"An Tiểu Ly!" Trần Ngộ Bạch chán nản. Anh cũng đã tính toán chuẩn bị cả ngàn bước về sau, nhưng cô vẫn rối rắm đứng yên tại chỗ không muốn xuất phát. Cho dù là người tự tin như anh cũng phải mất tinh thần. Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của cô cũng thật sự không biết nói thế nào để cô hiểu. Vừa khéo Kỷ Nam đến rủ Tiểu Ly đi chơi bài, trong lúc Trần Ngộ Bạch đang lo bản thân không kiềm chế được sẽ đánh cô, nên anh cũng thuận tay đẩy cô đi.

Tm trong đám người hồi lâu, Trần Ngộ Bạch mới thầy Tần Tang đang ngồi trong góc quầy bar.

"Nói đi, chuyện gì?" Tần Tang tập trung tinh thần nhìn vào ly rượu. Trần Ngộ Bạch ngồi xuống một lúc lâu cô mới phá vỡ sự im lặng. Hai người từ trước đến giờ luôn biết nhau rõ ràng. Nếu như không có việc gì thì Trần Ngộ Bạch sẽ không nhàm chán đến mức ngồi cạnh cô ở đây.

"Cô không muốn tôi nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra giữa Vi Nhiên và A Tống sao?" Một lúc lâu sau Trần Ngộ Bạch mới nói một câu như vậy.

Tần Tang cảm thấy thú vị, cũng bắt chước dáng vẻ của anh, lạnh lùng: "Anh không cần tôi nói cho anh biết sau khi gặp ba mẹ anh An Tiểu Ly rất sợ sao?"

Hai người nhìn nhau, Tần Tang bật cười, Trần Ngộ Bạch cũng không kiếm chế được nữa mà khẽ nhếch khóe miệng lên.

"Chúng ta sống thật mệt mỏi." Tần Tang gục lên mặt bàn, thở dài thườn thượt, "Trần Ngộ Bạch, có lúc tôi nghĩ, nếu là có thể lựa chọn, tôi thật sự muốn làm Tiểu Ly."

"Nếu như không có An Tiểu Ly, cô sẽ là đối tượng rất phù hợp với tôi." Trần Ngộ Bạch cụng ly với cô rồi uống một hớp.

"Cảm ơn." Tần Tang cười vô cùng xinh đẹp.

"Vậy...." Trần Ngộ Bạch nhẹ giọng hơn chút, hỏi cô: "Bây giờ cô định thế nào? Tương kế tựu kế, hay là đổi khách làm chủ?"

"Anh ấy không muốn làm tổn thương Tần Tống, còn tôi thì yêu anh ấy nên tôi làm theo ý anh ấy. Tôi biết anh ấy khổ sở. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu An Tiểu Ly hãm hại tôi thì tôi cũng làm vậy với cô ấy. . . . . . Ngoài ra, có một số việc dù sao cũng đã thật sự xảy ra rồi, chung quy lại tôi vẫn cần chút thời gian để phát tiết nỗi khổ bằng những cách khác nhau. . . . . ." Giọng nói Tần Tang càng lúc càng nhỏ, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.

Trên thế giới không có đàn ông không bị hấp dẫn, nhưng chắc chắn có đàn ông không chịu được cô đơn. Mà cô biết rõ Vi Nhiên của cô sẽ khó có thể cô đơn đến mức nào. Điều khiến cô đau lòng chính là anh không muốn nói cho cô biết. Mà cô suy bụng ta ra bụng người cuối cùng cũng hiểu được, hành động lúc đầu của cô khiến anh khó chịu đến mức nào.

"Vậy còn tôi, tôi phải làm thế nào?" Cuối cùng Trần Ngộ Bạch cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.

"Cũng giống tôi thôi. Cô ấy muốn gì thì anh cho cô ấy cái đó." Tần Tang rót một ly rượu, nếm một ngụm, "Dù sao cũng đã mệt mỏi như vậy rồi, mệt thêm nữa cũng không sao. Ai bảo anh lỡ thích người ta rồi?"

Trần Ngộ Bạch cau mày, cụng ly với cô, "Cùng cố gắng."

Tần Tang cười ha ha khiến người xung quanh đều nhìn sang. Trần Ngộ Bạch nhìn thấy ánh mắt của Tần Tống cách đó không xa, bỗng nhiên nổi trí tò mò, thấp giọng hỏi Tần Tang: "Cô biết Tiểu Lục hãm hại Tiểu Ngũ từ lúc nào thế?"

Ánh mắt của Tần Tang đã hơi mênh mang, cười cười nói: "Tôi hỏi Yến Hồi. Anh ta nói chỗ của anh ta có loại thuốc có thể làm cho con người sinh ra ảo giác mãnh liệt. Hơn nữa anh ta cũng đã từng đích thân trải nghiệm: Chỉ cần có rượu và người, sau khi trúng thuốc có thể thấy bất kỳ ai mà người đó muốn thấy."

"Yến Hồi? Chu Yến Hồi?" Trần Ngộ Bạch hơi giật mình. Cô gái này làm sao có thể mập mờ với tên yêu nghiệt Chu Yến Hồi này được?!

Tần Tang đắc ý nháy mắt, cô đã say, "Trần Ngộ Bạch, tôi cho anh biết nhé, thật ra thì từ đầu tôi đã không tin rồi. Giống như anh đó, anh tin Tiểu Ly dám lén lút sau lưng anh sao? Ha ha, lúc đó tôi chỉ bị kích động chút thôi, chút xíu. . . . . . chút xíu thôi!" Trần Ngộ Bạch thấy cô nói vậy thì sa sầm mặt, chặn ly rượu không để cô uống nữa. Tần Tang cũng không say khướt, ngoan ngoãn bưng cốc sô đa Trần Ngộ Bạch đưa cho uống một hớp, còn quơ tay múa chân ra hiệu với anh: "Chút xíu" .

Rốt cuộc Tần Tống cũng không chịu nổi nữa, đi tới. "Tang Tang?" Anh cúi người xuống ôm lấy bờ vai để lộ của cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Tần Tang ngửa đầu nhìn, sắc mặt như rặng mây đỏ, cười híp mắt đưa tay, dịu dàng vuốt ve khóe mắt anh, "Vi Nhiên, anh không làm vậy đâu, em biết anh tốt thế nào mà."

Tần Tống nhìn chằm chằm vào cô, cho dù hai tay cô vòng lên cổ anh, anh cũng không có biểu cảm gì. Trần Ngộ Bạch kéo Tần Tang xuống ghế ngồi, trong nháy mắt cô đã gục trên quầy bar, lẩm bẩm cái tên Tần Tống không muốn nghe thấy nhất.

"Cậu và Tiểu Ngũ thân nhau hơn bất kỳ ai trong chúng ta, " Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nói với Tần Tống, "Cho nên chúng tôi cũng không nhúng tay. Nhưng mà Tiểu Lục, cậu quyết định thế nào đi nữa trước hết hãy đến quá khứ và tương lai. Tiểu Ngũ là gì của cậu. Cậu thật sự vì bản thân mà làm kéo theo cả hai người họ sao? Huống chi...." Anh cười lạnh, gõ bàn, "Hãy tự hỏi, cậu có thể ràng buộc cô gái này cả đời sao?"

Tần Tống dần trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Trần Ngộ Bạch, bàn tay ôm vai Tần Tang vẫn siết chặt như cũ, một hồi lâu sau mới thở hắt ra, nhướng mày lắc đầu, "Anh ba, mọi người không hiểu đâu. Em cho anh biết, Cố Yên quan trọng với anh cả thế nào, anh tư quan trọng với anh hai thế nào, Tiểu Ly quan trọng với anh thế nào thì Tần Tang cũng quan trọng với em như vậy."

"Thế còn Vi Nhiên? Cậu nhìn lại dáng vẻ lúc trước của cậu ấy đi, Tần Tang quan trọng với cậu ấy thế nào? Cậu muốn Vi Nhiên mất đi người quan trọng như vậy, đồng thời còn muốn cậu ấy mất đi người anh em cậu ấy thương yêu nhất sao? Tiểu Lục, cậu có còn là người không?" Giọng nói của Trần Ngộ Bạch khắc nghiệt, kiềm chế lửa giận. Nếu không phải đang ở đây thì đã ra tay từ lâu rồi.

Tần Tống ngang ngạnh ngẩng lên đầu không đáp lời. Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn anh một lúc lâu, cười lạnh giễu cợt, bưng ly rượu xoay người rời đi.

. . . . . .

Ngày Tần Tang trở về thành phố R, ráng chiều mênh mang.

Diệp Thụ đang lên lớp, Tần Tang dựa lên cửa sau của phòng học, lẳng lặng nhìn mẹ giảng giải bài, viết những nét chữ phiêu dật lên tấm bảng đen.

Diệp Thụ dạy ngữ văn. Hồi nhỏ An Tiểu Ly rất kém văn, cô giáo Trần nhờ cậy Diệp Thụ dạy thêm cho cô, Tần Tang ở bên giúp đỡ. An Tiểu Ly viết một bài văn mà phải đi toilet bốn năm lần, còn cô lại hoàn thành nhanh chóng. Lúc đó Diệp Thụ nói cô có rất có khiếu, còn nói Tiểu Tang Tang của mẹ lớn lên nhất định có thể làm nhà văn.

Cho nên sau này, cô lớn thật rồi liền kiên quyết chạy đi viết tiểu thuyết sắc tình.

Điều mẹ dạy cho con không phải là điều con muốn. Mẹ, thật ra Tang Tang không phải không hận mẹ.

"Tang Tang?" Diệp Thụ gọi con gái vài lần. Từ lúc vào cửa cô đã bất thường rồi, ăn cơm mà cô vẫn ngơ ngác, "Con có nghe mẹ nói gì không?"

"Dạ?" Tần Tang hoảng hốt.

"Làm sao? " Diệp Thụ cười hỏi cô, "Bị phong cảnh hữu tình Giang Nam cướp mất hồn phách rồi sao?"

Tần Tang cúi đầu cười, "Con. . . . . . Con chia tay với Lý Vi Nhiên rồi."

Diệp Thụ lạnh nhạt "ừm" một tiếng.

"Anh ấy có một cậu em bảo bối, ừm, tình cảm rất rất tốt. . . . . . Thật ra Tần Tống, thật ra thì anh ta vẫn còn trẻ con, con thấy rằng, anh ta cũng hối hận. . . . . . Bây giờ ba anh ấy rất thất vọng vì con, lâu rồi còn chưa gặp bác ấy. . . . . . Hình như không phải là lỗi của ai cả....."

"Tang Tang!" Diệp Thụ cắt đứt lời nói không mạch lạc của cô, "Con làm sao vậy?"

"Mẹ, tại sao lúc đầu mẹ không quan tâm tới con?" Tần Tang hoảng hốt im lặng hồi lâu, ngẩng đầu hỏi Diệp Thụ ngồi đối diện rất chân thành.

Diệp Thụ hờ hững liếc nhìn cô. Hình như hôm nay con gái rất khổ sở.

"Theo ba con không tốt sao?"

". . . . . . Không tốt."

"Tại sao?"

"Tại sao mẹ không quan tâm tới con?" Tần Tang cố chấp muốn có câu trả lời.

Diệp Thụ không nói lời nào, từ tốn ăn cơm. Tần Tang chờ đợi mà trái tim trống rỗng.

"Nếu như không phải được ba nuôi lớn, có lẽ con sẽ dũng cảm hơn chút, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có thể chờ đợi người khác buông tha con." Cô bình tĩnh trở lại.

Diệp Thụ lặng lẽ nhìn cô, cô cười rất ngọt ngào.

"Mẹ!! Con thật sự thật sự muốn lấy Lý Vi Nhiên."

Tần Tang vẫn cười, nhưng nước mắt lại rơi tí tích vào trong bát, rưới lên những hạt cơm óng ánh.