Lúc Khâu Minh Thông không nhịn được nữa muốn lên tiếng thì một chú chim nhỏ bay đến đậu trên vai Khâu Tiểu Ninh, kêu ‘ríu rít’ trong chốc lát, thấy vậy Khâu Tiểu Ninh liền ra hiệu ánh mắt cho Khâu Minh Thông, mới nói: “La cô nương, chuyện này không phải bổn cung nói làm chủ cho ngươi là được, đứa nhỏ này có phải là con của trượng phu ngươi hay không thì ngươi là người rõ ràng nhất. Ngươi ôm đứa nhỏ tới cửa Khâu phủ khóc như vậy, người không biết còn tưởng đứa nhỏ này là do tiểu thúc của bổn cung tạo nghiệt!” La Tiểu Lệ này từ đầu đến cuối vẫn cho rằng nàng là ‘quả hồng mềm’, dễ khi dễ như vậy sao!

“Ta… Ta…” La Tiểu Lệ dừng khóc nhưng cũng không nói được gì, quả thật nàng ta muốn dùng biện pháp này để bám vào Khâu phủ. Dù nàng ta không động vào Khâu Minh Thông được nhưng dựa vào Khâu Minh Trí thì được, chỉ cần nàng ta dỗ hắn một chút thì dù không thể làm chính thê cũng có thể làm thiếp, hưởng thụ đủ loại vinh hoa phú quý.

Ánh mắt Khâu Tiểu Ninh lóe lên, tuy rằng nàng không thích Khâu Minh Trí nhưng nàng cũng không muốn Khâu Minh Trí bị nữ nhân này cuốn lấy. Vì vậy nàng quyết tâm, nói: “La cô nương, nếu không thì ta sẽ cho cung nữ đi thỉnh Chu công tử đến đối chất với trượng phu của ngươi, xem ai mới thực sự là phụ thân của đứa nhỏ!?” Đã không tuân thủ nữ tắc còn muốn hưởng vinh hoa phú quý!?

Trong nháy mắt, sắc mặt La Tiểu Lệ trở nên trắng bệch, nói chuyện cũng không lưu loát: “Không…Không cần, không cần nhọc lòng công chúa…” Nói xong, nàng ta vội vàng ôm đứa nhỏ rời đi. Mọi người đứng bên cạnh chờ xem kịch vui cũng khó chịu, thiếu chút nữa bọn họ đã bị nữ nhân kia lừa gạt. Lúc này công chúa và phò mã đang nhìn họ với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, không có một chút chột dạ nào, thấy vậy bọn họ đều ngượng ngùng rời khỏi.

“Ninh nhi, làm sao nàng biết được phụ thân đứa nhỏ của La Tiểu Lệ?” Nhớ năm đó hắn cũng đoán đứa nhỏ trong bụng La Tiểu Lệ không phải là của trượng phu nàng ta, nhưng cũng không biết là của ai. Hơn nữa hắn cũng không nói cho Ninh nhi nghe chuyện La Tiểu Lệ mang thai, vậy sao Ninh nhi biết được?

“Đoán! Nếu thật sự là con của trượng phu nàng ta thì nàng ta có gì phải sợ? Cho nên ta đoán đứa nhỏ kia không phải là con của trượng phu nàng ta.” La Tiểu Lệ này, nàng muốn coi như nàng ta chưa từng xuất hiện. Nhưng mà nàng lại nhịn không được nghĩ, có phải kiếp trước nàng ta cũng dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để trở thành hôn thê của ca ca? Có phải cũng mang đứa nhỏ của người khác để gả cho ca ca hay không?

Tất nhiên Khâu Minh Thông không biết nàng rối rắm chuyện gì, chỉ nhẹ nắm tay nàng, dẫn nàng vào nhà nghỉ ngơi.

~~~~~~

Do là đích thân Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn nên ngày cưới cũng đã định xong rồi. Vì vậy rất nhanh đã đến ngày Khâu Minh Trí cưới vợ, nhưng mà Khâu Minh Trí không thấy vui vẻ một chút nào mà chỉ thấy thật lo lắng.

Chi Hồng thấy hắn như vậy thì vui vẻ, nói: “Tiểu thư, quả nhiên là ‘tự làm bậy, không thể sống’.” Xứng đáng, ai bảo hắn không có việc gì thì liền khi dễ tiểu thư nhà nàng..

“Nói không chừng Hoàng tiểu thư là một nữ nhân tốt.” Tuy rằng nàng cũng có chút không tin điều này.

“Làm sao có thể?” Nhất định là Hoàng thượng biết hắn đã khi dễ tiểu thư nên mới hạ chỉ ban hôn như vậy.

“Sao lai không thể? Chẳng lẽ ca ca của ta lại như vậy hay sao?”

“Đương nhiên là nô tỳ không nói Hoàng thượng, chỉ là cảm thấy người như nhị gia thì nên phối hợp với một ‘mẫu dạ xoa’. Mẫu dạ xoa tuy là có chút hung hăng nhưng như vậy mới có thể quản được nhị gia nha.” Quả thực là do nhị gia quá mức làm càn, trước kia luôn khi dễ tiểu thư. Dù sao lão gia đã giao cho nàng trọng trách chăm sóc tiểu thư, nàng phải bảo hộ tiểu thư, ai khi dễ tiểu thư thì nàng đều chán ghét bọn họ.

Sao Khâu Tiểu Ninh lại không biết Chi Hồng nghĩ gì chứ, nha đầu này rất nghe lời nghĩa phụ. Nhưng mà nhớ đến chuyện của tam ca thì… Khâu Tiểu Ninh liền nói: “Chi Hồng, nghĩa phụ cho ngươi đi theo ta, người có nói với ngươi là nên nghe theo ta hay không?” Không chỉ nhị ca thành thân, tam ca cũng nên thành thân rồi.

Chi Hồng không hiểu, nhưng cũng gật đầu: “Tất nhiên là lão gia cũng có nói qua, tiểu thư nói gì thì nô tỳ làm cái đó.”

“Vậy thì ngươi chiếu cố tam đệ thêm một chút nữa.” Chỉ cần đến gần thì tính cảm liền nảy sinh. Hơn nữa, khi Chi Hồng từ Phó phủ trở về thì ánh mắt tam đệ nhìn nàng ấy có chút khác a.

“Tiểu thư, có phải nô tỳ làm sai chuyện gì không? Sao người lại như vậy? Có phải vì nô tỳ trở về Phó phủ vài ngày nên người giận nô tỳ? Nhưng mà lúc nô tỳ đi có hỏi qua ý kiến của người mà. Tiểu thư…” Chi Hồng vừa nghe nàng nói thì liền vội vàng.

Khâu Tiểu Ninh nhìn nàng, cười nói: “Không phải, ngươi cũng biết tam đệ của ta gần đây vội vàng tập luyện để khảo Võ trạng nguyên, nhất định rất mệt. Ta chỉ nghĩ là Chi Hồng nấu ăn ngon như vậy, mỗi ngày hầm chút gì đó cho tam đệ uống, như vậy hắn mới có nhiều tinh lực để luyện võ.” Nàng nói như vậy cũng là nói thật, Võ trạng nguyên không giống như khi Tử Hằng khảo khoa cử, phải cố gắng giữ vững sức mạnh đến trận cuối cùng.

“Vậy khi tam gia thi xong thì nô tỳ có thể trở về bên cạnh tiểu thư, đúng không?” Chi Hồng lập tức dừng khóc, bàn điều kiện với Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh gật đầu: “Được.” Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ không muốn như vậy nữa thôi.

~~~~~~~~~

Lúc Khâu Minh Trí thành thân, Hoàng thượng vẫn giữ mặt mũi cho hắn, vì sợ Khâu Tiểu Ninh bận rộn mệt mỏi nên cũng cho người đến sắp xếp trang trí Khâu gia. Đương nhiên – khi đã biết thân phận của Khâu Tiểu Ninh, có rất nhiều thần tử nể tình đến chúc mừng Khâu gia. Ài, Khâu Tiểu Ninh là ai chứ? Là nữ nhi duy nhất của Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu, là muội muội duy nhất của Hoàng thượng, nếu được nàng nói tốt trước mặt Hoàng thượng thì chắc chắn cơ hội thăng chức đã không còn xa nữa!

Nhưng bọn họ đều tính toàn thất bại, vì Khâu Tiểu Ninh đang mang thai, Hiên Viên Minh Nhật sợ nàng bị các thần tử quấy nhiễu nên cho người canh chừng, bảo hộ nàng ở trong phòng. Khâu Tiểu Ninh không ra mặt, Viên thị liền được thỏa ước nguyện, vội vàng ra nghênh kiến khách nữ. Những người này vừa thấy bà thì liền khinh bỉ trong lòng, hứ, sợ người khác không biết những thứ này là do Hoàng thượng ban cho hay sao! Nhưng mà ai cũng biết người này là dưỡng mẫu của Minh Nguyệt công chúa nên cũng cho bà mặt mũi, không lộ khinh bỉ lên mặt, lời nói đều tốt đẹp chúc phúc.

Lúc này, tâm hư vinh của Viên thị được thỏa mãn hoàn toàn, xem một đám phu nhân nhà quan này còn phải ngoan ngoãn đến nịnh bợ bà. Nhưng mà bà chỉ vui vẻ được đến lúc dùng bữa, nhìn những mòn ăn đầy thịt, cá trên bàn, trong lòng nghĩ thầm hôm nay là ngày con bà thành thân, chắc bà không cần phải ăn thức ăn tiến cống gì nữa đâu nhỉ! Ai ngờ, bà vừa nghĩ xong thì có ngay người bưng cơm đến, hành lễ xong thì liền dâng lên cho bà.

Viên thị cười, bưng bát lên ăn, có vị phu nhân nhìn cười trêu, nói: “Khâu lão phu nhân thật không giống với người thường, dùng cơm cũng khác với mọi người.” Trong lòng lại nghĩ, bất quá chỉ là một phụ nhân từ phố phường, vậy mà làm như mình là mẹ ruột của Minh Nguyệt công chúa a! Đều là vì Hoàng thái hậu nhân hậu, nếu là mình thì nhất định đuổi bà ta đi thật xa, không cho nữ nhi gặp lại.

Viên thị cảm thấy mình không thể đánh mất mặt mũi như vậy, tuy rằng cơm này thật đắng, làm cho bà muốn khóc nhưng vẫn là giả bộ như thực hưởng thụ: “Phu nhân có điều không biết, này là vật phẩm tiến cống từ Giang Nam, Hoàng thượng ban thưởng riêng cho ta.”

“Thì ra là thế, Khâu lão phu nhân thật sự là có phúc khí. Chẳng những nuôi công chúa trưởng thành, con lớn nhất còn đậu Trạng nguyên, mà nay con thứ hai cũng được Hoàng thượng tự mình tứ hôn, nghe nói con thứ ba cũng đang chuẩn bị khao Võ trạng nguyên. Sau này được hưởng phúc thật nhiều.” Vị phu nhân kia tuy là lời khen tặng không nhìn ra giả ý, nhưng thật ra trong lòng lại cười nhạo Viên thị là một phụ nhân kiến thức hạn hẹp.

~~~~~~~~~~

Đang lúc Viên thị hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các vị phu nhân thì trong hỉ phòng là một trận huyên náo. Chỉ thấy tân nương tử đuổi hết mọi người ra ngoài, đạp ngã Khâu Minh Trí, lớn tiếng nói: “Khâu Minh Trí! Lão tử nói cho ngươi biết, cưới lão tử rồi, sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, như ly rượu này, lão tử bóp chết ngươi.” Nói xong, ‘rắc’ một tiếng, cái chén kia bị nàng bóp nát. (@[email protected])

Khâu Minh Trí bị nàng đạp dưới chân liền sợ tới mức không dám cử động, rốt cuộc hắn cưới cái quái gì về đây? Đây là tiểu thư hay là trại thổ phỉ sơn tặc? Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, tân nương tử thực vừa lòng, đây chính là hiệu quả mà nàng mong muốn. Chính vì nương của nàng yếu đuối nên cha mới nạp ‘ba vợ, bốn nàng hầu’, nhưng nàng khác với nương, nếu Khâu Minh Trí này dám có tâm tư kia thì nàng lập tức khiến cho hắn… Hừ.

“Ngươi… ngươi…” Khâu Minh Trí run rẩy chi vào tân nương tử. Nhưng mà tân nương tử cũng không sợ hắn chỉ trỏ, nhéo lấy tay hắn, chờ đến khi Khâu Minh Trí than đau, mới nói: “Khâu Minh Trí, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử ghét nhất là bị người khác chỉa tay vào người. Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nếu ta không vặn gãy tay ngươi thì ta không phải họ Hoàng.” Hừ, dám đấu với nàng!

Lần này thì nagy cả âm thanh Khâu Minh Trí cũng không dám phát ra, người này mà là thổ phỉ cái gì, rõ ràng chính là nữ sát tinh mà, còn không bằng giết hắn đi. Đang lúc hắn muốn chết, tân nương tử đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, phun ra vài từ: “Phu quân, nên động phòng...”

Vừa nghe thấy mấy chữ này, Khâu Minh Trí sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Sau hôn mê, hắn vừa tỉnh dậy thì tân nương tử lập tức nói: “Ngươi nếu dám ngất nữa thì lão tử sẽ đem bộ phận kia của ngươi cho chó ăn.” Nói xong còn dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn Khâu Minh Trí, Khâu Minh Trí lập tức tỉnh táo lại, hồn phách đều bị dọa bay hết.

Thấy hắn cũng coi như biết thức thời, tân nương tử ôm hắn lên, ném lên giường, áp trên người Khâu Minh Trí: “Ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ lão tử, nếu không ta liền đánh ngươi tàn phế, rạch vài ‘hoa’ lên mặt của ngươi rồi bán ngươi cho hoa lâu.” Lúc nàng ở trên núi, các huynh đệ đều nói như vậy với nữ nhân, đến lượt nàng thì là nam nhân, đối xử cũng giống nhau thôi!

Vốn khi Khâu Minh Trí bị nàng bế ném lên trên giường thì liền cảm thấy tự tôn bị tổn thương nhưng nghe những lời này thì thiếu chút nữa là bị hù chết. Đây là nữ nhân sao? Đây là nữ nhân sao? Con mẹ nó, tại sao hắn lại cảm thấy hắn chính là nữ nhân? Ngậm miệng lại, không để ý tới nàng. Tân nương tử vừa thấy hắn như vậy, ánh mắt nhíu lại: “Ngươi lại dám không nghe theo, xem lão tử xử lí ngươi như thế nào đây!” Nói xong thì liền cưỡi ở trên người Khâu Minh Trí, thực bưu hãn cởi hết hỉ phục trên người hắn. (@[email protected]!! x 2)

Ý thức được nàng muốn làm gì, Khâu Minh Trí sợ tới mức nhắm lại mắt. Rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hắn rốt cuộc đã cưới cái gì về vậy? Nhưng lúc này hắn không dám nói một tiếng nào ra khỏi cổ họng, lúc nãy bị nắm, tay hắn còn đau đây, nếu hắn lại nói thì cọp mẹ này lại vặn chết hắn!

Đang lúc hắn rên rỉ than thở, tân nương tử đã muốn cởi sạch, bắt đầu động thủ trên người Khâu Minh Trí. Không bao lâu, tân nương tử ‘bá vương ngạnh thượng cung’, à, không đúng, ‘cung ngạnh thượng bá vương’. Cuối cùng, tân nương tử bị đau hét lên một tiếng, một cước đá Khâu Minh Trí xuống giường. Tân nương tử ngồi ở trên giường thầm mắng, con mẹ nó, sao không ai nói cho nàng biết người bị đau là nàng?

Nhưng mà cuối cùng đều là do Khâu Minh Trí làm nàng đau đớn, vì vậy hung hăng trợn mắt liếc nhìn ‘huynh đệ’ đã ềm nhũn của hắn,mắng: “Con mẹ nó, đêm nay đừng hòng lên giường, ngươi ngủ sàn cho lão tử.” Nói xong, nàng buồn bực nằm lên giường, quyết định ngày mai phải đi tìm đám huynh đệ tính sổ, con mẹ nó, như vậy mà gọi là hưởng thụ sao?

Khâu Minh Trí ngồi dưới đất, cảm thấy chính mình không "cứng rắn" nổi...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đột nhiên cảm thấy Hoàng tiểu thư hảo manh, bán phân phối Khâu Minh Trí này tư có điểm đáng tiếc

Chủ nhân, ngươi đặc sao lấy cái gì cho ta nghe thấy?