Điếu thuốc mà Chu Yến Hồi đang ngậm còn chưa kịp đốt lửa, đã rơi xuống đất, “Cái gì?”

“Chuyện em trai tôi làm sai, các người muốn xử trí thế nào thì do các người định đoạt. Tiền tôi có thể trả, nhưng những thứ khác thì tôi không làm được.” Cô xoay người nói với Tần Hòe, “Tiểu Hòe, em yên tâm, nếu em không thể sống để đi ra ngoài, chị bảo đảm với em, Lâm Lâm sẽ xuống đó cùng với em.”

“Được rồi, ra tay đi, mọi người chém một phát đứt luôn là được rồi.” Tần Tang nhìn một vòng bốn phía, nói thản nhiên.

Chu Yến Hồi sửng sốt một hồi lâu, sau đó lại móc ra một điếu thuốc, bật lửa châm lên, hít một hơi thật sâu, phun khói ra ngoài, “Được rồi đó, đi đi.”

Tần Tang thở phào nhẹ nhõm, kéo em trai đi ra ngoài.

“Còn cái này xin cứ nhận lấy, ” Cô vẫn đưa thẻ cho A Lục, “Em trai tôi không hiểu chuyện, thật sự rất xin lỗi.”

Có đôi lúc, hào phóng một chút, lo trước để tránh hậu họa.

A Lục nhướng mày, cười cười và nhận lấy.

Chu Yến Hồi khoanh tay nhìn cảnh này, ánh mắt càng sâu hơn.

“Chị, sao chị biết anh ta sẽ không chém?” Ra cửa rồi, Tần Hòe mới sợ hãi hỏi.

“Loại người như anh ta, chẳng qua chỉ là tìm thú vui thôi, em kích anh ta một chút, anh ta sẽ cảm thấy mới mẻ, nên sẽ không làm khó dễ em.” Tần Tang nói thản nhiên.

“Vậy nếu như anh ta chém thật thì sao?”

“Cùng lắm thì nói lại lần nữa chứ sao.”

Tần Hòe bĩu môi, “Nhưng mà, còn A Lâm thì sao ——”

Tần Tang đột nhiên dừng lại, lên giọng chất vấn cậu ấy: “Muốn chị ở cùng tên kia một đêm để đổi A Lâm của em hả?”

“Em không phải có ý này ——” Tần Hòe xấu hổ cúi đầu.

“Tang Tang?” Cửa phòng bao bên cạnh chợt mở ra, một người đứng ở cửa la lên.

Tần Tang đang kìm nén cơn giận, lại bị người khác cắt ngang, nên hung dữ trợn mắt liếc qua, khiến Tần Tống sợ hết hồn, khi anh nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Tang Tang thì nhịp tim cũng chậm lại.

“Chị! Chính là anh ta! Đã chọn A Lâm!” Tần Hòe tức giận chỉ vào Tần Tống.

Tần Tống nghẹn họng đớ lưỡi, trăm miệng cũng không thể bào chữa được, xong đời rồi!

“Không phải vậy đâu! Là Yến Hồi —— mẹ kiếp, Yến Hồi cậu mau quay lại đây!” Tần Tống tức giận dậm chân, Chu Yến Hồi, tôi muốn lột da của cậu!

Chu Yến Hồi vẫn tựa người trên hành lang nhìn sang, Tần Tống vừa hô to, thì anh đã tới đây rồi.

“Tang Tang, cô tên là Tang Tang?” Khóe miệng anh chứa nụ cười, dịu dàng gọi tên cô.

“Tần Tang.” Tần Tang chịu đựng sự buồn nôn, bắt tay với anh ta. Dù sao vẫn còn ở trên địa bàn của người khác.

“Chu Yến Hồi.” Tay của anh ta khô ráo ấm áp, móng tay cũng cắt sạch sẽ.

Dạo này, cầm thú cũng mặc quần áo chỉnh tề. Tần Tang mỉm cười, thầm nghĩ.

Một bàn tay vỗ mạnh vào bàn tay lưu luyến của Chu Yến Hồi, Tần Tống chèn vào giữa, tách bọn họ ra, che Tần Tang ở sau lưng, “Yến Hồi cậu lên lầu trước đi, Lâm Lâm còn chờ cậu ở trong phòng đấy.”

Chu Yến Hồi cười lưu manh, “Nhóc sáu, không phải cậu dùng cái này hãm hại tôi chứ? Lâm Lâm là tôi chuẩn bị cho cậu đấy.” Anh ta vỗ vai Tần Tống, cười mập mờ.

Tần Tống nhanh chóng đấm một đấm vào ngực anh ta, “Nói láo!”

Tần Hòe nghe bọn họ xem A Lâm như quà tặng đẩy tới đẩy lui tức giận đến mức không nhẫn nại được, hàm răng cũng nghiến kèn kẹt.

Tần Tang vốn chỉ mong thoát thân, lại nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ ngầu của em trai, thật sự không đành lòng, “Các anh đã không muốn, vậy, Tần Tống, có thể đưa người cho tôi không?”

Tần Tống gật đầu liên tục, “Dĩ nhiên dĩ nhiên, Tang Tang, tôi thật sự không có ——”

“Cám ơn anh!” Tần Hòe cắt ngang lời của Tần Tống, kích động ôm lấy anh lắc mạnh, “A Lâm đâu? A Lâm đâu?”

“Tôi dẫn cậu đi.” Chu Yến Hồi ngoắc tay với cậu ấy.

“Tang Tang, tôi thật sự không có,” Tần Tống cúi gằm đầu, càng giải thích càng rối, “Tôi không thích đàn ông ——”

Tôi thích em. Anh do dự, dưới tình huống này có nên nói hay không?

“Tôi không can thiệp vào hướng giới tính của bạn bè, ” Tần Tang cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng một chút, người như Tần Tống, cô không thể chọc, “Cho nên, anh thích đàn ông hay phụ nữ, cũng không liên quan gì đến tôi.”

Lòng Tần Tống căng thẳng, cô ấy đang cự tuyệt anh? Cô ấy biết rồi?

“Tang Tang ——”

“—— Tần Tang, ” Tần Tang sửa lại, “Xin hãy gọi tôi là Tần Tang.”

Tang Tang, không phải anh có thể gọi.

Tần Tống sững sờ tại chỗ, nhìn cô ấy càng lúc càng xa.

. . . . . .

Nhìn thấy Lâm Lâm, Tần Tang cũng giật mình, dùng môi hồng răng trắng để hình dung thì quá khô khan, khuynh quốc khuynh thành. . . . . . cũng không thích hợp.

Thật sự là xinh đẹp làm cho người ta quên luôn cả giới tính.

“Đi thôi.” Lên xe Tần Tang, lại là cậu ta mở miệng trước.

Tần Tang nhìn từ kính chiếu hậu thấy Tần Hòe len lén kéo tay của cậu ta, bị cậu ta đẩy ra, thì ra là tiểu hoàng đế Tần gia, cũng có thời điểm bị xem thường, Tần Tang nghĩ buồn bực, Tiểu Hòe. . . . . . hẳn là thụ sao?

“Chị, không trở về trường học được, đi chỗ chị có được hay không?” Tần Hòe kéo mạnh tay Lâm Lâm, nắm ở trong tay, cười tươi như hoa hỏi Tần Tang.

“Các em ngủ phòng khách.”

“Dạ.” Lâm Lâm gật đầu, cũng không còn kiên trì rút khỏi tay Tần Hòe nữa.

Tần Tang vừa lái xe, vừa tìm kiếm tất cả truyện đam mỹ từng đọc ở trong đầu, thả lỏng tâm tình phức tạp mà nói, ừ —— Tần Hòe và Lâm Lâm, thật sự đẹp đôi.

. . . . . .

Một anh chàng đẹp trai sang trọng đi siêu thị cùng với bạn, lựa chọn sữa tươi rau dưa, mua tất cả thức ăn dành cho buổi tối, là một chuyện ấm áp.

Tiểu Ly len lén nhét đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Trần Ngộ Bạch xem anh có phát hiện ra hay không.

Trần Ngộ Bạch làm bộ như hồn nhiên không hề hay biết, thừa dịp cô gục trên tủ lạnh chọn sữa chua thì lại len lén lấy xuống.

Thanh toán tiền xong rồi ra ngoài, An Tiểu Ly liền sa sầm mặt.

Keo kiệt, kiếm được nhiều tiền như vậy, mua chút đồ ăn vặt sẽ phá sản sao?

Anh ôm đống tiền lớn cô đơn tới già đi!

“Không phải còn giữ lại cái này sao? Xụ mặt dài như vậy.” Trần Ngộ Bạch đưa cho cô một cây kẹo que để an ủi.

An Tiểu Ly nhận lấy, tiện tay ném hộp đựng đồ vào trong xe, tức giận, “Tôi không thích ăn đồ ngọt!”

“Tôi thích nhìn em ăn kẹo.” Trần Ngộ Bạch không hề sợ hãi.

Tiểu Ly cắn cắn môi, tôi thích —— nhìn em ăn kẹo.

Lại bắt đầu rối rắm rồi. Anh chính là như vậy, thậm chí có lúc cô cảm thấy hai người như đôi vợ chồng già, nhưng cô phân biệt cẩn thận lần nữa, anh ta lại giống như là xa tận chân trời.

“Cho dù yêu một người cũng không đòi hỏi có ngày mai, sơn minh và thủy tú hơn giá trị em nhìn thấy*. . . . . .” Tiếng nhạc điện thoại của Tiểu Ly vang lên trong trẻo.

[Bài hát “Sau ngày mai”- Trương Kiệt]

“Mạc Tây Mạc Tây ——” Tiểu Ly vừa nhìn mã số liền mặt mày hớn hở.

“Mạc cái đầu cậu!” Giọng oang oang của Xuân Tử vang lên, “Tin tức nội bộ, Watanabe Ichiro hỏi Thái Thái Tử danh sách lớp, ông ta đọc mấy lần phát hiện thiếu người, hôm nay nhất định phải điểm danh đó.”

“Mẹ nó!” Tiểu Ly mắng, làm Trần Ngộ Bạch liếc nhìn qua.

“Mình tới ngay, cậu chống đỡ chút! Lúc điểm danh mà mình còn chưa tới thì nói ——”

“Bạn học Ly is in WC.” Xuân tử cười to sảng khoái, “Vậy cậu mau quay lại đây đi!”

“Biết rồi!” Tiểu Ly cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn có 40′ nữa là lên lớp, phải bắt xe rồi, cô nghĩ mà đau lòng.

“À, chuyện này, Tổng giám đốc, tối nay, ngài có thể tự mình làm chút đồ ăn gì đó hay không? Tôi phải đi học.”

“Không phải là em đã tốt nghiệp sao?”

“Còn có nửa năm nữa…, những môn khác cũng đã kết thúc rồi, nhưng mà có một lớp học phần phụ còn chưa có nắm được, người Nhật Bản rất cố chấp —— thả tôi xuống ở đầu đường phía trước là được rồi.” Tay Tiểu Ly thì nhắn tin thông báo với Tần Tang, miệng thì nói liên tục, còn quơ tay múa chân kêu Trần Ngộ Bạch dừng xe.

“Tôi đưa em đi.” Trần Ngộ Bạch cầm bàn tay trái đang khua khoắng loạn xị của cô, nắm trong tay không buông ra.

Độ ấm tay của anh, bao quanh bàn tay lành lạnh của cô, Tiểu Ly lập tức yên lặng, nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, làm bộ như lơ đãng.

Rối rắm đây. . . . . .

Trần Ngộ Bạch khẽ nở nụ cười.

. . . . . .

Tần Tang đang ở gần đó, lúc An Tiểu Ly đến, cô ấy đã chiếm hàng ghế đầu chờ rồi.

Thấy Tiểu Ly ở phía sau Trần Ngộ Bạch, Tần Tang cười cười, “Không biết anh cũng tới, chỉ chiếm hai chỗ ngồi thôi, mọi người chen chúc chút là được.”

Trần Ngộ Bạch cảm thấy thú vị, gật gật đầu rồi ngồi xuống.

Trần Ngộ Bạch vừa vào liền dấy lên một trận xôn xao, một tên đẹp trai cực phẩm phong lưu lãng tử như vậy, nhìn thấy cũng không giống sinh viên, tới nơi này làm gì?

An Tiểu Ly đối mặt với ánh mắt bi thương phức tạp, lẫn kinh ngạc phẫn hận ác độc của A Mạc và Xuân Tử, thì trong lòng cũng rên rỉ, núi băng rốt cuộc anh tới làm gì chứ

“Đã lâu không có đi học, đi xem một chút.” Lúc An Tiểu Ly hỏi anh cũng xuống xe làm gì, thì anh trả lời như vậy.

An Tiểu Ly ngồi giữa, hai ghế ngồi ba người, cũng không có rộng rãi như bình thường, A Mạc ở bên cạnh Tần Tang đang muốn di chuyển sang chỗ khác, lại bị Tần Tang giữ chặt. A Mạc và Xuân Tử liếc nhìn nhau, rồi thấy Tần Tang cười rất nhu hòa, Tần Tang nghiêng đầu sang bên Tiểu Ly, họ vừa hay nhìn thấy tay của Trần Ngộ Bạch đang khoác lên ngang hông Tiểu Ly, hai người lập tức hiểu, rất phối hợp mà ngồi yên, giả vờ chăm chú không thấy.

Tiểu Ly không dám nhúc nhích mạnh, không thể làm gì khác hơn là dựa sát anh nhẹ giọng rỉ tai, “Móng vuốt của anh…. À. tay của ngài có thể lấy ra không?”

Ngược lại Trần Ngộ Bạch siết chặt hơn một chút, “Sử dụng không gian hợp lý.”

Tiểu Ly giận cũng không dám nói, tay phải lặng lẽ đẩy đẩy Tần Tang.

“Nhà cậu vượt quân số, sao còn muốn chiếm chỗ của người khác chứ?” Tần Tang đang cầm sách tiếng Nhật, cũng không thèm nhìn tới cô.

Trần Ngộ Bạch cười khẽ, Tần Tang này, thật sự là thú vị.

Cười xong rồi, tay có lẽ là nên rút lại thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô làm lòng anh nhộn nhạo.

Watanabe Ichiro rất hài lòng với sĩ số đang ngồi trên lớp ngày hôm nay.

“Hôm nay các bạn sinh viên rất tích cực!” Watanabe vui mừng điểm danh không xót một người.

“Sinh viên kia, em tên là gì?” Ông ta đi tới hàng trước, dùng tiếng Trung hỏi Trần Ngộ Bạch.

すみませんが

,

私は

学生では

ありません

.

この

女子学生の

付き添いで

授業を

受けています

.” (Tiếng Nhật: xin

lỗi, tôi không phải là học sinh của ngài. Tôi chỉ tham dự lớp học của ngài cùng với sinh viên nữ này.) Trần Ngộ Bạch đứng lên, dùng tiếng Nhật trả lời ông ta rất lưu lát.

Watanabe kích động, bộ ria mép cũng run lên, ông ta tới đây dạy học hai năm chuyên ngành tiếng Nhật, học sinh chọn lớp học phần này, thường thường ngay cả 50 âm đồ cũng không biết hết, chợt có sinh viên phát âm chuẩn, lưu loát như vậy, làm ông có cảm giác xa nhà gặp cố tri.

Hai người một hỏi một đáp, cả phòng học yên lặng để hai người nói chuyện với nhau năm phút.

An Tiểu Ly quả thật bị bạn cùng phòng sử dụng ánh mắt tra hỏi một trăm lần.

Cuối cùng, thậm chí Trần Ngộ Bạch còn nhanh tay trao đổi danh thiếp với Watanabe, rồi mới ngồi xuống.

“Sao vậy?” Anh chú ý đến ánh mắt buồn bã của Tiểu Ly.

“Không có gì.” Tối nay thế nào cũng bị Xuân Tử và A Mạc treo ngược lên đánh mà thôi.

“Vậy bạn học của em sao thế?” Anh mỉm cười nhìn về phía hai cô bạn ngồi ở bên cạnh Tần Tang làm động tác cắt cổ họng với An Tiểu Ly, A Mạc và Xuân Tử bị ánh mắt có điện của anh nhìn tới, càng thề phải nuốt cả xương An Tiểu Ly vào bụng.

“Không sao cả, đói bụng.” Tần Tang vốn không thèm đếm xỉa, ngồi bất động như núi, lúc này rốt cuộc cũng lên tiếng.

Trần Ngộ Bạch mỉm cười, “Chúng tôi vẫn chưa kịp ăn cơm, hết giờ học này, tôi làm mời, Tần Tang, còn có hai vị tiểu thư này, có thể nể mặt không?”

A Mạc gật đầu đến mức xương cột sống cũng kêu lên răng rắc. Xuân Tử thì làm giả bộ cô bé xấu hổ.

Tần Tang cũng cười gật đầu

Rốt cuộc Tiểu Ly thở phào, vẫn là Tang Tang che chở cho cô, “Tang Tang ——”

Tần Tang thuận thế đẩy móng tay của cô ra.

Trần Ngộ Bạch nắm chặt lấy tay cô, không quá cường điệu mà khẽ che chở trong lồng ngực.