Đem so sánh với Cơ Hoài bất an, nội tâm lại ngổn ngang không ngừng oán giận, Cơ Lạc có thể nói là vô cùng bình tĩnh, bất kể là đáy lòng hay biểu tình khuôn mặt, đều hiện ra phi thường bình tĩnh.

Hắn và Hàn Tư Ân đồng thời quên đi chuyện lúc trước tại tửu lâu đã gặp qua một lần.

Hàn Tư Ân ngâm trà nhìn Cơ Lạc trước mặt, hắn vẫn không nghe được suy nghĩ của Cơ Lạc.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến lúc trước khi ở cô nhi viện, vô tình nghe được một đoạn văn, nguyên văn hắn đã quên mất, nhưng đại khái nói là một người có nội tâm mạnh mẽ, đều có một đoạn hồi ức xưa cũ của chính mình.

Cái đoạn cố sự kia, dù ngắn hay dài, bi hay hỉ, nhưng chắc chắn đủ để chống đỡ nội tâm của chính mình, vì nó mà trở nên cứng rắn, mạnh mẽ, không gì không làm được.

Cơ Lạc e rằng chính là người có một đoạn cố sự như vậy.

Ba người yên lặng uống hết một bình trà, lập tức có nha đầu lanh lợi tiến lên pha thêm một bình.

Cơ Hoài nhìn nha đầu dâng trà này, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, hình như là nha đầu bên người của ngoại tổ mẫu.

Cơ Hoài cũng có một ít tâm tư riêng, nhưng dù sao vẫn chỉ là người mới mười bốn tuổi, không có cách nào khống chế toàn bộ biểu tình trên gương mặt, khoảnh khắc thất thần trong phút chốc của hắn rất nhanh đã lọt vào mắt Hàn Tư Ân và Cơ Lạc.

Cơ Lạc liếc mắt nhìn nha đầu dâng trà, lại nhìn xung quanh Phương Lan viện, đột nhiên khẽ cười thành tiếng, hắn nói: "Mấy ngóc ngách trong viện của người hình như là mới dọn dẹp, vết tích nhổ cỏ dại vẫn còn ở đây. Nhưng người hầu hạ cũng thật nhanh nhẹn, không cần Thế tử ngươi dặn dò cũng biết phải làm cái gì, làm Thế tử như ngươi cũng thật thú vị."

Lời này của Cơ Lạc đương nhiên là nói Hàn Tư Ân không có địa vị trong phủ.

Đối mặt lời móc mỉa của Cơ Lạc, thần sắc Hàn Tư Ân bình tĩnh rót thêm một ly trà, nhấp một miếng sau mới chậm rãi trả lời: "Trang hoàng ban đầu trong viện ta lại rất yêu thích. Chỉ là ngày hôm qua trong phủ nghe tin hai vị hoàng tử đến thăm, lão phu nhân cùng lão gia vốn là muốn ta chuyển đến viện khác tốt hơn để chiêu đãi quý khách, mà ta không thích, bọn họ không thể làm gì khác hơn, bèn cho người suốt đêm quét dọn một lần, để tránh bất kính với hai vị hoàng tử. Còn nha hoàn này, cũng không phải người bên cạnh ta thường dùng. Lão phu nhân đại khái là sợ nha đầu chỗ ta tay chân vụng về, dễ dàng đường đột hai vị hoàng tử, cho nên cố ý phái người bên cạnh mình đến hầu hạ."

Nha đầu điểm trà là Trầm Hương bên cạnh lão phu nhân, nàng nghe Hàn Tư Ân không chút khách khí mà thừa nhận, sắc mặt trắng nhợt, đang muốn quỳ xuống thỉnh tội, giải thích chính là mình hầu hạ không tốt, thuận tiện chuẩn bị đem cái mũ Thế tử không ưa người lão phu nhân đưa tới chụp lên đầu Hàn Tư Ân, giữ lại mặt mũi cho lão phu nhân trước mặt hai vị hoàng tử.

Chỉ là nàng vừa định mở miệng, Hàn Tư Ân đã cất cao giọng nói: "Ngươi nha đầu này sắc mặt tái nhợt, trong mắt rưng rưng, xem dáng vẻ như là thân thể cực kỳ không khỏe, nếu như vậy cũng đừng quấy nhiễu hai vị hoàng tử nữa. Bích Hoa, đem người đỡ xuống nghỉ ngơi thật tốt, ngươi tới hầu hạ."

Trầm Hương bị Hàn Tư Ân nói cho ngây người, dừng lại động tác thỉnh tội. Chờ nàng hoàn hồn, Bích Hoa đã nhanh chân đi lên trước, thuận thế bắt được cánh tay của nàng, sau đó hướng ba người hành lễ, liền dẫn Trầm Hương đi.

Cơ Hoài lúc này từ những lời khiếp sợ trong miệng Cơ Lạc đã kịp phản ứng lại, hắn nhìn Hàn Tư Ân nhăn lông mày nói: "Ngươi đây là bất mãn với ngoại tổ mẫu sao? Lão nhân gia người nhường nha hoàn bên cạnh mình tới hầu hạ ngươi, ngươi làm sao còn không vui?"

Hàn Tư Ân nhíu mày kinh ngạc nhìn Cơ Hoài, nói: "Ngũ hoàng tử sao lại nói lời ấy?"

Cơ Lạc thấp giọng cười hai tiếng, dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn Cơ Hoài, ngoài miệng lại không chút khách khí giễu cợt nói: "Ngũ đệ tâm ưu ngoại tổ mẫu của mình là chuyện thường tình, nhưng ngươi cũng không thể trợn mắt nói mò, cái gì xấu xa cũng chụp lên người Tư Ân biểu đệ được. Một nha đầu bên ngoại tổ mẫu ngươi không thoải mái, biểu đệ thân là Thế tử của phủ, cho nàng đi nghỉ ngơi, này chẳng lẽ là hại nàng? Nếu như vậy, ta thấy không phải hạ nhân bên người ngoại tổ mẫu ngươi khó xử, mà là Tư Ân biểu đệ tại quý phủ dường như quá khó đi."

Hàn Tư Ân nghe Cơ Lạc dùng giọng điệu thân thiết gọi bốn chữ Tư Ân biểu đệ, răng có điểm ê ê. Hai người bọn họ còn không tính là quen biết đi, đối với Cơ Lạc co được giãn được, Hàn Tư Ân lòng sinh bội phục.

Cơ Hoài bị Cơ Lạc không chút khách khí nói như vậy, trong lòng nhảy một cái. Đối với Cơ Lạc, tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn cũng biết tính khí vị Tam ca này, từ trước đến giờ độc lai độc vãng trầm mặc ít nói, bị bắt nạt cũng không có chỗ dựa, không được phụ hoàng sủng ái, trong cung không có mấy người coi trọng.

Nhưng hiện tại người hắn không để ở trong mắt, vẫn luôn tầm ngẩm tầm ngầm lại trực tiếp dùng lý do hợp tình hợp lý mà giáo huấn hắn.

Lại còn ngầm có ý coi thường ngoại tổ mẫu của mình... Cơ Hoài đối với một Cơ Lạc như vậy, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.

Cơ Lạc nhìn dáng vẻ Cơ Hoài, đáy lòng thực bình tĩnh. Ở trong mắt hắn, Cơ Hoài cũng chỉ là một hoàng tử từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, chưa trải qua lòng người mà thôi. So với mẫu thân tâm cơ, tàn nhẫn quyết tuyệt của hắn, Cơ Lạc thấy là, Cơ Hoài hãy còn đơn thuần chán.

Mà cũng là bởi vì có như mẫu thân vậy, Cơ Hoài không thể không đi tranh đấu.

Cơ Lạc còn nhớ đời trước Cơ Hoài cưới trưởng nữ Hàn gia Hàn Thanh Tuyết, vợ chồng son tình cảm khá tốt. Bất quá sau đó Hàn gia lụi bại, sau khi Hàn Tư Ân tự sát, Nhàn phi trực tiếp bức tử Hàn Thanh Tuyết, Hàn Thanh Tuyết lúc chết còn đang có thai.

Khi Cơ Hoài biết được tin tức thì hết thảy đã muộn, hắn ôm Hàn Thanh Tuyết đã chết, tay nhuộm đầy máu tươi, trên mặt cực độ mê man.

Nghĩ tới đây, Cơ Lạc cảm thấy cũng không còn thú vị. Hiện tại Cơ Hoài đến làm kẻ địch của hắn cũng không đủ cách, hắn chẳng qua cũng chỉ là tên gia hỏa được sủng ái không biết trời cao đất rộng mà thôi.

Khiến Cơ Lạc cảm thấy hứng thú ngược lại là Hàn Tư Ân, đời trước hắn không tiếp xúc qua với Hàn Tư Ân. Hiện tại giao tiếp, hắn còn cố ý nhìn kỹ một chút, thật không nhìn ra Hàn Tư Ân như vậy thế mà lại là một tên điên.

Có điều, hiện tại cũng không phải lúc lôi kéo quan hệ với Hàn Tư Ân, Cơ Lạc nhìn sắc trời một chút, nhân tiện nói: "Phụ hoàng mệnh ta và Ngũ đệ thay người tới thăm biểu đệ, bây giờ thấy biểu đệ tất cả mạnh khỏe, ta và Ngũ đệ cũng nên trở lại hướng phụ hoàng phục mệnh."

Cơ Lạc cố ý nói thay hoàng đế đến đây, tỏ rõ hoàng đế đối với Hàn Tư Ân coi trọng, Hàn gia sau này tự nhiên sẽ kính nể Hàn Tư Ân ba phần.

Cơ Lạc nói lời này, Cơ Hoài cũng lấy lại tinh thần, quyết định ly khai.

Hắn đối với Phương Lan viện của Hàn Tư Ân một chút hảo cảm cũng không có, vừa nghĩ tới Đổng ma ma được "chăm sóc" đặc biệt tốt trước cửa Phương Lan viện, trong lòng một trận buồn nôn.

Đây còn là do Hàn Tư Ân tự tay làm ra đó.

Hai vị hoàng tử nói phải rời đi, đương nhiên không giữ người được. Hàn Tư Ân cũng không khách khí, ho khan hai tiếng, lợi dụng lý do thân thể mình không khỏe, không muốn tiếp xúc quá nhiều, để tránh lây khí bệnh, không tiễn hai người rời đi.

Cơ Hoài đối với việc này trong lòng rất không vui, xem thường nghĩ, nếu quả thật sợ lây bệnh, vừa bắt đầu liền không thấy mặt thì thật tốt.

Mà lời này hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là hướng về Hàn Tư Ân ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng.

Hàn Trác cùng Hàn Thù đương nhiên không phải Hàn Tư Ân không thèm mặt mũi, bọn họ nhìn thấy Cơ Lạc cùng Cơ Hoài dĩ nhiên là tiến lên giữ lại.

Cơ Lạc vẫn cứ dùng lý do hướng hoàng đế phục mệnh mà từ chối, liền chuẩn bị rời đi.

Cơ Hoài nhìn động tác của hắn, dừng lại nói: "Tam ca, ngoại tổ mẫu lớn tuổi, những ngày qua thân thể cũng không khỏe, thường xuyên triệu thái y bắt mạch, ta làm tiểu bối theo lẽ nên đi xem xem ngoại tổ mẫu rồi mới hồi cung."

Cơ Lạc nghe lời này, nhìn về phía Cơ Hoài, gật đầu hiền lành nói: "Ngũ đệ một lòng hiếu tâm, vi huynh đương nhiên sẽ không ngăn cản, vậy ngươi liền mau đi đi."

Nói xong lời này, Cơ Lạc không chút do dự bước tới cổng chính Hàn gia.

Để lại đám người Hàn gia đối mặt nhìn nhau.

Cơ Hoài trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh Cơ Lạc, có chút giơ chân. Hắn đều đã lên tiếng, về tình về lý, Cơ Lạc cũng là vãn bối, cũng nên cùng đi bái kiến lão phu nhân chứ.

Người này không hổ là biểu huynh của Hàn Tư Ân đáng ghét kia, cùng chung một dạng!

Cơ Lạc ly khai, Cơ Hoài tự nhiên cũng không còn tâm tình đi gặp lão phu nhân, cùng Hàn Trác, Hàn Thù thuận miệng nói mấy câu mang tính hình thức, liền đi theo.

Sau khi Cơ Hoài rời đi, Hàn Trác khẽ nhíu lông mày.

Lão phu nhân nghe nói hai vị hoàng tử đã rời đi, sắc mặt dữ tợn, oán hận quăng ngã một bộ dụng cụ uống trà tinh xảo bên tay, tức đau cả ngực.

Tam phòng tức phụ tại đây, lão phu nhân cảm thấy mặt mũi cũng không còn nữa, trong nháy mắt liền lấy việc vặt da gà da tỏi nói tam tức phụ, đặc biệt là mẫu thân trên danh nghĩa của Hàn Tư Ân Liễu thị, nói càng gay gắt, Liễu thị liền rơi nước mắt.

Vào lúc này, Hàn Tú cũng không dám mở miệng khuyên lơn.

Nhưng trong lòng Hàn Tú có chút xem thường cùng thiếu kiên nhẫn, cảm thấy lão thái thái như vậy thật sự tự tìm lúng túng.

Người ta là hoàng tử, đến xem nhất phẩm cáo mệnh người là nể tình, không đến xem cũng không sai nhiều lắm, bà tức giận như vậy có ích lợi gì?

Sau đó lão phu nhân nghe chuyện phát sinh ở Phương Lan viện, buổi tối liền gọi Trầm Hương đến.

Dẫn Trầm Hương tới Phương Lan viện chính là Vương ma ma, mụ ngoài cười nhưng trong không cười nói lão phu nhân bàn giao, sợ Hàn Tư Ân cảm thấy không quen nha hoàn hầu hạ bên cạnh trưởng bối, liền để Trầm Hương sau này trực tiếp ở Phương Lan viện hầu hạ, trở thành nha đầu của Phương Lan viện.

Hàn Tư Ân nghe Vương ma ma trào phúng nói, cũng không phản đối, trái lại thật cao hứng đem người để lại. Còn mãnh liệt yêu cầu Vương ma ma nhất định phải biểu đạt lòng cảm kích của mình với lão phu nhân, vì viện tử của mình còn đang thiếu nha đầu quét nhà đây.

Vương ma ma bị Hàn Tư Ân chọc tức, mặt đỏ tới mang tai, sau đó không nói một lời ly khai.

Sau đó, Trầm Hương thật sự trở thành nha hoàn quét sân của Phương Lan viện.

Không quan tâm Cơ Lạc cùng Cơ Hoài trở lại nói như nào với hoàng đế, những ngày tháng Hàn Tư Ân ở Hàn gia vẫn trước sau như một.

Bất quá ở trong mắt người ngoài, Hàn Tư Ân là được hoàng đế để mắt, được sủng ái, ít nhất mặt ngoài vẫn nên kết giao một phen, cho dù kết giao không thành cũng là không thể đắc tội.

Ung quận vương từ trước đến giờ là người không có chính kiến, lại là người đầu tiên bày tỏ thái độ, Ung quận vương gia bảy ngày sau cử hành một bữa yến tiệc, Thế tử Ung quận vương phủ tự mình đề bút gửi thiệp tới Hàn Tư Ân, mời hắn cùng đến tham gia.

Thời điểm Hàn Tư Ân từ chỗ Hàn Trác nhận lấy thiệp mời, tâm tình có chút khó giải thích được, cảm thấy rất thú vị.

Nói đến, đây là hắn lần đầu tiên hắn nhận được thiệp mời tham gia yến tiệc đấy.

Hàn Trác nhìn biểu hiện của Hàn Tư Ân, nói: "Thân thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn tốt, nếu như ngươi không muốn đi, cho dù là không nể mặt quận vương gia, ta cũng thay người bồi thường."

Lời nói này tựa như người cha có thể vì Hàn Tư Ân mà đắc tội người trong thiên hạ.

Hàn Tư Ân thu hồi thiếp mời, nhìn Hàn Trác, tự tiếu phi tiếu nói: "Không cần, ta đi."

Hàn Trác sửng sốt một chút gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, đi ra ngoài thư giãn cũng là chuyện tốt."

Hàn Tư Ân đột nhiên cảm thấy chính mình có điểm chán ngán bộ dạng từ ái này của Hàn Trác, có chút không muốn cùng Hàn Trác duy trì quan hệ ngoài mặt hữu hảo này.

Nếu không, trở mặt đi? Hay là chờ Hàn Minh Châu trở về mới xé rách? Hàn Tư Ân bâng quơ nghĩ.