Hiện tại trong lòng Ngô Hạo Thiên nhận định, chuyện Hàn Mạch Như gả cho ngốc nhi của Thương gia là bởi vì Thương gia là một cự phú nên nàng mới lui hôn với mình, chuyện thiếu gia của Thương gia là cái ngốc tử, Ngô Hạo Thiên tin tưởng Hàn Mạch Như trước đây nhất định là không biết, hiện tại sự thật bày ra trước mắt, Hàn Mạch Như hiện tại đã biết nhất định là thật hối hận lúc trước cự tuyệt chuyện hôn nhân của nàng và bản thân mình.

Khóe miệng kéo lên ý cười, Ngô Hạo Thiên cười nói, "Hàn Mạch Như, ngươi hại ta hiện tại biến thành trò cười của Ngô gia, ngươi không cần hi vọng ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy."

Lúc này, Hàn Mạch Như đang ở Hàn gia cũng không biết đến ý tưởng của Ngô Hạo Thiên, nếu mà biết lời của hắn nói, chắc chắn nàng sẽ cười nhạt, không nói cửa hôn nhân này là nàng tự đáp ứng, kể cả khi đối với cửa hôn nhân này nàng không có cảm tình đi nữa, nàng vẫn sẽ tình nguyện gả cho ngốc tử chứ nhất định không gả cho nam nhân mặt người dạ thú như hắn nữa.

Ở trong phòng, Hàn Mạch Như đang tính toán sổ sách cửa hàng của Hàn gia, bộ dáng thập phần tập trung tinh thần, ngay cả ly trà bên tay phải của nàng đã nguội lạnh từ lâu mà nàng cũng không để ý.

"Như nhi muội muội, Như nhi muội muội, ngươi ở nơi nào a, Như nhi muội muội, ngươi không cần không để ý Thần nhi, về sau Thần nhi sẽ nghe lời, Như nhi muội muội."

Vừa xem xong một quyển sổ Hàn Mạch Như buông sách xuống, vươn tay nhu nhu bả vai cho đỡ mỏi, vừa vặn nghe được thanh âm của ngốc nam nhân nào đó từ phòng ngoài truyền vào.

"Lục nhi, có phải là Thần ca ca gọi ta không, ngươi đi dẫn hắn vào đây đi." Hàn Mạch Như biết Lục Nhi lúc này nhất định đang đứng chờ ở phòng ngoài, nên nàng nói với ra phân phó.

Quả nhiên, ngay khi Hàn Mạch Như nói xong, liền truyền đến tiếng của Lục Nhi ở phòng ngoài: "Đúng vậy, tiểu thư."

Lục nhi theo Hàn Mạch Như vào thư phòng sau đó đặt một ly trà trên bàn rồi đi ra, thời gian còn lại nàng đều đứng canh giữ ở cửa phòng, vì nàng sợ bản thân mình ở trong phòng sẽ làm tiểu thư phân tâm, hơn nữa mình đứng bên ngoài nếu có chuyện gì xảy ra sẽ sớm báo cho tiểu thư biết.

Lục nhi đi ra ngoài phòng, nhìn thấy cô gia tương lai luôn.

"Cô gia, ngươi có phải đang tìm tiểu "Tỷ" a?" Lục nhi ngăn Thương Đông Thần đang chạy loạn, mồm luôn tiếng gọi Hàn Mạch Như lại.

Thương Đông Thần nhìn thấy người ngăn mình lại là nha hoàn luôn bên cạnh Mạch Như muội muội, trong lòng hắn biết mình chỉ cần hỏi nha hoàn này thì sẽ biết được muội muội đang ở chỗ nào.

Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn lúc này chảy đầy mồ hôi, hắn mặc một cái áo dài trắng trên người, hơn nữa trương ra khuôn mặt yêu nghiệt, làm cho Lục nhi nhìn đến si mê.

Nếu không phải bị Thương Đông Thần làm cho tỉnh táo lại, có khi bây giờ nàng vẫn đang ngây ngốc nhìn hắn, đồng thời Lục nhi khẽ thở dài trong lòng: thật đáng thương, Thương công tử này lớn lên nhìn tốt như vậy, nếu như chỉ số thông minh bình thường thì hay rồi, cùng với tiểu thư là tuyệt phối a.

Thương Đông Thần đợi thật lâu, không đợi được đến lúc nha hoàn này nói cho mình biết Như nhi muội muội ở chỗ nào, hắn không vui đẩy đẩy Lục nhi, giọng điệu mang theo bộ dáng hung hăng hỏi, "Ngươi nói cho ta nhanh một chút Như nhi muội muội ở chỗ nào, bằng không ta trị tội ngươi."

Nhưng bộ dạng tức giận này của hắn không dọa được người khác, nhiều lắm thì bộ dạng này của hắn chỉ có thể dọa được tiểu hài tử mấy tuổi mà thôi, căn bản không có chút uy nghiêm nào.

Muốn cười không thể cười Lục nhi chỉ có thể chịu đựng đáy lòng đang muốn bật cười, khẩn cấp mở miệng nói, "Cô gia tương lai, Lục nhi biết tiểu thư ở nơi nào, Lục nhi lập tức mang ngươi đi gặp tiểu thư."