Nội thị nghĩ đúng rồi, hiện tại hoàng đế xác thực cực kỳ không vui.

Nói đến chuyện trưởng công chúa vào kinh, những ngày qua tâm tình mù mịt của hoàng đế hiếm thấy trở nên tươi sáng một chút, dù sao đối với vị tỷ tỷ đã hi sinh cho mình trên con đường tranh đế, hắn vẫn có kính trọng nhất định.

Sau đó điểm tâm tình vui mừng này của hoàng đế, khi nhìn thấy trưởng công chúa ở cung của thái hậu khóc đến suýt chút nữa hôn mê, lần thứ hai lại quay về u ám. Mặt Phương Tá xưng phù như đầu heo, mười đầu ngón tay đứt đoạn mất tám cái, máu không ngừng nhỏ xuống, vốn là y phục bảo lam mềm mại do cẩm tú dệt thành, giờ khắc này đã là nhăn nhúm, bị máu nhuộm thành màu mực.

Phương Tá vốn là vì đau đớn mà hôn mê, nhưng bây giờ được ngự y chữa trị đau đến tỉnh lại. Hắn cao giọng kêu thảm, trong thanh âm tràn ngập các loại thống khổ, còn ác độc nguyền rủa Hàn Tư Ân các kiểu.

Hoàng đế bên tai nghe tiếng Phương Tá, còn có trưởng công chúa quỳ trên mặt đất oan ức tự thuật, trong lòng rõ ràng, quả nhiên là cảm giác vi diệu mà Hàn Tư Ân làm ra.

Toàn bộ Đại Chu này, dám không chút khách khí đem ngón tay của nhi tử trưởng công chúa cắt đứt, ngoại trừ Hàn Tư Ân cái người gan to bằng trời này, sợ là không có người thứ hai. Hoàng đế cảm thấy, ở một góc độ nào đó, Hàn Tư Ân nói không chừng chính là yêu tinh đầu thai mà thành.

Tâm tình hoàng đế không tốt, tâm tình thái hậu cũng cực kỳ tối tăm. Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hoàng đế. Những năm này nàng ở hậu cung cực kỳ điệu thấp, ít khi có biểu tình nghiêm túc uy nghiêm như vậy.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ ấy của thái hậu, cảm giác đầu tiên trong lòng chính là sợ hãi, hắn lại nhớ lại cảm giác bị thái hậu áp chế không thể động đậy sau khi đăng cơ năm đó.

Chỉ là rất nhanh hoàng đế đã lấy lại tinh thần, hắn đã không còn là đế vương trẻ tuổi bị mẫu thân nắm trong lòng bàn tay năm đó nữa rồi. Hắn ngồi trên long ỷ nhiều năm như vậy, điểm e ngại trong lòng đối với thái hậu đã biến mất rồi, phản ứng vừa nãy chẳng qua là bản năng của thân thể thôi.

Thái hậu nhìn thần sắc hoàng đế trở nên bình tĩnh lại thêm vài phần tàn nhẫn, khẽ rũ mắt xuống, nhìn về phía trưởng công chúa lệ rơi đầy mặt thống khổ không thôi mà hòa ái nói: "A Viện, ngươi từ từ nói, có việc gì, hoàng thượng cũng sẽ làm chủ cho ngươi."

Hoàng đế vì lời nói của thái hậu, đối với trưởng công chúa vốn là có mười phần thương tiếc, trong nháy mắt giảm hai phần. Trong lòng hoàng đế biết mình đây là vì thái hậu có chút giận chó đánh mèo với trưởng công chúa, hắn đè xuống các loại ý nghĩ trong lòng, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí mười phần hiền lành nói: "Mẫu hậu nói đúng lắm, hoàng tỷ, theo ngươi nói, Hàn Tư Ân đã đến ngoại ô kinh thành, vậy trẫm lập tức phái người triệu hắn hồi cung, bồi tội với hoàng tỷ ngươi."

Trưởng công chúa nghe hoàng đế nói vậy, trong lòng hơi kinh hãi. Nàng hiểu rõ hoàng đế đệ đệ hắn, hắn lời này nhìn như bênh vực nàng, mà trong giọng nói lại không có bất kỳ tức giận gì đối với Hàn Tư Ân, cũng chỉ là nói để Hàn Tư Ân bồi tội với mình, càng lặng thinh không đề cập tới việc xử trí Hàn Tư Ân, xem ra, địa vị của Thế tử này ở trong lòng hoàng thượng đặc biệt bất đồng.

Trong lòng trưởng công chúa xuất hiện các loại ý nghĩ, mà nghĩ xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, thu lại tư thái gào khóc, nước mắt lặng lẽ rơi, nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Đa tạ hoàng thượng, lại nói, thần có con không dễ, những năm này quá mức nuông chiều Tá, nuôi hắn thành tính tình tùy hứng như vậy, trước mặt Hàn thế tử quá mức thất lễ. Tuy rằng thần biết, thế nhưng Phương gia bây giờ chỉ có Tá, thần thật sự là không đành lòng quá mức trách cứ hắn, tránh để phu quân ở dưới suối vàng biết được lại trách cứ thần."

Hoàng đế nghe trưởng công chúa nói mình có con không dễ, tâm tình có chút thất vọng, lần này trưởng công chúa hồi kinh, là bởi vì Phương Điền ba năm trước bị thương mà qua đời, chôn xương ở biên quan..

Nàng ở goá chốn biên quan có chút bất tiện, được thái hậu triệu hồi kinh, để tiện chăm sóc.

Hơn nữa khi đó sau khi trưởng công chúa gả cho Phương gia, rất nhiều năm cũng không sinh được hài tử. Trưởng công chúa tâm cao, đương nhiên không chấp nhận được việc mình không thể sinh con.

Vì có hài tử, trưởng công chúa đi các nơi cầu tự, uống thuốc mấy năm, cuối cùng mới ngẫu nhiên có được một mụn con bảo bối Phương Tá này.

Phương Điền cũng không vì chuyện không có con mà bạc đãi trưởng công chúa, trước sau vẫn luôn ân cần. Hơn nữa sau khi Phương Tá chào đời, Phương Điền cơ hồ là đem đứa con trai này sủng lên tận trời, có thể dưỡng thành tính cách ngày hôm nay của Phương Tá, nói cách khác, là trưởng công chúa cùng Phương Điền đồng thời sủng con mà ra.

Nghĩ đến Phương Điền dung mạo có chút không dễ nhìn mà trên chiến trường lại cực kỳ hăng hái kia, hoàng đế sâu sắc thở dài. Sau khi hắn đăng cơ, đối với Phương Điền đã từng được phụ hoàng sủng tín kỳ thực cũng không phải rất yên tâm, âm thầm thu lại rất nhiều quyền lợi của hắn, thế nhưng Phương Điền lại không có bất kỳ oán giận, vẫn luôn thành thật, mỗi lần biên quan gặp nạn, hắn đều là xuất hiện đầu tiên, ngược lại lập được không ít công lao.

Sau đó hoàng đế liền bởi vậy mà ban thưởng cho Phương Điền không ít thứ, lại thăng chức quan, đối với hắn cũng yên tâm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hoàng đế nhìn trưởng công chúa ôn hòa hai phần, hắn nói: "Hoàng tỷ chỉ có đứa con này, tự nhiên là có bao nhiêu sủng ái, trẫm đều biết, chuyện lần này chỗ Hàn Tư Ân trẫm tất nhiên sẽ thay hoàng tỷ tìm lại công đạo."

Trưởng công chúa nghe lời này, cúi đầu sâu xuống mặt đất, nói: "Thần tạ ơn hoàng thượng."

Hàn Tư Ân mới vừa đến kinh thành, đã bị hoàng đế triệu gấp vào cung. Phía Cao Phong bởi vì phải canh giữ bạc, không thể đồng thời cùng Hàn Tư Ân vào cung được.

Bạch Thư ngược lại là muốn lặng lẽ lẻn vào trong cung, thế nhưng bị Hàn Tư Ân biết rõ tâm sự ngăn lại không cho. Võ công của Bạch Thư có cao đến đâu, cũng không thể tùy ý xuất hiện trong cung, vạn nhất bị người phát hiện, Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư ở trong lòng hoàng thượng liền phải chết.

Hoàng đế nhất định sẽ không thích có người có thể vô thanh vô thức xuất hiện trong cung.

Cho nên, chuyện tới cuối cùng, vẫn là một mình Hàn Tư Ân tiến cung, sau đó ở cửa cung, hắn thấy được đại nội tổng quản Nguyên Bảo công công đang đứng chờ.

Nói đến thời gian qua đi lâu như vậy, Hàn Tư Ân lần thứ hai vào trong cung, mọi thời khắc đều nhìn thấy gương mặt cười híp mắt kia của Nguyên Bảo, đột nhiên cảm thấy chính mình thật ra vẫn là rất yêu thích ở kinh thành, người ở kinh thành so với người những nơi khác người luôn thú vị hơn nhiều.

Đặc biệt là người trong hoàng cung, người nơi này lại càng thêm thú vị, trên mặt đều cười cười rõ tươi, nhưng suy nghĩ trong lòng lại phong phú vô cùng.

Trên đường Nguyên Bảo mang Hàn Tư Ân tới cung của thái hậu, nói: "Mặc dù lâu ngày không thấy Thế tử, nhưng tin tức của Thế tử vẫn luôn có. Hôm nay tâm tình của hoàng thượng và thái hậu nương nương cũng không phải rất tốt, chắc hẳn trong lòng Thế tử cũng biết."

Hàn Tư Ân biết, Nguyên Bảo này nói bất kỳ lời gì, làm bất cứ chuyện gì, bên trong đều có ý tứ của hoàng đế. Lời này là hoàng đế đang cảnh cáo hắn.

Hàn Tư Ân chép chép miệng, đạo mạo ra vẻ đương nhiên nói: "Đa tạ Nguyên công công, trưởng công chúa đến đây cáo trạng, tâm tình hoàng thượng cùng thái hậu nương nương không tốt cũng là hợp tình hợp lý."

Trong cung đệ nhất tiếu diện hổ Nguyên Bảo hiếm thấy đem khiếp sợ viết lên mặt, hắn thấy Hàn Tư Ân thần sắc bình tĩnh mà nói ra lời này, trong lòng lại một lần bốc lên sùng bái. Chỉ bằng điều này, Nguyên Bảo cảm thấy chính mình phải xem trọng Hàn Tư Ân.

Sau khi vào cung của thái hậu, Hàn Tư Ân vừa mới đi vào, hoàng đế bị tiếng khóc của trưởng công chúa cùng tiếng kêu rên của Phương Tá hành hạ nửa ngày, liền hướng hắn mạnh mẽ ném cho cốc trà.

Trong chén trà không có trà, sau khi rơi phía sau Hàn Tư Ân, lạch cạch một tiếng vỡ vụn.

Lỗ tai hoàng đế một trận tiếng vang ong ong, hắn nhìn Hàn Tư Ân, tức giận nói: "Nhìn việc tốt mà ngươi làm đi."

Trên mặt Hàn Tư Ân mang theo một tia có thể gọi là cười ngượng ngùng, chân tâm thực ý nói: "Đa tạ hoàng thượng khen, vi thần phụng chỉ thay hoàng thượng làm việc, thanh tra xét nhà tham quan chính là bổn phận, không tính là làm chuyện tốt được."

Hoàng đế: "..." Hàn Tư Ân vừa dứt lời, trong lòng hoàng thượng nhất thời chập trùng lợi hại, hô hấp đều nồng đậm ba phần, hắn nói lời này có cái nào là tán dương? Né cốc trà của hắn, có thể bẻ lái nói hắn đang khen bản thân, cõi đời này sợ là chỉ có mình Hàn Tư Ân thôi.

Người này da mặt thật dày. Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người ở đây.

"Lũ lụt ở Giang Nam là việc triều chính, Hàn thế tử không cần ở chỗ ai gia hướng Hoàng thượng tranh công. Ai gia chỉ muốn biết, Phương Tá đến cùng làm sao đắc tội Hàn thế tử, khiến ngươi có thể cắt đứt tám ngón tay của hắn, phá huỷ cả đời hắn?" Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc vì lời nói của Hàn Tư Ân, thái hậu lên tiếng.

Thái hậu là người cao cao tại thượng, nói lời này tính là có chút mỉa mai châm biếm, thế nhưng bà ta nói vậy cũng không có gì là không đúng.

Những người khác cho là sở dĩ thái hậu như vậy, là do bà coi trưởng công chúa như con ruột mới tức giận, Hàn Tư Ân lại biết, thái hậu tức giận là vì hắn phá huỷ bố cục Giang Nam, trong lòng từ lâu cực hận hắn, chỉ chờ có cơ hội là muốn đem hắn chôn trong đất, mạnh mẽ mà đạp hai chân lên.

Chỉ là Hàn Tư Ân cũng không quá sợ sệt, hắn nhìn thái hậu một chút, lại nhìn trưởng công chúa một chút, sắc mặt vừa do dự vừa kinh ngạc, nói: "Nguyên nhân vi thần chặt đứt ngón tay của hắn, chẳng nhẽ trưởng công chúa lại không nói rõ với thái hậu nương nương sao?"

Dứt lời này, hắn lập tức dùng một mặt biểu tình cảm kích phức tạp nhìn về phía trưởng công chúa, chắp tay trịnh trọng nói: "Vi thần thấy trưởng công chúa vội vã rời đi, luôn cho là trưởng công chúa tất nhiên sẽ đến hoàng cung cáo trạng. Không nghĩ tới trưởng công chúa lại là người đại nghĩa như vậy. Ngược lại là vi thần không mặt mũi suy nghĩ sai lệch, mong trưởng công chúa thứ tội."

Hàn Tư Ân nói lời này vừa nhanh vừa gấp, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nói xong mất rồi, trong lúc nói biểu tình vẫn luôn rất chân thành.

Nguyên Bảo đằng sau hoàng đế trơ mắt nhìn hắn nói ra ngôn luận kinh người như vậy. Hiểu chuyện chút đều có thể nhìn ra đôi mắt trưởng công chúa cũng đã khóc thành hạch đào, nàng có thể không hướng hoàng đế, thái hậu nói rõ nguyên nhân sao? Hàn Tư Ân này không phải là đang nói trắng ra là trưởng công chúa không biết xấu hổ sao?

Trưởng công chúa này mặt mày đỏ tới mang tai căn bản muốn té xỉu tại chỗ.

Hoàng đế vì lời Hàn Tư Ân nói nâng lên lông mày, chỉ là hắn còn chưa mở lời, thái hậu đã giận tím mặt, nàng đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tư Ân, cất giọng nói: "Làm càn."

Không khí sốt sắng bên trong cung điện này vì cơn giận của nàng, lập tức lạnh đi ba phần.

Trên mặt Hàn Tư Ân có chút oan ức, hắn nhìn về phía hoàng đế, không cam lòng nói: "Vi thần lại nói không sai." Hoàng đế bị hắn nhìn trong nháy mắt vừa đau răng lại vừa đau đầu.

"Nếu ngươi ở trước mặt ai gia còn không biết hối cải, vậy ai gia liền thay trưởng công chúa làm chủ." Thái hậu lạnh mắt nói.

Hàn Tư Ân nghe ra sát khí trong miệng thái hậu, nhìn như tức đến nổ phổi mà ra nói: "Thái hậu nương nương cũng không hỏi rõ ràng đã dự định giết người diệt khẩu sao? Phương Tá cả gan làm loạn, mắt không hoàng thượng, giấu tâm mưu phản. Vi thần tự nhận là chặt đứt mất mấy ngón tay của hắn đã là nhẹ lắm rồi, chẳng lẽ thái hậu nương nương có ý định bao che người có lòng dạ cầm thú như vậy?"

Hàn Tư Ân lớn tiếng nói, toàn bộ cung điện lần nữa rơi vào im lặng.

Lông mày của hoàng đế cũng vắt lên, hắn nhìn Hàn Tư Ân ngữ khí uy nghiêm đáng sợ, nói: "Nói rõ ràng."