Nghe thấy tiếng “mẫu thân”, đôi mắt chỉ vừa ráo nước của Khâu di nương lại ướt sũng, “Là mẫu thân vô dụng, nếu mẫu thân không phải là tiểu thiếp, con sẽ không phải chịu nhiều uất ức như vậy.” Bao nhiêu năm, nhìn con mình phải hành lễ gọi thiếu gia, muốn gọi mình một tiếng mẫu thân cũng phải lén lút sau lưng người khác, không phải người trong cuộc sẽ không thể nào hiểu được những khổ sổ của người bên trong.

Khâu di nương vốn là trưởng nữ của một thương nhân nổi danh ở Giang Nam, vì Khâu gia muốn dựa vào quyền thế của Bắc Uy Hầu để làm ăn buôn bán, cho nên gả bà làm thiếp cho Bắc Uy Hầu. Vốn dĩ với khả năng tính toán của mình, bà được Bắc Uy Hầu phu nhân ưu ái, những ngày tháng trong phủ cũng xem như yên lành, ngày ngày cẩn thận hầu hạ phu nhân, chỉ mong nhi tử có thể sống tốt. Nhưng hôm nay, đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện lại bị tước đi tư cách tham gia thi hội, gả cho một vị Vương gia tàn bạo hung ác, làm sao bà có thể không hận, có thể không oán?

Nhìn vị thân nương vẫn luôn mạnh mẽ vui vẻ trở thành thế này, trong lòng Mộ Hàm Chương cực kì khó chịu, ôm mẫu thân đã gầy đi rất nhiều vào lòng, “Gả cho Vương gia nói không chừng lại là chuyện tốt, vào được triều đình cũng chưa chắc sẽ thuận buồm xuôi gió, mẫu thân phải phấn chấn lên, nếu không con sẽ lo lắng.”

Trên đường về, Mộ Hàm Chương vẫn im lặng không nói gì, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt một túi tiền, bên trong là ngân phiếu mười vạn lượng bạc Khâu di nương cho hắn.

“Phần tiền lời Khâu gia gửi đến mỗi năm mẫu thân đều dành dụm lại hơn phân nửa, giữ trong phủ cũng chẳng để làm gì, tất cả là để cho con. Hoàng gia sâu như biển, người đó cho dù có sủng con một lúc, cũng không thể chung tình với con cả đời. Có chút tiền phòng thân, mẫu thân cũng yên tâm hơn.”

“Quân Thanh?” Cảnh Thiều bị ghẻ lạnh bất mãn mở to đôi mắt đã hơi say mơ màng nhìn hắn, “Ngươi có nghe ta nói gì không?”

“A?” Mộ Hàm Chương quay đầu lại, đôi mắt đen bóng thoáng ngơ ngác, rồi lập tức sắc bén lại như trước, “Thần thất lễ, Vương gia thứ tội.”

Cảnh Thiều thở dài, “Không sao, ta ngủ một lát.” Vừa nãy hắn nói, không chấp thuận với yêu cầu can thiệp vào diêm dẫn của Bắc Uy Hầu, nhưng đã chỉ cho hắn một con đường khác, những lời này nói lại lần thứ hai thì không còn ý nghĩa nữa, giống như cố ý tự khen mình, vậy nên liền nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Nhìn hắn giận dỗi chui vào góc xe ngủ, Mộ Hàm Chương hơi áy náy, đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy vào lưng hắn, “Vương gia… Dựa vào thần ngủ đi, trong xe không có gối đầu.” Xe chạy lắc lư, hắn ngủ như thế rất dễ bị đụng đầu.

Người bị đẩy không phản ứng, vẫn đưa lưng về phía hắn. Giận thật rồi sao? Mộ Hàm Chương nhích tới gần một chút, “Vương gia?” Không phản ứng, vậy gần chút nữa.

Đột nhiên, bánh xe vấp phải đá, thùng xe lắc mạnh, Mộ Hàm Chương đang ngồi quỳ cho nên trọng tâm không vững, ngã ngửa ra sau, không ngờ người đang hờn dỗi nào đó lập tức xoay phắt lại, ngã đè lên người hắn, một tay lót sau đầu Mộ Hàm Chương.

Mộ Hàm Chương giật mình, ngây người không biết phải làm sao.

“Tiểu nhân đáng chết, Vương gia thứ tội.” Xa phu hoảng hốt liên tục nhận tội.

“Miễn đi.” Cảnh Thiều đáp một tiếng, nhưng không đứng lên ngay, ngược lại còn thả lỏng người xuống, vùi đầu lên ngực người ta.

“Vương… Vương gia…” Lúc này mới ý thức được tư thế của hai người rất mờ ám, mặt Mộ Hàm Chương đỏ bừng, đưa tay đẩy cái đầu lông xù trên ngực mình.

“Lúc riêng tư không được gọi ta là Vương gia.” Cảnh Thiều bất mãn, “Ngươi xem, câu ngươi nói khi nãy có khác gì xa phu?”

“Lễ không thể bỏ.” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ.

“Ta mặc kệ.” Cảnh Thiều có lẽ đã hơi say, dùng dằng như tiểu hài tử, “Gọi ta là Thiều.”

“Vương gia…”

“Gọi ta là Thiều!” Cảnh Thiều nhấc nửa người lên, nhìn chằm chằm người bên dưới, hai mắt sáng bừng mong chờ như hài tử.

Người đó cho dù sủng con một lúc, cũng không thể chung tình với con cả đời. Tình cảm của người này, vẫn còn rất vô tâm như tiểu hài tử, nhưng cho dù là yêu thích nhất thời với đồ chơi mới, ít nhất trong lúc này, Mộ Hàm Chương vẫn cảm giác được, Cảnh Thiều thích mình, “Thiều…”

Nghe được tiếng Thiều này, Cảnh Thiều vừa ý, bám lấy người trong lòng nhắm mắt lại ngủ gật. Chuyện hôm nay đã nhắc nhở hắn, phải sớm rút tay ra khỏi con đường buôn bán diêm dẫn, hay ít nhất cũng phải đưa vào trong tối. Nghĩ vậy rồi lại không khỏi ôm chặt người trong lòng, quả nhiên chỉ ôm chặt lấy người này, trong lòng mới cảm giác được an bình.

Về đến vương phủ, Cảnh Thiều bò lên giường, cô gia hồi môn, tuy e ngại thân phận hắn không dám ép uống nhiều, nhưng đi hết một vòng trưởng bối huynh đệ đông đúc của Mộ gia cũng có hơi quá sức.

“Tiểu nhân Vân Trúc, bái kiến Vương phi.” Một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi quỳ xuống hành lễ với Mộ Hàm Chương, Đa Phúc đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nói đây là tiểu tư và hai thị vệ đã chọn cho hắn. Nói rồi, hai hán tử mặc áo thị vệ cũng bước lên hành lễ.

“Vân Trúc là cháu trai của Vân tiên sinh quản gia ngoại viện, rất lanh lợi, Vương phi dùng trước, nếu không vừa ý nô tỳ sẽ đổi cho người.” Đa Phúc giới thiệu ngắn gọn rồi dẫn hai thị vệ ra ngoài.

Mộ Hàm Chương cười cười, gọi Vân Trúc tới trước mặt, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bẩm Vương phi, Tiểu nhân tuổi mụ mười ba.” Tuy tuổi nhỏ, nhưng Vân Trúc không hề nhút nhát, tiếng nói lanh lảnh còn chưa vỡ giọng, đôi mắt cũng rất linh động, rất đáng yêu.

“Ngươi vào vương phủ từ khi nào? Có biết chữ không?” Mộ Hàm Chương cảm thấy hài tử này rất đáng yêu, liền cởi giày rút chân lên, để nó ngồi lên bục để chân.

“Tiểu nhân từ tám tuổi đã theo thúc thúc vào phủ rồi, biết được một ít chuyện trong vương phủ.” Vân Trúc cũng không kiểu cách, nhanh nhẹn ngồi khoanh chân trên bục, “Tiểu nhân vào phủ rồi theo thúc thúc đọc sách, tuy ngốc nghếch đọc chữ chậm, nhưng có thể đọc được các chữ thường gặp, sách trong tiểu thư phòng hôm nay là do Tiểu nhân sắp xếp, nếu Vương phi không tìm thấy quyển nào cứ hỏi Tiểu nhân, nhất định sẽ tìm được cho người.”

Tám tuổi vào phủ, vậy cơ bản là từ khi Cảnh Thiều xuất cung xây phủ hoàng tử, Mộ Hàm Chương suy tư, tiểu tư này thật sự rất hữu dụng, khoan đã, tiểu thư phòng, “Ngươi nói là, sách của ta ở trong tiểu thư phòng?”

“Dạ, sáng sớm này trước khi ra ngoài Vương gia đã dặn, Đa tổng quản và chúng Tiểu nhân bận rộn cả ngày.” Vân Trúc cười nói, hiện tại cả vương phủ đều biết, Vương gia cực kì yêu thương bảo vệ vị nam thê vừa vào phủ này, mình theo chủ nhân như vậy đương nhiên oai phong, nói không chừng còn sánh ngang với đường huynh theo hầu Vương gia.

Tuy gọi là tiểu thư phòng, nhưng thật ra cũng không nhỏ, đủ chứa hết hai chiếc rương lớn sách đầy sách mang từ hầu phủ tới, còn thêm một giá sách mới. Bàn đọc bằng gỗ đàn hương, dụng cụ cầm kì, tranh chữ trang trí đầy đủ, rất nhiều thứ nhìn biết ngay là đồ mới thêm vào, màu sắc tất cả đều trang nhã đơn giản đúng như mình thích.

Mộ Hàm Chương lưu luyến mãi trong tiểu thư phòng thanh lịch xa hoa, cảm xúc không nói được thành lời, ngoại trừ nương thân, trước nay chưa từng có ai chăm sóc cho hắn tỉ mỉ như vậy.

Cảnh Thiều ngủ say trong phòng, bỏ mất bữa chiều, Mộ Hàm Chương bảo trù phòng nấu một bát cháo kê và hai đĩa thức ăn bưng vào nội thất. Trong nội thất không thắp đèn, có tiếng ngáy khẽ trên giường, cho hạ nhân lui xuống, Mộ Hàm Chương thắp hai ngọn đèn, chầm chậm cuộn màn giường lên.

“Ưm…” Cảnh Thiều bị sáng dần tỉnh lại, hừ hừ mấy tiếng mới mở mắt.

“Dậy ăn chút gì đi, đã hơi muộn rồi, thần bảo trù phòng nấu cháo kê, Vương gia ăn một chút, đừng bỏ bữa.” Mộ Hàm Chương dịu giọng nói, khoác áo ngoài lên cho Cảnh Thiều vừa ngồi dậy.

Cảnh Thiều ngây người, đến lúc cầm bát cháo vẫn còn ngơ ngác, sao đột nhiên Quân Thanh lại trở nên ôn hòa không đề phòng như thế?

“Tiểu thư phòng, rất là đẹp, cảm tạ ngươi.” Mộ Hàm Chương hạ mắt, nói từng ba chữ một, bình thường nói những câu khách sáo cảm tạ Vương gia gì đó cực kì dễ dàng, nhưng bây giờ bản thân nói sao lại cảm thấy kì lạ vô cùng.

“Quân Thanh?” Cảnh Thiều mừng rỡ nhìn hắn, kích động nắm lấy bàn tay giấu trong tay áo người ta, “Cuối cùng ngươi cũng thôi gọi ta là Vương gia.”

“Vương… Vương gia…” Tay Mộ Hàm Chương giật giật, bị động tác đột ngột của Cảnh Thiều làm hoảng hốt không nói được gì.

“Khụ khụ.” Ý thức được mình lại làm chuyện mất mặt, Cảnh Thiều buông tay người ta ra, cầm đũa lên lại, “Chỉ một câu cảm tạ thì xong rồi sao? Ta chưa từng nghe nói có ai cho nam thê thư phòng.”

Trái tim vốn đang hồi hộp của Mộ Hàm Chương lặng xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

Cảnh Thiều thấy hắn biến sắc mới ý thức được ngữ khí lạnh lùng của mình làm hắn sợ, vội bổ sung: “Bổn vương muốn có tạ lễ thành tâm.” Vừa nói vừa chỉ chỉ gò má mình.

“Vương… Vương gia…” Lần này thì Mộ Hàm Chương thật sự không biết phản ứng thế nào.

“Hoặc là, để ta hôn một chút cũng được.” Cảnh Thiều ghé sát vào tai hắn, dùng chất giọng trầm trầm nói.

.

Dùng xong bữa khuya, Cảnh Thiều thỏa mãn tản bộ sang tiểu thư phòng, đào Vương phi bỏ trốn nhà mình ra. Khi nãy người này không chịu chờ hắn đòi được tạ lễ đã đứng lên bỏ chạy.

Nhìn người ngồi trước bàn sách nghiêm túc đọc “Đại Thần lại luật” với hai vành tai ửng đỏ, Cảnh Thiều nhịn không được che miệng cười trộm, thong thả đi tới cạnh người kia, “Đã không còn sớm, có phải Vương phi nên về phòng rồi không?”

.

_tạ lễ: quà cảm ơn

_________________________________

Vương phi này xưng hô lộn xộn quá nha, câu trước mới “thần” xong câu sau đã “ta – ngươi” ngay được

và thằng nhỏ Cảnh Thiều, không muốn người ta gọi là Vương gia thì đổi họ đi, lắm chuyện quá

nhìn chúng nó sến súa bắn tim thổi bong bóng lung tung mà bực hết cả mình