Ngay khi giáo sư Lý thông báo với Vương Minh Thần rằng Hạ Diệp đã đồng ý đi thực tập, anh đã trực tiếp liên hệ với cô ngay vào tối hôm ấy.

“Diệp tiểu thư, nghe giáo sư Lý em đã đồng ý lời mời thực tập của tôi?” Anh khẽ dựa người vào chiếc ghế xoay, đưa tay cởi một cúc áo ra, miệng khẽ cười.

Hạ Diệp đứng ngoài ban công hóng gió, cất giọng nhẹ nhàng vào chiếc điện thoại.

“Đúng.

Vương tổng, tôi đồng ý lời mời của anh.”

“Rất tốt.

Nếu muốn, ngày mai em có thể trực tiếp đến RC, làm một số thủ tục rồi có thể kí kết hợp đồng.” Vương Minh Thần cười nhẹ, nhấc ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm.

“Vậy hẹn Vương tổng vào ngày mai.

Chào anh.”

“Hẹn ngày mai gặp lại.”

Dứt lời, Vương Minh Thần cúp máy, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Trên màn hình hiển thị sơ yếu lí lịch và toàn bộ thông tin của Đinh Hạ Diệp.

Bố là nhà phê bình văn học, mẹ là bác sĩ, từ nhỏ đã có năng khiếu vẽ tranh, đạt giải nhiều cuộc thi.

Khả năng ngoại ngữ vô cùng xuất sắc.

Đặc biệt, trong lĩnh vực kiến trúc, bắt đầu từ năm hai đã tham gia nhiều cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế, tương đối nhiều giải xuất sắc.

Vương Minh Thần ngắm nhìn một lúc lâu, lướt một lượt từ trên xuống dưới rồi lại lướt từ dưới lên trên, dừng lại ở tấm hình trong hồ sơ của cô.

Bỗng dưng anh có cảm giác buồn cười.

Ở ngoài xinh đẹp như vậy, trong hồ sơ lại để một chiếc ảnh trông mất hình tượng như thế này.

Nhanh chóng, anh đưa chuột tới chỗ tấm ảnh, nháy chuột, lưu ngay vào trong máy.

Mặt khác, tại tòa chung cư C, tất cả điện đều đã tắt, chỉ riêng một cửa sổ ở tầng số 6 sáng đèn.

Trong phòng ngủ, Hạ Diệp mặc bộ đồ ngủ thoải mái, tóc cột cao, mắt đeo một chiếc kính, ngồi trên giường tra thông tin.

Từ khóa mà cô tìm kiếm là “RC”.

Khá nhiều thông tin hữu ích nhưng thứ mà cô cần lại không hề có.

Từ năm thành lập cho đến tận bây giờ là bốn năm, công ty RC đã lọt top 100 công ty trẻ xuất sắc nhất của thế giới.

Điều kiện cơ sở vật chất vô cùng tốt, hơn nữa, thiết kế kiến trúc của nó cũng vô cùng độc đáo, điều này khiến hứng thú của Hạ Diệp tăng thêm.

Tuy nhiên, kì lạ thay, tất cả các kết quả tìm kiếm về “Vương Minh Thần” đều không hiển thị kết quả như mong muốn.

Hầu như cô không thể tra nổi bất cứ thứ gì về anh ngoại trừ một tấm ảnh trong một buổi sự kiện của công ty trong lúc tra thông tin về RC.

Mọi thứ cô biết về Vương Minh Thần ngoài cái tên ra thì là số điện thoại, là học trò cũ của giáo sư Lý.

Tất cả đều làm cho Hạ Diệp càng thêm tò mò về người đàn ông này.

Có lẽ anh ta là một người sống kín đáo, lịch sự và nhã nhặn.

Thông qua giọng nói, cô mạn phép đoán Vương Minh Thần là một người nhã nhặn, đầy vẻ tri thức, nhưng cũng không thể chối bỏ vẻ mặt đào hoa của anh.

-----------------

Buổi sáng, năm giờ sáng, Hạ Diệp thức giấc, sau khi tập thể dục xong, cô đi tắm rồi thay đồ.

Ngày đầu tiên đi kí hợp đồng, cô ăn mặc khá đơn giản.

Một set trắng từ trên xuống dưới, chiếc blazer làm cô trông có vẻ trưởng thành và chín chắn hơn, chiếc quần cùng bộ không những khiến chân cô trông dài hơn mà còn toát lên vẻ đẹp tao nhã.

Đeo giày cao gót vào, Hạ Diệp lấy túi xách rồi đi xuống dưới.

Bước ra khỏi cửa của tòa nhà, cô mới chợt nhận ra một điều.

Hiện tại cô đang ăn mặc như thế này, bắt xe buýt có lẽ không tiện cho lắm, mà đi xe buýt có thể sẽ đến muộn hơn dự kiến, thôi đành bắt taxi vậy.

Đứng bên lề đường, Hạ Diệp đưa tay nhìn điện thoại, vốn đang định gọi taxi thì một chiếc BMW màu trắng chậm rãi dừng lại ngay trước mặt cô.

Kính xe được kéo xuống, Hạ Diệp nhăn mày nhìn.

“Em đang chuẩn bị tới RC đấy à?” Giọng đàn ông cất lên, người đàn ông đeo kính râm trong xe nở nụ cười.

“Anh là…” Hạ Diệp nhất thời không nhìn ra đây là ai.

Trong đầu không một chút ấn tượng.

“Là tôi.

Mới chưa đầy một ngày mà em đã quên tôi rồi ư?” Người đàn ông tháo kính ra.

“Vương tổng? Thất lễ quá.

Vì hôm nay anh trông có vẻ khác nên tôi nhất thời không nhận ra.” Hạ Diệp hơi ngạc nhiên, nở nụ cười gượng gạo.

Vương Minh Thần bật cười, sau đó mở cửa ghế lái phụ.

“Lên xe đi, tôi cũng đang trên đường tới công ty, nhân tiện chúng ta có thể nói chuyện thêm.” Anh mỉm cười.

Hạ Diệp nhìn điện thoại rồi cũng đồng ý lên xe.

Nãy giờ cô vẫn chưa gọi taxi.

“Làm phiền Vương tổng rổi.” Hạ Diệp ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.

Vừa quay mặt ra, mặt của Vương Minh Thần đã sát sàn sạt mặt cô, không kịp phản ứng, cô chỉ biết đờ người ra.

“Đừng khách sáo.” Anh vòng tay sau vai cô, kéo dây an toàn rồi đóng lại cho cô.

“C… Cảm ơn…” Hạ Diệp đơ một lúc rồi ngượng ngùng nói, quay mặt ra ngoài cho bớt nóng.

Mặt cô lúc này đã đỏ hết lên rồi.

Suýt chút nữa cô nghĩ anh ta có ý đồ bất chính, chỉ cần có một hành động nào, cô lập tức sút cho anh một phát rồi mở cửa xe bỏ chạy.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi…

Vương Minh Thần không nói gì, ngồi ngay ngắn trên ghế lái, chân đạp ga, xe bắt đầu di chuyển.

Thỉnh thoảng, anh khẽ liếc nhìn cô, thấy tai cô vẫn còn đỏ, miệng không tự chủ mà hiện ra nụ cười.

Hạ Diệp trong bầu không ý yên ắng đến ngượng ngùng này cũng cảm thấy khó xử.

Không hiểu sao mỗi lần cô nhìn anh, dường như có một thứ gì đó cuốn hút đến lạ thường khiến cô không thể rời mắt.

Gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo, mái tóc không để bình thường như ngày hôm qua, hôm nay anh rẽ tóc ngôi ba bảy, trông hoàn toàn khác, vẻ đẹp dường như tăng gấp bội.

Trùng hợp thay, hôm nay anh cũng mặc âu phục màu trắng.

Xe đi khoảng mười phút thì giảm tốc độ.

Trước mặt Hạ Diệp là công ty RC với kiến trúc hiện đại đẹp tuyệt hảo mà tối qua vừa nhìn thấy trên máy tính.

Xe đi vào tầng hầm rồi dừng lại.

Vương Minh Thần mở cửa xuống xe, Hạ Diệp chưa kịp mở cửa thì anh đã nhanh hơn một bước.

“Cảm ơn.” Hạ Diệp cười rồi bước xuống xe.

Vương Minh Thần cũng cẩn thận đỡ cô.

Hành động này của anh khiến mặt cô hơi đỏ, tim đập hơi nhanh.

Xuống xe, Hạ Diệp đi theo anh tới thang máy dành cho giám đốc, đi thẳng tới tầng số bốn của tòa nhà.

Đây cũng là tầng làm việc của các giám đốc của công ty RC.

Anh dẫn cô đi tới cuối hành lang rồi dừng lại ở phòng tổng giám đốc.

Vương Minh Thần mở cửa rồi mời Hạ Diệp vào.

Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, tràn ngập mùi hương nam tính trên người của anh mà cô vô tình ngửi thấy.

Cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Vương tổng có vẻ thích đọc sách.” Cô nhìn giá sách to đùng cạnh bàn làm việc, không khỏi trầm trồ.

“Không phải thích, mà là nghiện.” Vương Minh Thần cất giọng trầm ổn, ngồi xuống ghế pha trà.

“Em uống trà nhé.

Tôi không có sở thích uống cà phê.” Anh nói tiếp.

“Tôi thế nào cũng được.” Cô khách sao nói, mắt không rời kệ sách.

Cuốn sách trên cùng màu vàng dường như đang quyến rũ Hạ Diệp, khiến cô không thể nào rời mắt khỏi nó.

“Em muốn đọc nó không?” Giọng nói trầm của anh vang lên ngay sau lưng khiến cô giật mình, quay người lại thì đập ngay vào lồ ng ngực của anh.

Ngay sau đó, Vương Minh Thần cũng lấy xuống được cuốn sách màu vàng mà nãy giờ cô chú ý tới, phớt lờ anh.

Nhưng cũng nhờ cuốn sách ấy, hiện tại Hạ Diệp đã rơi ngay đúng vào lòng anh.

Một tay lấy sách, một tay cầm tách trà, một vòng vây đủ để cho cô không thể thoát khỏi.

Tim đập nhanh đột ngột, Hạ Diệp nhanh chóng lùi lại, nhưng phía sau lưng cô lại là giá sách, tình cảnh này trông thật khó xử.

Giống như cảnh nam chính đang ép nữ chính vào tường trong phim.

“Cạch.”

“Lão Vương, tôi có cái này hay cho cậu đây.”

Cánh cửa không thông báo trước một tiếng mà đột ngột mở ra.

Người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng đờ người trước cửa.

“Ôi mắt tôi.

Đây có phải mơ không?” Người đàn ông nhìn đôi nam nữ đang ép nhau vào giá sách kia mà há hốc mồm.

Hạ Diệp mở lớn mắt, người bất động, không biết nên làm gì.

“Xin lỗi đã làm phiền.

Tiếp tục, tiếp tục.” Người đàn ông đứng trước cửa kia nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Vương Minh Thần khẽ nhíu mày, đưa cuốn sách cho Hạ Diệp rồi đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên, hình như đang gọi ai đó.

Người ở đầu dây bên kia cũng bắt máy.

“Cậu mà bép xép cái mồm thì liệu hồn đấy.”

“Ok.

Tôi hiểu.

Nhưng mà em dâu có vẻ xinh đấy.”

“Làm việc đi, cẩn thận tôi trừ hết lương của cậu.”

Vừa dứt lời, anh thẳng thừng cúp máy.

“Em ngồi đi.

Người vừa nãy là Lưu Kiệt, giám đốc nhân sự của RC.” Vương Minh Thần đổi thái độ, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với giọng điệu lúc gọi điện thoại.

Hạ Diệp đến bây giờ tim vẫn đập, không hiểu sao lúc mặt đối mặt với anh, cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Hình như hơi thở ấy cô đã gặp qua ở đâu rồi.