Lôi đài tỷ võ bố trí ở bên trong quân doanh bên ngoài thành Lạc Dương, bầu trời lúc này mưa bụi mù mịt nổi lên, bao phủ lều trại cùng đất đai mênh mông, bùn đất ẩm ướt, trong không khí lộ ra luồng khí rét lạnh thấu xương.

Rất nhanh mưa đã tạnh. . . . . .

Bên trong trại lính dành ra một khoảng đất trống, hai bên trái phải đặt hai hộp dài, cắm kiếm, trường thương, đại đao các loại binh khí, ở giữa còn chất đầy củi, một binh lính mặc khôi giáp màu xám tro, giơ cây đuốc trong tay, chạy chậm lại đây: "Tê tê ——"trong nháy mắt cây đuốc trong tay đã đốt đống củi, lửa mạnh hừng hực chiếu sáng chỗ đất trống tối đen.

Phía mặt đất trống trong lều vải, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, thờ ơ vuốt vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái, hình như không để cuộc tỷ thí này ở trong lòng, bởi vì theo hắn, chỉ cần có Nhị hoàng tử ở đây, cho dù thế nào Nam Cung Tự cũng không thể có được vị trí Nguyên soái. Đôi tay Hoàng hậu ôm lò sưởi, ngồi trên phượng ỷ ở phía dưới bên phải, đối với cuộc tỷ thí này nàng cực kỳ hứng thú, nàng hận không thể để Nhị hoàng tử thất thủ giết chết Nam Cung Tự, coi như không giết chết Nam Cung Tự, thai nhi trong bụng nàng cũng đừng mong giữ được! Đối với Nam Cung Tự, nàng hận tới tận xương.

Ghế bằng gỗ lim hai bên trái phải ngồi đầy văn võ bá quan, phần lớn là võ quan, bởi vì cuộc tỷ thí này không phải chuyện đùa, quan hệ đến sống còn của quốc gia, nhưng nếu hôm nay Tà Vương phi đoạt được Nguyên soái, chẳng những sẽ khiến binh lính nhụt chí, còn có thể khiến quân địch cười đến rụng răng, một nữ nhân làm sao hiểu được đạo làm binh? Cho dù Nam Cung Tự nàng thật sự có bản lĩnh đánh thắng cuộc chiến tranh này, vậy cũng ám muội. Cho dù nàng nữ giả nam trang, cũng không dấu được bụng tròn trịa kia, chỉ biết nói nam tử Đại Đường không có năng lực, không sánh bằng một nữ nhân mang thai.

Văn võ bá quan rối rít lắc đầu thở dài, nhất trí cho rằng, nếu Tà U vương không xuất chiến, không chút nghi ngờ trận chiến này đã định là thua rồi.

"Nhị hoàng tử cũng thiệt là, sao lại hồ đồ đồng ý loại điều kiện này của Tà Vương phi, ngộ nhỡ Tà Vương phi thật sự đoạt được danh hiệu Nguyên soái, hậu quả khó mà lường được!" Nhạc tướng quân ngồi một bên bất mãn nói.

"Đúng vậy, thiên hạ xưa nay ngươi gặp qua nữ tử nào mang binh xuất chiến chưa? Còn chưa khai chiến, sợ rằng binh lính cũng đã nhụt chí!" Mở miệng nói chuyện là Hoắc tướng quân, chỉ thấy cả người hắn mặc một bộ khôi giáp màu bạc, tướng mạo thô cuồng, cằm còn có râu ria, tay phải giữ kiếm, tay trái ôm khôi giáp. Hắn càng nghĩ càng ảo não, đứng phắt dậy đập lên bàn, ly trà trên bàn run lên, khiến cho quan văn một bên bị sợ đến đổ mồ hôi hột, tức giận nói: "Đây không phải là khiến quân địch chế giễu sao? Hoang đường, thật sự là hoang đường!"

"Ta nói Hoắc tướng quân, lời ngươi nói này có phần không thỏa đáng, thời xưa không phải còn có Hoa Mộc Lan sao? Hơn nữa, Tà Vương phi thay thế Tà U vương xuất chiến, còn không phải là vì giữ được Đại Đường?" Một bên Tần tướng quân phản bác.

Hoắc tướng quân nổi danh tính khí dễ nổi giận, người khác không thể làm trái lại hắn, đặc biệt người đối nghịch với hắn hơn nửa đời người Lý tướng quân, hắn dùng kiếm chỉ Lý tướng quân, nếu không phải bị người ngăn, có lẽ hắn thật đúng là dám chém xuống một đao kia: "Lão Tần, tại sao ngươi luôn tranh cãi với ta? Hoa Mộc Lan gì? Đó chỉ là truyền thuyết, đều là những thứ người nhàn rỗi kia không có chuyện làm nói bừa bịa đặt bậy bạ!" Nói xong, sức lực hắn giống như trâu bò cứng rắn đẩy cánh tay ba quan viên đang lôi kéo hắn ra, đem kiếm cầm trong tay ném lên trên bàn, lúc ngồi trên ghế còn hung hăng trợn mắt nhìn Tần tướng quân.

Ngón trỏ Tần tướng quân chỉ thẳng Hoắc tướng quân lắc lắc, than thở: "Ngươi nói ngươi, cũng là người bảy tám mươi tuổi rồi, sao vẫn còn bộ dạng bướng bỉnh này?"

"Chậc, chậc, chậc, trái lại lão phu rất coi trọng nha đầu kia, có can đảm!" Trầm mặc đã lâu rốt cuộc Hạo tướng quân mở miệng cười nói, không khó để nghe ra hắn ôm kỳ vọng rất lớn đối với Nam Cung Tự.

"Đại ca, tại sao ngươi cũng bị hồ đồ?" Hoắc tướng quân không vui nói, rên lên một tiếng: "Ta đây cũng không tin Tà Vương phi nàng có thể có bao nhiêu năng lực, nếu hiện tại nàng có thể đánh bại Nhị hoàng tử, ta đây sẽ gọi nàng một tiếng mẹ nuôi."

"Hả? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp!" Một tiếng dễ nghe thanh tuyền giống như trong sơn cốc, truyền đến từ bên ngoài lều, chỉ thấy Nam Cung Tự đổi lại một bộ khôi giáp màu bạc nặng trĩu, lại khó có thể che giấu bụng nhô ra, áo choàng màu đỏ xoay tròn theo gió, nàng bình tĩnh tiêu sái tiến vào, cố ý khiêu khích nhìn về phía Hoắc tướng quân.

Văn võ bá quan rối rít đứng dậy, cung kính hướng nàng nói: "Tà Vương phi!"

Hoắc tướng quân ngồi trên ghế, không nhúc nhích chút nào, bên cạnh có người tốt bụng kéo ống tay áo của hắn một cái, lại bị hắn dung một tay đánh rơi: "Kéo cái gì mà kéo?" Đảo mắt trừng mắt về phía Nam Cung Tự, khó chịu nói: "Chuyện cười, ta đây dám nói ra, thì sẽ không có hai từ hối hận."

"Ha ha, xem ra hôm nay Bổn cung buôn bán lời rồi." Nam Cung Tự nở nụ cười, cuộc tỷ thí này nàng thắng chắc, Nguyên soái cùng nhi tử miễn phí này, nàng chắc chắn phải có được!

Nhị hoàng tử theo sát đi vào, mắt hắn nhìn Nam Cung Tự, ôm quyền hướng về phía Hoàng thượng nói: "Nhi thần tham kiến phụ vương!"

Hoàng thượng nhìn trang phục Nhị hoàng tử khí thế trên người tăng cao, hài lòng gật đầu một cái, có lẽ ở trong nhóm Hoàng tử, hắn không mong gặp Nhị hoàng tử, nhưng kể từ lúc Nhị hoàng tử một lần hành động đoạt lấy Ngô quốc, rồi sau đó lại chiến thắng Tần, Bắc, Lưu Ly tam quốc, hắn liền bắt đầu thưởng thức Nhị hoàng tử, nếu không phải Đại Đường này là của Tà U vương, hắn thật đúng là muốn đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Nhị hoàng tử.

"Thùng thùng thùng thùng ——" tiếng trống trận bên ngoài lều ù ù vang lên.

Thái giám đứng ở chính giữa, phất qua phất trần trong tay, giọng nói lôi kéo: "Tỷ thí chính thức bắt đầu, mời Nhị hoàng tử cùng Tà Vương phi tự lựa chọn một vũ khí cho mình, ba trận định thắng bại, quy tắc tỷ thí là, chỉ cần kiếm đâm trúng cơ thể của đối phương, liền tính thắng!"

Lời vừa dứt, Nam Cung Tự cùng Nhị hoàng tử đi ra khỏi lều, nàng không cần suy nghĩ, từ trong hộp dài lấy ra một thanh bảo kiếm, mà Nhị hoàng tử còn lại là lựa chọn trường thương chiếm ưu thế.

Rất nhanh, một tên binh lính dắt một con ngựa đi tới hướng Nam Cung Tự, bởi vì khôi giáp trên người vô cùng nặng nề, có chút vụng về nhờ sự giúp đỡ của binh lính leo lên lưng ngựa, rước lấy đầy tiếng cười khinh bỉ.

Nhị hoàng tử đưa tay kéo chặt cương ngựa, đôi lông mày nhíu lại, điểm chân tung người giạng chân ở trên lưng ngựa, động tác rất là lưu loát, tay phải hắn nâng trường thương lên, phần đuôi trường thương gác ở sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Tự nằm sấp ngồi trên lưng ngựa, không chút kiêng kỵ cười to nói: "Thì ra là ngươi không biết cưỡi ngựa, đao kiếm không có mắt, ta khuyên ngươi nên nhận thua đi!"

Nam Cung Tự sầm mặt, không phải nàng không biết cưỡi ngựa, mà là ngựa không phối hợp, nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi làn nàng cưỡi ngựa một mình, ngựa cũng không nghe sai bảo, nhiều lần đá nàng ngã trên mặt đất.

Chỉ là con ngựa này giống như rất không tốt, không cần suy nghĩ, chắc là Hoàng hậu giở trò quỷ.

Về mặt khí thế Nhị hoàng tử vốn chiếm ưu thế, nhưng, Nam Cung Tự nàng cũng không phải là ngồi không!

Con ngựa không nghe lời đúng không! Nàng liền dạy bảo ngựa.

Nam Cung Tự chậm rãi ngồi thẳng người, hai tay gắt gao lôi kéo cương ngựa, con ngựa mạnh mẽ đột nhiên nóng vội, gót chân sau nhếch lên, vòng quanh qua lại ở tại nguyên chỗ, cuối cùng vó trước nâng lên thật cao, ánh mắt nàng lẫm liệt, nhanh chóng kéo chặt cương ngựa: "Hu!" một tiếng, chỉ thấy Liệt Mã màu rám nắng chậm rãi đem vó trước rơi trên mặt đất, lỗ mũi to căng ra phun ra một dòng khí, không có xao động vừa rồi, cũng không có bất kỳ phản kháng quá khích.

Nàng rủ thấp tầm mắt xuống, đưa tay dịu dang vuốt ve lông tóc con ngựa, ánh mắt thuận theo ôn hòa xuống: "Đứa bé ngoan!"

Nước trà trong tay Hoàng hậu run lẩy bẩy, ly trà phát ra một tiếng rung động thanh thúy, bà cố ý tìm người dắt tới con Liệt Mã này, phải biết con Liệt Mã này còn chưa từng có người thuần phục được, ngay cả Tà U vương đều khó mà thuần phục, thế mà nàng hai ba lần đã có thể thuần phục con ngựa kia thành dễ bảo, giận đến mức cắn răng nghiến lợi.

Nam Cung Tự cầm bảo kiếm trong tay lên, kiếm phong chỉ hướng Nhị hoàng tử, trừng mắt khinh thường hắn: "thua" trong từ điển của Bổn cung không có chữ này!"

Trống trận ‘thùng thùng’ vang lên lần nữa ——

"Giá!"

Trong nháy mắt hai con Liệt Mã nhanh chóng gặp thoáng qua, một ngọn lửa sắc bén hiện ra trường thương đánh tới phía mặt Nam Cung Tự, môi đỏ mọng khẽ cười, thân thể nhanh chóng khom xuống sau lưng ngựa, lúc trường thương quanh quẩn quét tới gần nàng trong gang tấc lúc, xinh đẹp tránh thoát công kích của Nhị hoàng tử.

Văn võ bá quan mắt không chớp nhìn chăm chú vào hai người đang giao phong ngoài lều, đều kinh ngạc không dứt, không ngờ thân thủ của Tà Vương phi lại nhanh nhẹn như vậy, làm gì có ai nghĩ tới đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa?

Tròng mắt đen của Nam Cung Tự hẹp dài cất giấu lạnh lùng, trường thương của Nhị hoàng tử lần nữa đánh úp lại phía nàng, lần này, nàng không tránh, mà thân thủ nhanh chóng kéo trường thương, dùng sức lôi kéo, thân thể Nhị hoàng tử ngã về phía trước.

"Ha ha ——"

Cho dù Nam Cung Tự nhảy người lên, hai chân vẫn hời hợt đạp trên lưng ngựa, đúng lúc mọi người kêu lên, chỉ thấy tay trái nàng lôi kéo trường thương, tay phải nâng bảo kiếm lên, kiếm phong nhanh chóng đánh tới hướng Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử sầm mặt, khi hắn còn chưa phản ứng lại, kiếm phong đã đâm xuyên qua khôi giáp trước ngực hắn.

Sắc mặt Hoắc tướng quân so với Nhị hoàng tử còn khó coi hơn, phải biết nếu Nam Cung Tự thắng cuộc tỷ thí này, hắn nhất định phải thực hiện lời hứa gọi nàng một tiếng mẹ nuôi, truyền đi, mặt già của hắn này ba bốn đời cũng không giữ được. Ai da má ơi, suy nghĩ một chút hắn liền sợ.

"Nhị hoàng tử, tại sao ngươi luôn nhường nàng? Tỷ thí không cho phép có tình cảm." Hắn đứng dậy, hướng về phía Nhị hoàng tử thét.

Nhị hoàng tử liếc hắn, trên mặt đều là nụ cười khổ sở, nói thật, hắn vốn không nhường Nam Cung Tự, che máu tràn ra khỏi ngực, nàng đúng là quyết tâm!

Nam Cung Tự nhìn thấu tâm tư Nhị hoàng tử, trong lòng cười lạnh một trận, đây chẳng qua là cho hắn biết một chút thế nào là lễ độ, ngươi xem ngươi đi! Mưu triều soán vị liền mưu triều soán vị, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Vương gia, cái này gọi là tự tìm đường chết.

Hiệp thứ nhất, Tà Vương phi thắng!

Trống trận ‘thùng thùng’ vang lên lần nữa ——

Lần này Nam Cung Tự thong thả chọn binh khí, là ba thanh chủy thủ!

Sắc mặt Nhị hoàng tử lạnh xuống, nàng rõ ràng đang xem nhẹ hắn phải không? Điều này khiến cho hắn khó chịu từ đáy lòng, dù nói thế nào hắn cũng đường đường là Nhị hoàng tử, trước mặt bao nhiêu văn võ bá quan cũng nên chừa cho hắn chút mặt mũi chứ?

Nam Cung Tự vẫn không nhúc nhích ngồi trên lưng ngựa, lông mày đen khẽ nhíu, ý tứ kia tuyệt đối là đang gây hấn với Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nổi đóa, cũng chỉ thắng hắn một hiệp, đã kiêu ngạo như vậy sao? Đều bị Tà U vương nuông chiều hư, bất luận như thế nào, hiệp 2 hắn phải đòi lại mặt mũi.

Hắn kêu lên một tiếng: "Giá!"

Trường thương lần nữa đánh tới hướng Nam Cung Tự, lần này nàng không ngồi yên, ngón tay ngọc thon dài kẹp một cây chủy thủ, khóe miệng gợi lên một chút độ cong.

"Vút Vút Vút" ba tiếng.

Mọi người rối rít thu lại âm thanh nín thở, bên trong quân doanh yên tĩnh xuống một cách kỳ lạ, thời gian giống như dừng lại.

Trường thương bén nhọn cách trán Nam Cung Tự chỉ kém một thước liền dừng lại, sắc mặt Nhị hoàng tử xanh mét, tay cầm kiếm phong run lẩy bẩy, tầm mắt cứng ngắc chậm rãi dời xuống, chỉ thấy một cây chủy thủ nhẫn tâm đâm vào hạ thân hắn, chỉ kém 1. 00 cm là hắn thành thái giám.