màu xanh xẫm hơi tối tựa như màu đen vì cô biết Chu Trạch Dương không thích màu sáng cho lắm nên có chọn cái này, dù giá có hơi đắc một chút nhưng cũng không sao.

Chu Trạch Dương tắm rửa sạch sẽ, chỉ có lúc chọn quần áo là anh chọn hơi lâu một chút, chẳng hiểu sao anh lại chọn quần áo kỹ như vậy, chọn tới chọn luo cái nào anh cũng cảm thấy không vừa mắt, đành chọn một chiếc áo sơ mi đơn giản màu xám tro cùng với quần âu đen.

Trên tay cầm là chiếc bánh kem anh đã chọn, cùng quà mà anh đã mua cho Trình Giai Giai.

Anh phải nhờ người chọn rất kỹ mới tìm được món quà ưng ý.

Anh đứng trước cửa nhà cô, trên môi nở nụ cười nhấn chuông đợi Trình Giai Giai ra mở cửa.

Cô từ trong nhà bước ra mở cửa cho anh, đúng lúc cô vừa tắm rửa trang điểm nhẹ lại một chút vừa xong, nhìn thấy Chu Trạch Dương hôm nay cách ăn mặc cũng trông trưởng thành hơn, đột nhiên tim cô đập liên hồi.

“ Chúc em sinh nhật vui vẻ ” Chu Trạch Dương nhìn cô mỉm cười.

Trình Giai Giai cũng mỉm cười ngọt ngào nhìn anh “ Vào nhà đi ”.

Chu Trạch Dương vào trong anh cẩn thận lấy bánh kem ra, cắm nến lên chiếc bánh kem mà chính tay mình chọn.

Anh đẩy về phía cô đang ngồi, Trình Giai Giai nhìn bánh kem lại muốn bật khóc, lúc trước còn ba mẹ cô đã từng được thế này.

“ Giai Giai đừng khóc, sinh nhật không được khóc.

Ngoan em ước đi ” Chu Trạch Dương vươn tay lau nước mắt cho Trình Giai Giai nói.

Cô gật đầu, chấp tay nhắm mặt lại, âm thầm ước nguyện, sau đó liền thổi nến.

Chu Trạch Dương vỗ tay, sau đó liền vui vẻ đưa món quà mình chọn cho cô “ Bé iu một đời vui vẻ ” .

“ Em cảm ơn, em cũng có quà cho anh ” Trình Giai Giai mỉm cười, cầm lấy hộp nhung vuông đưa cho anh.

Chu Trạch Dương bất ngờ nhìn cô, rõ ràng sinh nhật cô, cô lại đi tặng quà cho anh.

Chu Trạch Dương cầm lấy mở ra, chính là chiếc cà vạt màu xanh đen, nhìn lại rất thuận mắt, anh là người rất thích màu tối.

“ Giai Giai! Cảm ơn em ” Chu Trạch Dương nhìn Trình Giai Giai nhìn mình liền nói.

“ Thích không? ” Trình Giai Giai gật đầu hỏi lại anh.

“ Rất thích, em mở quà của em đi ” Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Trình Giai Giai ngây người khi mở món quà anh tặng cô, chính là chiếc lắc tay, nhìn phớt qua cũng biết nó không hề rẻ chút nào, gấp mấy chục lần chiếc cà vạt cô mua cho anh.

Chu Trạch Dương cầm lấy chiếc lắc trong hộp quà, sau đó nâng tay cô lên trước sự ngỡ ngàng của cô mà đeo vào tay cho cô.

“ Chu Trạch Dương! ”

“ Em yêu anh ”

Trình Giai Giai mỉm cười rất tươi, từ trong đáy lòng cô đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ là cô muốn nói ra cảm xúc của mình thôi.

Chu Trạch Dương khự người một chút, không đáp lại Trình Giai Giai chỉ hôn lên trán của cô một cái rồi mỉm cười rất vui vẻ.

“ Hôm nay chúng ta không uống nước ngọt, uống rượu đi ” Anh lấy chai rượu vang mang đến rót vào hai chiếc ly trên bàn.

Có lẽ đây là buổi sinh nhật vui vẻ nhất từ lúc ba mẹ cô mất mà Trình Giai Giai có được, hay phải nói chỉ cần là Chu Trạch Dương cô đã cảm thấy vui vẻ rồi..