Chuyển ngữ: Di Phong

"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thiếu gia ngài..." Nha hoàn Lan Xuân vẻ mặt khó xử, ai chẳng biết Khâu di nương chính là bảo bối trong lòng của thiếu gia, mặc dù lúc này thiếu gia không thường đến phòng nàng, nhưng không có nghĩa là nàng thất sủng! Nếu tiểu thư thực sự động đến nàng, khi thiếu gia trở về, không biết sẽ thu thập các nàng như thế nào đây? Tiểu thư thật sự rất thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ không thể chờ đến khi thiếu gia hoàn toàn vô tâm với Khâu di nương, thì động thủ lần nữa không tốt sao?

"Ngươi đi làm là được, hắn biết thì đã có sao? Hắn còn dám hưu ta sao?" Gả cho Hàn Thiếu Quân năm năm, nàng đối với nam nhân kia cũng coi như hiểu một chút . Trong lòng hắn chỉ có quyền lợi mới là quan trọng nhất, mà đối với tiện nhân Khâu Tiểu Ninh kia, hắn là để bụng một chút thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không thể cao hơn sự dụ hoặc của quyền lợi mà hắn muốn, chẳng lẽ chỉ vì muốn thân cận với một nữ nhân mà hắn xem nhẹ quyền lợi sao? Vì vậy mà hắn cố ý lãnh nhạt Khâu Tiểu Ninh vài ngày, muốn nàng bỏ qua cơ hội lần này, không động thủ với Khâu Tiểu Ninh sao? Không thể nào, Khâu Tiểu Ninh phải chết, nàng tuyệt đối không cho phép một tiện nữ sống tốt hơn so với nàng. Khương Ưu Tuyền nàng là chính thê, Khưu Tiểu Ninh là thiếp, nàng muốn toàn bộ người trong Hàn Phủ biết, không có người nào có thể uy hiếp đến vị trí của nàng.. Lan Xuân thấy tiểu thư như vậy, cũng không dám nhiều lời,theo phân phó của Khương Ưu Tuyền mà đi làm.

Trong khi đó ở Khâu gia, Viên thị mang vẻ mặt căm hận, nhìn Khâu Tiểu Ninh, hỏi: "Nghe nói thiếu gia đi Lệ Thành vài ngày nữa sẽ trở về, mà nhiều ngày trước cũng không đi đến phòng của ngươi?" Thiếu gia không phải thích nha đầu này sao? Vì sao nhiều ngày như thế lại không đến phòng của nha đầu này?. Nàng còn tưởng nha đầu này vì thiếu gia sinh trưởng tử sẽ giúp đỡ Khâu gia bọn họ. Đến lúc đó, đợi Thông nhi tên đề bảng sẽ không ai dám nói gì nữa.

Khâu Tiểu Ninh hai tay để phía sau lưng, giống như một hài tử làm sai, ngoan ngoãn nghe Viên thị nói. Cúi đầu, vốn gương mặt ngây thơ đã tràn đầy nước mắt, nàng không thương người kia, chẳng lẽ còn muốn cho nàng cùng với nữ nhân khác tranh sủng ái của Hàn Thiếu Quân sao? Hơn nữa, hiện tại nàng không làm cái gì mà thiếu phu nhân đã hận nàng thấu xương, nếu thực đi tranh tình cảm giống như nương nói, nàng sợ sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Viên thị thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, nghẹn uất một hơi, làm sao mà bà lại nuôi ra một đứa con gái không biết tranh tình cảm? Quả thật không phải thân sinh, mới có thể không có lòng thay con trai bà suy nghĩ. Càng nghĩ càng tức, hung hăng nhéo trên người Khâu Tiểu Ninh vài cái: “Trở về tốt nhất nghĩ cách như thế nào để tranh thủ tình cảm của thiếu gia cho ta, nếu thiếu gia còn không đến phòng của ngươi, thì cửa Khâu gia ngươi cũng đừng nghĩ bước vào. Đi đi đi, còn có, ngươi không được quấy rầy ca ca ngươi học bài.”

Từ phòng đi ra, nha hoàn Lục Cầm mà Hàn Thiếu Quân vì nàng sắp xếp bước tới: “Di nương, người làm sao vậy?” Tuy giọng điệu có phần lo lắng, nhưng Khâu Tiểu Ninh không cần nhìn cũng biết trong mắt nàng ta toàn sự khinh bỉ dành cho nàng.

Cầm khăn tay khô lau nước mắt, Khâu tiểu Ninh nhìn Lục Cầm, nói: “Lục Cầm, ngươi đợi ta ở cửa, ta sẽ lập tức tới liền.” Nàng muốn nhìn đại ca một chút, dù không thể đứng trước mặt đại ca, nhưng thấy y cũng tốt rồi.

Lục Cầm nhíu nhíu mày, gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, nhưng di nương làm ơn nhanh chút, bằng không trời sắp tối rồi." Thật không biết thiếu gia anh tuấn phi phàm nhà nàng sao lại để ý một nữ nhân như thế này, nàng so với nữ nhân này còn tốt hơn không biết bao nhiêu. (*Di Phong: đúng là chủ nào tớ đó, ta chém chém….)

Lục cầm rời đi, Khâu Tiểu Ninh liền đi tới trước cửa phòng đại ca Khâu Minh Thông. Cửa

mở ra, chỗ nàng đứng vừa vặn có thể nhìn rõ sườn mặt Khâu Minh Thông. Nhất thời trong lòng Khâu Tiểu Ninh nhói lên, hiện tại nàng ngay cả tư cách gọi y là ca ca cũng không có. Thân phận thiếp có bao nhiêu châm chọc, mà với tài hoa của ca ca chắc chắn sau này sẽ đỗ trạng nguyên, mà nàng sẽ là một vết bẩn cho ca ca đi!

Khâu Tiểu Ninh đứng yên tại chỗ, đem bộ dáng Khâu Minh Thông khắc sâu vào lòng. Không biết vì sao, nàng có cảm giác đây là lần cuối cùng nàng có thể không có kiêng nể gì mà nhìn ca ca. Nhưng dù muốn hay không, giờ nàng không thể không đi, nếu không để Lục CẦm vào sẽ có thêm nhiều phiền phức. Thu hồi ánh mắt, nàng nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Khâu Minh Thông nhìn bài luận mình viết xong một lần nữa, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, thì cảm thấy có người đến. Y đứng lên, gió thổi làm những phiến lá của cây hoa huế đung đua vang lên những tiếng ‘sàn sạt’ vui tai, mắt Khâu Minh Thông nhìn đến một chỗ không có bóng người (chỗ Ninh tỷ vừa đứng đó), không biết vì sao, lòng nâng lên sự buồn bã khó tả.

**DP**DP**DP**DP**

Trở lại Hàn phủ, Khâu Tiểu Ninh đến nhà chính gặp Khương Ưu Tuyền, rồi mới trở về phòng. Vừa ngồi xuống, thì thấy vẻ mặt không tình nguyện của Lục Cầm, mắt rũ xuống, Khâu Tiểu Ninh thản nhiên nói: “Lục Cầm, ngươi đi xuống trước đi. Buổi tối cũng không cần đưa cơm, ta không đói.”

Lục cầm ước gì mau rời đi, nàng đã biết toàn bộ kế hoạch của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đã nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm theo phân phó của ả, thì sẽ cho nàng làm thiếp của thiếu gia, nàng không muốn làm nha hoàn cả đời đâu.

Nằm trên giường, nhớ lại hồi nãy khi gặp Khương Ưu Tuyền, nàng ta tỏ ra rất thân thiết với nàng, còn vẻ mặt sợ hãi của nha hoàn bên người nàng ấy, nàng đã đoán được một chút.

Thiếu phu nhân, nàng ta muốn nàng chết!

Mọi người đều nói, Khâu Tiểu Ninh nàng là một đứa ngốc, nhưng lúc này, mọi thứ nàng đều hiểu rõ cả. Chết có gì phải sợ, không thể cùng người mình yêu sống với nhau, chết cũng coi như là một lối giải thoát!

Hai mắt từ từ nhắm, Khâu Tiểu Ninh ngươi chính là một đứa ngốc, dù ngươi không phải muội muội của y, các ngươi cũng không thể ở cùng một chỗ, ngươi ngốc như vậy sao có thể xứng đôi với y chứ? Nhưng cố tình, ngươi lại là thân muội muội của y…..

Nước mắt ướt đẫm cả gối, hai mắt Khâu Tiểu Ninh từ từ nhắm lại, chờ chết. Đêm khuya, nàng ngửi được mùi dầu hỏa, cười nhẹ, chết, nguyên lai lại không đáng sợ như vậy. Bên ngoài lửa đã bắt đầu cháy lên, như lên quỷ đòi mạng, lan tràn, sinh sôi, đem toàn bộ sân viện bao vây.

Ban đêm, lửa rất nhanh đem Hàn phủ chiếu đỏ bừng. Nhìn ánh lửa trong viện Khâu Tiểu Ninh, Khương Ưu Tuyền lạnh lùng cười, đây là kết cục của người không làm cho nàng hài lòng. Bên cạnh, vẻ mặt Lan Xuân sợ hãi, cảm thấy tai vạ muốn đến nơi, hậu viện thiếu gia chỉ có tiểu thư và Khâu di nương, Khâu di nương gặp chuyện không may, tiểu thư không phải là người thứ nhất bị nghi ngờ sao? Nhưng tiểu thư lại không chịu nghe nàng khuyên, dựa vào tính tình của thiếu gia và đại ca của Khâu di nương, sợ là tiểu thư sẽ không….Lan Xuân lắc đầu, sẽ không, nàng sẽ không để tiểu thư có chuyện gì.

Hàn lão phu nhân nhìn sân viện Khâu Tiểu Ninh bốc cháy, thở dài, nhìn nha hoàn bên người, nói: "Sai gia điinh đến viện Khâu di nương cứu cháy đi.” Đứa con dâu này cũng ngu quá đi, bất quá, nha đầu kia đi cũng tốt, con bà muốn là đại sự thì không thể nhớ đến nàng được, như vậy cũng tốt, cũng tốt.

Ở giữa Hoàng thành cũng ít xảy ra vụ cháy nào lớn như vậy, việc này sớm đã kinh động không ít người, mà Khâu gia cách Hàn phủ không xa nên không thể không biết. Khâu Minh Thông bừng tỉnh, lòng có dự cảm xấu, nghe thấy bên Hàn phủ xảy ra hỏa hoạn, liền nhanh chóng mặc một kiện quần áo xông ra ngoài, lòng thì hy vọng trận hỏa hoạn này không có liên quan đến Ninh nhi. Nhưng khi chạy đến cửa Hàn phủ, từ miệng thủ vệ biết được sân viện của Khâu Tiểu Ninh cháy, trong lòng y đã không còn cảm giác gì, như người điên chạy đến đó.

Mà Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, lửa rất nhanh đến gần nàng, cả đời nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn này. Đột nhiên nà ngmở mắt ra, nhìn qua ánh lửa, ngay cả cảm giác đau đớn đều bị sợ hãi quên đi.

"Ninh nhi... Ninh nhi..."

Nàng nghe lầm sao? Hình như là tiếng của ca ca, là nàng nằm mơ sao? Làm sao ca ca có thể ở đây được chứ? Chịu đựng cơn đau, Khâu Tiểu Ninh cắn răng đi đến bên cửa. Thật sự, ca ca thật sự đến đây, nàng không phải nằm mơ. Xuyên qua ngọn lửa, mặt Khâu Minh Thông đầy sốt ruột bị gia đinh giữ lại, bất tri bất giác mà giơ tay ra muốn sờ mặt ca ca, nhưng bàn tay nhanh chóng bị ngọn lửa làm cho nóng bỏng, Khâu Tiểu Ninh nhắm mắt lại, lui ra sau, nàng muốn chết, người nàng yêu nhất lại không thể nào nói ra.

Ca ca, vì sao lại là ca ca…Ca ca….

Thế lửa rất lớn, nên những gia đinh kiia dùng thùng gỗ đi dập lửa là điều không thể nào. Khâu Minh Thông nhìn đám lửa cháy to trước mặt, thân thể bị gia đinh kiềm trụ không ngừng vặn vẹo, “Buông, mau buông ta ra! Ninh nhi…Ninh nhi…”.

Từ nhỏ đến lớn, y đều biết Ninh nhi là nha đầu ngay cả một vết thương nhỏ cũng khóc oa oa lên, nên y làm sao để nàng ngốc trong đó chứ. .

Những gia đinh đang kiềm Khâu Minh Thông đều biết thiếu gia rất coi trọng người này, bọn họ vạn lần không thể để y chạy vào đó, cũng không dám động thủ với y. Phía sau, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí vừa vặn chạy đến, thấy đại ca mình điên cuồng như vậy, thì đều hoảng sợ. Từ nhỏ Khâu Minh Duệ đã tập võ, liền nhanh chóng đánh vào gáy Khâu Minh Thông, làm y hôn mê tại chỗ.

Đem quần áo trên người nhúng ướt, định chạy vào cứu người, nhưng thế lửa quá lớn, đã lan gần đếu cửa, không thể nào chạy vào được, Khâu Minh Duệ không có biện pháp nào hết, đành hét lớn: “Muội muội…Muội muội…” Thật ra cho đến bây giờ Khâu Minh Duệ vẫn còn bất mãn việc muội muội mình làm thiếp người ta, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến, muội muội mình lại chết như vậy.

.

Một trận lửa, đem viện Khâu Tiểu Ninh cháy sạch sạch sẽ, ngay cả thi cốt đều không còn.

Khâu Minh Thông tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày thứ hai, nhớ tới chuyện đêm qua thì vô cùng đau đớn, Ninh nhi, muội ấy…Không dám nghĩ nhiều, y đứng lên, cất bước đến Hàn phủ, nhưng khi đi đến cửa phòng của Viên thị, thì Khâu Minh Thông nghe được tiếng kinh hô của bà: “ Con nói nhỏ lại cho ta, đại ca con nghe thấy được thì sao đây. Con cũng không phải không biết ngày thường nó sủng nha đầu kia lên tận trời hả! Nếu A Đại mà biết chúng ta thiết kế bức nha đầu làm thiếp của thiếu gia, chúng ta sẽ không yên đâu! Bây giờ con lại rống lên, sợ nó không biết phải không?”

"Nương, chẳng phải là con bị dọa sao? Người không biết tối hôm qua con nằm mơ, mơ thấy nha đầu tìm con báo thù, con con..." Khâu Minh Trí nhớ lại giấc mơ tối qua, không nhịn được rùn mình, xoa xoa mặt.

"Con..."

Viên thị còn chưa nói, thì cửa đã bị đánh gẫy. Mặt Khâu Minh Thông nghiêm lại, đã không còn nét ôn hòa tao nhã, lạnh lạnh hỏi: “Nương, nhị đệ, cái gì mà thiết kế bức làm thiếp?” Nguyên lại muội muội không phải là nguyện ý, vậy mà lúc đó y còn….

Viên thị và Khâu Minh Trí biến sắc, Viên thị tốt hơn một chút, lắp bắp nói: “Không…Không…Con..Con nghe nhầm rồi…”

Khâu Minh Thông thấy bộ dạng chột dã của nương mình, trong lòng đại khái hiểu được. Vậy mà y còn tưởng Ninh nhi khổ sở nhập Hàn phủ là vị bị y mắng, xem ra đó là vì bất đắc dĩ thì đúng hơn. Đều là tại y, lúc trước còn nặng lời với muội ấy, đóng chặt mắt, y lạnh lùng nói: “Nương, sẵn đây con nói cho người biết, khoa thi tháng sau, con không đi.”

Lúc này, trong đầu y lại nhớ tới lúc còn nhỏ, Ninh nhi đã từng kéo tay y, vẻ mặt sùng bái nhìn y: “Ca ca, tương lai ca phải đậu Trạng nguyên, cưỡi ngựa to thật to trở về, để mọi người không xem thường muội là đứa ngốc nữa, để bọn họ thấy, ca ca của muội là lợi hại nhất.” Lúc đó, khi thấy tinh quang trong mắt Ninh nhi, y liền gật đầu đồng ý. Nếu…Nếu Ninh nhi đã mất, y còn muốn làm Trạng nguyên để làm gì chứ?

Khâu Minh Thông nói một câu, làm cho Viên thị sợ tới mức hồn cũng bay đi, một lần nữa nói bao nhiêu thứ tốt đẹp khi đậu Trạng nguyên. Nhưng không nghe Viên thị nói hết, Khâu Minh Thông thẳng lưng, biểu tình khó lường đến Hàn phủ.

**DP**DP**DP**DP**

Vừa đi đến cửa thì nghe bọn hạ nhân đang thảo luận.

“Trời ạ! Hàn thiếu gia cũng thật là, lại để một thiếp thất biến phủ thành như vậy, thật sự đem mặt mũi phủ ta quăng đi mà.”

“Ngươi thì biết cái gì? Vị di nương kia chính là người Hàn thiếu gia thương yêu, bất quá, cái vị thiếu phu nhân trong kia chắc đang mừng ra mặt đi.”

Nghe như thế, Khâu Minh Thông chỉ lạnh lùng cười, người đã chết rồi, nói như vậy có ích gì?

Hạ nhân vừa thấy Khâu Minh Thông, nghĩ y đi tìm thiếu gia, liền mang y vào.

Linh đường một màu trắng, nhìn cách bố trí, Khâu Minh Thông chỉ càng thêm lạnh lùng. Hàn Thiếu Quân thấy y đến, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình áy náy: “Tử Hằng, thật xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt.” Hắn không quên lúc trước khi lấy Khâu Tiểu Ninh đã ở trước mặt Khâu Minh Thông lập lời thề, nếu Khâu Minh Thông chỉ là con một quản gia, hắn cũng không sợ gì, nhưng ngặt nỗi là, tài hoa của Khâu Minh Thông rất xuất chúng, nếu bồi dưỡng tốt có thể làm một trợ thủ đắc lực của hắn, và đó cũng chính là nguyên nhân thứ nhất hắn cưới Khâu Tiểu Ninh. Nhưng lúc này, Khâu Tiểu Ninh cũng đã chết, hắn đành cúi đầu, đem việc này an bài ổn thỏa mới được.

Hàn Thiếu Quân tự nghĩ mình thông minh, nghĩ đến chính mình đã cấp thể diện như vậy cho Khâu Minh THông thì y sẽ không nhắc lại lời thề năm đó, nhưng hắn lại xem thường địa vị Ninh nhi trong lòng y rồi.

Khâu Minh Thông nhìn Hàn Thiếu Quân, âm thanh cứng rắn, nhàn nhạt nói từng chữ: “Thỉnh Hàn thiếu gia chiếu theo ước định ngày đó hứa hẹn, ta muốn đem Ninh Nhi rời Hàn phủ.” Ninh nhi nhất định không thể ở trong Hàn phủ lạnh lẽo này.

"Tử hằng..." Đối với Khâu Tiểu Ninh, thật ra Hàn Thiếu Quân cũng có để ở trong lòng , chính là dù nàng đã chết cũng phải làm ma Hàn gia hắn. Nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới ngày đó hắn phát lời thề, hơn nữa hắn còn viết một tờ hưu thư trước mà đưa cho Khâu Minh Thông. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nổi lên oán khí, không kiềm được bật thốt, “Khâu Minh Thông, có phải ngươi yêu muội muội rất là thống khổ đi?”

Khâu Minh Thông sợ run một chút, lạnh lùng nhìn Hàn Thiếu Quân liếc mắt một cái, giống như không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Thiếu Quân, đi đến bàn án, đem linh vị khắc “Thị thiếp Khâu thị Tiểu Ninh chi vị” xuống, ‘loảng xoảng’ một tiếng, bài vị liền vỡ nát: “Ninh nhi…không phải là người Hàn gia.”

Bộ dáng bình tĩnh của Khâu Minh Thông làm cho Hàn Thiếu Quân đang sinh khí mà không phát được, dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng hắn cưới Ninh nhi, nhưng trong lòng nàng vẫn mãi nhớ Khâu Minh Thông, bọn họ là thân huynh muội, vì sao lại có tình cảm dơ bẩn như vậy? Hơn nữa, dù là yêu nhau, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không có thể ở cùng một chỗ.

Hàn Thiếu Quân lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Thật sự thương tâm mà, nha đầu làm thiếp kia của ta vẫn luôn nhơ thương ngươi, lúc ngủ còn gọi tên của ngươi đấy.” Hắn không tốt, thì tuyệt đối không muốn người khác sống tốt, cái chết của Khâu Tiểu Ninh đã mang tài hoa của Khâu Minh Thông đi. Nếu hắn không thể sử dụng được, thì hắn tình nguyện hủy diệt nó. (*Di Phong: Đúng là vợ chồng, cùng một tính cách, cùng một hạng cầm thú mừ, hừ hừ)

Lời này, làm cho Khâu Minh Thông đang hờ hững xoay người phải dừng lại, đau lòng khó nhịn được, Hàn Thiếu Quân nói là thật? Không... Không có khả năng ... Ninh nhi cho tới bây giờ đều gọi y là ca ca. Đứng thẳng, chuẩn bị rời đi, y không thể tiếp tục nghe Hàn Thiếu Quân nói bậy được. Ninh nhi, chính là muội muội của y, là thân muội muội.

Thấy Khâu Minh Thông như vậy, càng làm cho Hàn Thiếu Quân sinh khí , nhất thời nói ra bí mật mà Khâu Minh Trí từng nói cho hắn biết: “Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh không phải muội muội ngươi, cho nên nương ngươi mới có thể không chút do dự đem nàng đến làm thiếp cho ta. Chuyện này Khâu Minh Trí cùng Khâu Khải Chính đều biết, chỉ có ngươi, Khâu Tiểu Ninh, và Khâu Minh Duệ là không biết, ha ha ha…” Rõ ràng không phải thân huynh muội, lại bởi vì e ngại ánh mắt thế tục mà không thể đến với nhau, đây chính là chuyện buồn cười nhất, cũng chính là chuyện tàn nhẫn nhất đi! Chuyện này đã áp trong lòng hắn rất lâu, nói ra có thể làm cho Khâu Minh Thông và người trong nhà xôn xáo cũng không tệ nha….

"Cái gì?" Quay đầu lại, y nhìn thẳng mắt Hàn Thiếu Quân, hắn không nói dối. Khí lực toàn thân như mất hết, tay run mà rời khỏi vai của Hàn Thiếu Quân, nặng nề bước từng bước ra khỏi linh đường, nhưng khi cách cửa một bước, y quay đầu lại, một lần nữa nhìn thẳng Hàn Thiếu Quân, âm thanh không nặng không nhẹ rơi vào tai hắn: “Ngươi nói không sai, nếu nàng không phải thân muội muội ta, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ….”

Lời này, truyền vào lỗ tai Hàn Thiếu Quân, cũng truyền vào tai Khâu Tiểu Ninh. Thì ra ca ca cũng yêu nàng, thì ra tất cả đều không quan trọng, chỉ cần ca ca yêu nàng, như thế là đủ rồi. Nhắm mắt lại, nhưng lại không cam lòng, tại sao….

Ngay khi nàng nhắm mắt, cả linh hồn như chìm vào trong vô tận, ý thức rất nhanh mất đi.