Thể Tôn

Chương 933: Trận đánh cuối cùng

Thái Cổ không đáp lời, lạnh lùng nhìn Đạo Hoang chăm chú. Song quyền của hắn vẫn đánh theo một tiết tấu nhất định lên trống trận Giới Hồn. Khí thế do Đạo Hoang phát hiện hiện giờ cùng chiến phủ thất hành trong tay lão cũng đang phát ra sát khí cuồn cuộn đỡ lấy thú đầu do sóng âm của trống trận Giới Hồn biến thành.

Gương mặt của Đạo Hoang dữ tợn nhưng lại ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ. Lão nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí trong chiến phủ thất hành phát ra cành tăng mạnh. Thân thể Đạo Hoang giờ đã cực kỳ đáng sợ, thân thể lão to lớn như của một con giao long. Đạo Hoang giờ không còn giữ lấy dáng vẻ của một thanh niên giản dị nữa, mà như đã hóa thành một con mãnh thú. Lão ra sức quơ chiến phủ. Cây chiến phủ vốn phát ra sát khí đen sì giờ dần toát lên ánh sáng bảy màu, thoạt trông hết sức quỷ dị.

-Thái Cổ, cho dù ta không thể thắng nổi ngươi thì ngươi cũng đừng mong toàn mạng!

Đạo Hoang nhe răng cười nói. Đôi tay nắm chặt cây búa, lão bổ tới Thái Cổ.

Thái Cổ vẫn bình thản như trước, dường như thế gian không có bất cứ thứ gì có thể buộc hắn phải quan tâm vậy. Hắn vẫn đánh trống trận Giới Hồn không nhanh không chậm như trước. Một búa ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa vừa giáng xuống, lực đạo đánh trống của Thái Cổ chợt tăng mạnh. Sóng âm phát ra lại càng kinh khủng hơn. Cây búa giáng xuống sâu thêm chút nữa, thân thể Thái Cổ chợt phát ra ánh sáng bảy màu, một luồng khí thế mạnh mẽ như Thái Sơn áp xuống phát ra từ cơ thể Thái Cổ.

-Đạo Hoang, ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh!

Thái Cổ chợt quát khẽ một tiếng đinh tai nhức óc. Hắn đạp chân lên hư không, tạo thành một động tác quỷ dị, hơi khom lưng xuống. Song quyền vươn lên đỉnh đầu, sức mạnh trong toàn thân hắn nháy mắt phát ra. Trời đất chỉ trong khoảnh khắc này điên cuồng rung chuyển. Lúc này, chiến phủ của Đạo Hoang đã tới gần trong gang tấc nhưng tốc độ của Thái Cổ còn nhanh hơn. Chỉ trong chớp mắt, song quyền của hắn đã đánh lên trống trận Giới Hồn.

-Vù vù….

-Vù vù…

Tiếng trống mạnh mẽ phá tung cả trời xanh ầm ầm phát ra trong khoảnh khắc song quyền của Thái Cổ tiếp xúc với mặt trống trận Giới Hồn. Chiếc trống trận Giới Hồn khổng lồ này rung chuyển mãnh liệt, chỉ nháy mắt, sức rung của nó đã đạt đến cực điểm. Luồng sóng âm bảy màu từ trống trận Giới Hồn phát ra. Không gian bảy màu đúng lúc này vỡ tan. Chiếc chiến phủ thất hành của Đạo Hoang bị sóng âm đáng sợ này tác động, tan thành mây khói.

Trống trận Giới Hồn là do Thái Cổ đích thân luyện chế, cũng là thánh khí cực mạnh của hắn. Người có thể phát huy uy lực của chiếc trống trận này, sợ rằng trong hỗn độn cũng chỉ có duy nhất mình Thái Cổ. Chỉ có hắn mới có thể có sức mạnh kinh khủng để thúc đẩy sức mạnh có trong trống trận Giới Hồn. Sức mạnh này đã đạt đến sự kinh khủng như thế nào không ai có thể biết được nhưng lúc này, luồng sức mạn này đã phá tan không gian bảy màu. Cây búa lớn do vô số thần hồn ngưng tụ lại của Đạo Hoang bị luồng sức mạnh này tấn công nhanh chóng nứt ra, từng tràng tiếng kêu thảm thiết trong khoảng thời gian ngắn cùng phát ra, chấn hưởng vù vù. Đây chính là thần hồn của vô số cường giả hai giới Hồng Hoang và Thái Cổ.

Chỉ trong nháy mắt này, trên trận pháp lớn bên dưới tháp Tạo Hóa chợt hiện lên một bóng người. Một tia sáng lạnh xẹt qua bóng người này, một bàn tay khổng lồ vươn ra. Cùng lúc đó, không gian bảy màu bị Thái Cổ phá vỡ bị bàn tay khổng lồ này bao phủ, chắn cả sóng âm đáng sợ do trống trận Giới Hồn phát ra.

-Rầm rầm ầm!

Sóng âm tấn công lên bàn tay khổng lồ này nhưng không phá rách được bàn tay này. Có điều, bàn tay khổng lồ này cũng bị sóng âm đẩy lui lại chút ít. Nếu không phải có bàn tay này xuất hiện, sợ rằng Thánh giới Hồng Hoang đã bị luồng sóng âm này phá hủy, đến lúc đó, số người bị liên lụy sẽ nhiều đến không thể tưởng tượng nổi. Thánh giới Hồng Hoang đã tồn tại vô số năm rất có thể sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Trong nháy mắt bàn tay khổng lồ này xuất hiện, Thái Cổ giật mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đôi mắt vốn bình thản cùng khuôn mặt luôn hững hờ, có vẻ như không quan tâm đến điều gì chợt biến sắc. Hắn nhanh chân bước lên trước một bước, biến mất. Lần nữa xuất hiện, Thái Cổ đã đứng cách xa nơi cũ khoảng vạn dặm. Đạo Hoang nằm phía trước rách nát, tả tơi. Thái Cổ không chút do dự vung tay đánh tới Đạo Hoang. Đạo Hoang còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cảm nhận được sự uy hiếp, kinh hãi nhưng lão còn chưa kịp phản ứng, hai tay của Thái Cổ đã áp tới.

Nhất thời, Đạo Hoang cảm thấy một luồng hấp lực lớn lao rút thần hồn của lão từ trong Nê Hoàn cung ra.

-Cuối cùng ta cũng không thể thoát khỏi kết cục này.

Thần hồn của Đạo Hoang chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ này. Thần hồn của lão bị hút vào trong đôi tay của Thái Cổ, cuối cùng dung nhập vào trong thần hồn của hắn ở Nê Hoàn cung. Thân thể khổng lồ của Đạo Hoang nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành sức mạnh tinh thuần nhập vào trong cơ thể của Thái Cổ. Không ai có thể ngờ được Đạo Hoang bày mưu tính kế không biết đã bao nhiêu năm, tu luyện không biết đã bao năm, cố gắng phá bỏ sự ràng buộc của số phận nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Đây chính là điểm yếu thế của phân thân khi đứng trước mặt bản thể.

Đôi mắt của Thái Cổ ngập tràn chiến ý, hắn cao giọng nói:

-Thiên Uy, đã bao lâu không gặp rồi. Hôm nay, Thái Cổ ta muốn khiêu chiến ngươi!

Nói xong, hai tay của Thái Cổ vung mạnh lên trong hư không. Một cái khe thật lớn xuất hiện, hắn bước vào trong đó. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Bọn Tử Vận vốn bị nhốt trong trận pháp của Đạo Hoang bị sóng âm của trống trận Giới Hồn tác động bắn văng đi khắp nơi. Cũng may cuối cùng có bàn tay khổng lồ kia xuất hiện, nếu không cả Tử Vận và Mị đều đã không trốn thoát nổi kết cục bị hồn phi phách tán. Tiểu Giác nhìn cái khe lớn trên bầu trời, trầm tư. Một lát sau, thân thể y hóa thành một luồng sáng bay về phía cái khe đang sắp khép lại. Huyễn Huyễn khỏe khoắn nhìn bầu trời, ngây dại, chẳng hiểu đang suy nghĩ chuyện gì. Thấy Tiểu Giác đi, gã cũng vội đi theo.

Trong hư không mênh mông dưới tháp Tạo Hóa, Thái Cổ chợt xuất hiện ở tầng thứ nhất, nhìn hư không phía dưới. Trong tầm mắt hắn là vô số các trận pháp khác nhau. Đứng nơi này mới hiểu được hư không này to lớn đến nhường nào, to đến mức kinh người. Thân thể cao vạn trượng của Thái Cổ giờ ở tầng thứ nhất của tháp Tạo Hóa nhìn chỉ như một người bình thường.

-Thiên Uy, hãy cho ta xem những năm gần đây ngươi đã cường đại lên bao nhiêu đi. Trận đánh khi xưa, mặc dù ta thua nhưng ngươi cũng bị trọng thương. Hôm nay, ta lại một lần nữa khiêu chiến ngươi.

Giọng nói của Thái Cổ rền vang như sấm, chiến ý toàn thân dào dạt. Từ trong da thịt của hắn phát ra ánh sáng bảy màu, mỗi một ngóc ngách trong cơ thể hắn đều phình to lên, dường như muốn phát ra toàn bộ sức mạnh cường đại hắn có vậy.

Một hư ảnh chậm rãi hiện lên phía trên trận pháp to lớn kia. Hư ảnh này không hiện rõ dáng người nhưng người này có đôi mắt bảy màu rất lớn, nhìn cực kỳ quỷ dị. Từ đôi mắt này, có thể thấy được sự e ngại, sức mạnh của Thái Cổ buộc y phải kiêng dè.

Cảm nhận được sự xuất hiện của Thiên Uy, gương mặt Thái Cổ chợt trở nên nghiêm nghị. Hắn bước tới trước, khẽ quát lên một tiếng. Tay phải hắn ngưng lại thành quyền đánh về hư ảnh phía trước. Tay trái của hắn vẫn vỗ lên trống trận Giới Hồn, từng tiếng chấn hưởng phát ra vù vù hóa thành một cây trường mâu dài vạn trượng. Cây trường mâu này có bảy màu, phát ra ánh sáng cực kỳ cường đại cùng thánh khiết.

-Ngưng!

Thái Cổ gầm nhẹ một tiếng. Tay phải hắn lấy ra một giọt máu từ bụng, vỗ lên thanh trường mâu do trống trận Giới Hồn biến thành. Lúc này, đôi tay của Thái Cổ nắm lấy thanh trường mâu, hắn rống lên mấy tiếng giận dữ. Cầm thanh trường mâu trong tay, hắn hung hăng nhảy đến phía hư ảnh kia.

-Thử đỡ một nhát kích này xem thế nào?

Giọng nói đầy tự tin của Thái Cổ quang lên.