Lôi Cương lẳng lặng, nhìn chăm chú vào Hổ Khiếu, thầm suy đoán suy nghĩ của lão. Khi hiểu ra, hắn không khỏi mỉm cười, bộ tộc Thái Cổ đối với các thế hệ trước có thể nói có sức uy hiếp rất lớn. Lôi Cương cũng chính vì biết được sự uy hiếp của bộ cốt hài đệ tử Thái Cổ mới dám đánh thần thú mà không sợ bị truy sát. Qua nhiều năm tu luyện, hắn đã không còn giữ lại chút lòng thương nào nữa, có đôi khi để sống sót, hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thời thế tạo anh hùng. Mọi chuyện không phải nhất nhất đều theo ý hắn, chưa kể giờ hắn lại phải đóioo mặt với kẻ địch thâm sâu khó lường, tính mệnh hắn cũng khó mà giữ được.

Lôi Cương cũng biết nhiều năm nay những hành động của hắn hiển nhiên hết sức ngạo mạn nhưng hắn vẫn không có ý định thay đổi. Hắn chỉ muốn tu luyện, hắn cũng hiểu rõ bản thân đang làm gì. Không thể nghi ngờ, Lôi Cương chẳng khác nào một con dã thú bị thương, để sống sót mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào.

-Ba ngày sau, bảy phần nguyên thạch!

Lôi Cương giờ đã biến mất, đi vào trong Hạo Huyền Lôi phủ. Hắn rất có hứng thú với thanh trường mâu của Hổ Khiếu, lại càng muốn thử dốc toàn lực vung trường mâu này, để xem uy lực của nó có thể đạt đến trình tự như thế nào.

Hổ Khiếu nhìn Lôi Cương biến mất. Lão hóa lại thành người, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại nổi. Người của bộ tộc Bạch Hổ bên dưới đều đi đến bên cạnh lão, nhìn tòa thành đã hóa phế tích, tất cả đều hết sức khó chịu. Số người của Bạch Hổ chết cũng không hề ít.

-Tộc trưởng, vì sao phải thỏa hiệp? Chúng ta vẫn có thể thắng được, ta không tin một mình hắn lại có thể đánh bại cả bộ tộc Bạch Hổ chúng ta.

Một lão giả toàn thân nhếch nhác đi tới bên cạnh Hổ Khiếu, bất mãn nói.

-Ta sao lại không muốn thắng cơ chứ? Nhưng chúng ta không thể trêu vào hắn được!

Hổ Khiếu thở dài, nói. Trong đôi mắt lão ánh lên vẻ khiếp sợ vẫn chưa nguôi ngoai.

-Làm sao có thể được? Một ngày nào đó, lão tổ tông xuất quan, hắn nhất định phải chết. Cả giới Huyền Độn này có mấy người có thể trêu vào bộ tộc chúng ta? Cho dù là bộ tộc Kỳ Lân, chúng ta cũng không hề e ngại.

Một trưởng lão quát khẽ, nói. Lôi Cương đã hoàn toàn chọc giận tất cả bọn họ. Trận đánh lần này chẳng khác nào một nỗi sỉ nhục với bộ tộc Bạch Hổ.

-Mọi người nên chuyên tâm tái tạo lại mọi thứ là được rồi, đừng nghĩ đến chuyện trả thù, bằng không, cuối cùng bên thiệt hại chỉ có bộ tộc Bạch Hổ ta thôi, thậm chí biết đâu còn bị diệt vong cả tộc nữa.

Hổ Khiếu nắm chặt song quyền, thở dài. Lão luôn ngạo mạn, bá đạo, nhưng lúc này, lão như già hẳn đi mấy tuổi. Thân thể luôn kiêu hãnh đã xuất hiện dấu hiệu của tuổi già.

Người của bộ tộc Bạch Hổ nhìn Hổ Khiếu, nhất thời im lặng. Bọn họ không thể nào hiểu nổi tộc trưởng Hổ Khiếu khi xưa là người dũng mãnh như thế nào? Là người hiếu sát như thế nào? Vậy mà nay, lão lại bị một con Viêm Long đánh tan ngạo khí. Chuyện này khiến bọn họ không thể chịu nổi, cũng không thể tiếp thu nổi.

-Tộc trưởng, chúng ta là bộ tộc Bạch Hổ, là bộ tộc xếp thứ ba trong mười đại thần thú. Chúng ta không thể cứ chịu thua như vậy được?!

Một đại hán vạm vỡ nắm chặt song quyền, vẻ mặt kiên quyết và không cam lòng, thấp giọng nói.

-Tộc trưởng, không cam lòng. Bộ tộc Bạch Hổ chúng ta quyết không cam lòng!

-Không thể chấp nhận được. Bộ tộc Bạch Hổ chúng ta quyết không chịu thua!!

-Chiến!! Chiến! Giết hắn!

Tất cả những tộc nhân của bộ tộc Bạch Hổ còn lại đều không cam lòng, rống lên giận dữ. Tiếng gào thét vang vọng tận chân trời, sát khí bộ tộc Bạch Hổ phát ra khiến cả không gian như sôi lên. Sát khí ngùn ngụt, cả không gian tràn ngập chiến ý. Chiến ý này ẩn chứa tinh thần bất khuất cùng sự cuồng ngạo của bộ tộc Bạch Hổ. Bọn họ là bộ tộc Bạch Hổ của giới Huyền Độn, là bộ tộc hiếu sát nhất giới này, nhưng không thể không nói bộ tộc Bạch Hổ có thể ngồi yên trên vị trí thứ ba có liên quan sâu sắc đến ý chí bất khuất của bọn họ.

Song quyền của Hổ Khiếu càng nắm chặt, gân xanh hiện rõ trên trán lão. Nghe tiếng rống giận của người trong tộc, nghe tiếng nói không cam chịu của bọn họ, Hổ Khiếu hết sức khó chịu. Lão rất muốn, rất rất muốn đáp ứng mọi người, nói cho mọi người biết bộ tộc Bạch Hổ không phải là thứ để người khác có thể trêu đùa vào. Lão muốn nói rồi lại thôi bởi lão bị một suy nghĩ duy nhất áp chế.

-Rống!

Hổ Khiếu rít gào, khí thế toàn thân phát ra mãnh liệt. Khuôn mặt lão méo mó, lão quay đầu lại, đôi mắt ngầu máu, thấp giọng nói:

-Ta muốn! Ta muốn đánh chết hắn. Ta còn muốn điều đó hơn bất cứ ai trong các ngươi, nhưng ta không thể liên lụy bộ tộc Bạch Hổ được. Nếu như ta đánh chết hắn, sẽ khiến bộ tộc Bạch Hổ vĩnh viễn không thể khôi phục lại nổi. Ta không thể để bộ tộc Bạch Hổ suy vong được!

-Vì sao? Vì sao? Rốt cuộc hắn là ai?

-Hắn rốt cuộc là ai vậy? Rốt cuộc là ai có thể làm ngươi e ngại như vậy?

Người trong tộc Bạch Hổ đều hỏi.

Khuôn mặt Hổ Khiếu méo mó đầy dữ tợn. Lão hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại nỗi xúc động. Một lúc lâu sau, lão nhẹ giọng nói:

-Mọi người còn nhớ rõ lúc trước kẻ nào đã ngăn cản chúng ta gia nhập giới Huyền Độn không?

Lời này vừa nói ra, chiến ý trong không gian chợt bị nén lại. Tất cả người của bộ tộc Bạch Hổ đều ngây người đứng đó, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên, vừa khiếp sợ vừa không tin nổi.

Ngay khi bộ tộc Bạch Hổ còn đang khiếp sợ, toàn thân Lôi Cương đã trở lại bình thường, tay nắm chặt trường mâu, đứng trong Hạo Huyền Lôi phủ. Hắn cẩn thận quan sát trường mâu, phát hiện cây trường mâu này dài chừng một trượng. Trên thân trường mâu có khắc hai chữ cổ màu đỏ tươi "Liệp thần". Cảm nhận được luồng khí sắc bén phát ra từ đó, Lôi Cương hết sức thích thú. Nhìn hai chữ "Liệp thần", hắn thản nhiên nói:

-Không hổ danh là Liệp thần, khí tức như vậy đủ để tiêu diệt toàn bộ hàng phòng ngự của cường giả đại tôn thông thường.

Có điều, Liệp thần này không dễ thu phục chút nào, nó không ngừng rung lên boong boong. Nếu không phải Lôi Cương nắm chắc trong tay, sợ rằng thanh trường mâu này đã giãy ra từ lâu rồi.

Một luồng sức mạnh điên cuồng rót vào trong trường mâu. Lôi Cương muốn dùng chính sức hắn để thu phục Liệp thần. Nếu có thanh thần khí như vậy, một khi hắn dốc toàn lực phóng ra, uy lực của nó sẽ đủ sức đánh chết đại tôn hỗn độn địa giai. Thanh lợi khí này thật vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hơn nữa, sát khí nó phát ra cũng rất mạnh mẽ, chứng tỏ Hổ Khiếu cũng đã sử dụng Liệp thần giết không ít người.

Nhìn Liệp thần giãy dụa trong tay hắn, Lôi Cương hừ lạnh một tiếng. Liệp thần dĩ nhiên có linh khí, chỉ có thể dùng linh trí mới có thể thu phục được nó. Thần thức của Lôi Cương nhanh chóng tiến vào trong thanh trường mâu. Vừa tiến vào trong không gian của trường mâu, hắn như tới một thế giới năm màu. Trong không gian đầy lực ngũ hành này, thần thức của hắn bắt đầu tìm kiếm linh khí trong thanh trường mâu.

Dường như cảm nhận được Lôi Cương tiến vào, một tiếng hổ gầm vang. Một con mãnh thú từ một nơi nào đó phía chân trời lao đến, kéo theo một cơn lốc cùng sát khí tấn công thần thức của Lôi Cương. Thần thức của hắn nhanh chóng hóa lớn, nhìn con mãnh thú đang lao tới, hắn không khỏi sửng sốt. Linh khí này nhìn hết sức quái dị, toàn thân lốm đốm năm màu, đầu hổ, thân rồng. Y không chút do dự nhắm thẳng về phía Lôi Cương, không cho hắn có cơ hội nói, liền há mồm nuốt chửng lấy hắn. Thực lực của hắn tuy mạnh nhưng thần thức cũng cực kỳ cường đại. Lôi Cương vừa thấy linh khí vọt tới thì phóng ngay ra một chưởng khổng lồ, mạnh mẽ ập đến linh khí.

-Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Đầu hổ của linh khí hóa thành nghìn trượng, há mồm nuốt lấy thần thức của Lôi Cương giờ đã biến thành chưởng khổng lồ.

-Ngao…

Một tiếng hét thảm vang lên, linh khí này bị đẩy lùi đến hơn mười trượng. Lúc trước, khi Lôi Cương và Hổ Khiếu chiến đấu, linh khí này cũng đã bị thương nặng, giờ lại nuốt phải thần thức của Lôi Cương biến thành cự chưởng, thiếu chút nữa thân thể y đã bị nát vụn. Linh khí lúc ẩn lúc hiện, lơ lửng trên không trung. Thần thức của Lôi Cương lần nữa lại hóa thành hình người, nhìn chăm chú vào linh khí này, cao giọng nói:

-Phục tùng ta, nếu không ta sẽ tiêu diệt ngươi, cho ngươi lại quay lại làm khí linh của thú hồn!

Linh khí dường như không nghe thấy lời Lôi Cương nói, lần nữa rít gào lên, lao đến phía Lôi Cương.

-Bang bang!

-Ngao ngao….

Tiếng chấn động và tiếng thét cùng vang lên, khiến cả không gian của thanh trường mâu chợt trở nên ầm ĩ. Linh khí này hết sức ngoan cố, một lần nữa lại bị Lôi Cương tấn công mà vẫn không đầu hàng, trái lại càng đánh càng hăng. Có điều, y làm vậy cũng quá lỗ mãng, bởi thân thể của y càng lúc càng mờ mịt. Linh khí này dường như không giết chết được Lôi Cương quyết sẽ không cam lòng, nhưng đây là thần thức của hắn, làm sao có thể bị y đánh chết được?

Nhìn linh khí, Lôi Cương nhíu mày. Nếu không phải cảm nhận được khí tức của thanh long và bạch hổ ẩn trong linh khí này, hắn sớm đã tiêu diệt y. Một khi đã không có được món đồ này, hắn quyết tâm sẽ loại bỏ nó, nhưng linh khí này cứ liên tục tấn công hết lần này đến lần khác, buộc Lôi Cương phải kiên nhẫn rất lâu.

-Tuân theo ta, ngày sau thú hồn cường đại sẽ không thiếu cho ngươi. Ngươi cũng có thể lớn nhanh hơn.

Lôi Cương trầm giọng nói.

Câu này của hắn dường như linh khí nghe lại hiểu, liền đứng sững ở đó.

-Ngươi có thể cho ta bao nhiêu thú hồn đây? Hừ hừ, nếu như không phải vì ngươi, giờ ta đã càng mạnh hơn rồi. Hơn nữa, Hổ Khiếu cũng cho ta rất nhiều thú hồn, ngươi lẽ nào còn có thể cho ta nhiều hơn lão sao?

Linh khí này rốt cuộc cũng nói, giọng nói đầy vẻ hậm hực.

Lôi Cương sửng sốt, không khỏi gượng cười. Linh khí này trông vậy mà thật sự cứng đầu. Lúc này, hắn cười nói:

-Nếu ta có thể đoạt được ngươi từ trong tay của Hổ Khiếu, đủ chứng minh ta mạnh hơn Hổ Khiếu. Tuân theo ta, ngày sau thú hồn đoạt được ta sẽ cho ngươi còn nhiều hơn của Hổ Khiếu a.

Nhìn linh khí trầm tư, Lôi Cương lần nữa nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

-Hơn nữa, ta đánh chết rất nhiều thần thú. Những thú hồn này toàn bộ đều bóp nát cả.

Đôi mắt của linh khí này sáng ngời. Lời Lôi Cương nói hiển nhiên đã khiến y động tâm. Y tuy là linh khí, nhưng vẫn cần rất nhiều linh lực a.

-Ta xem ngươi là ngũ hành. Nếu như ngươi phục tùng ta, vô số thú anh của ngũ hành đều cho ngươi thôn phệ hết.

Lời Lôi Cương nói như có sức hút kỳ lạ, thiếu chút nữa khiến linh khí ứa nước bọt. Y nhìn Lôi Cương bán tín bán nghi, trong lòng lại thầm e ngại hắn. Giờ nghe hắn nói vậy, y cũng thở phào nhẹ nhõm.

-Ta thấy ngươi có khí tức của thanh long và bạch hổ, nói vậy phụ mẫu ngươi là thanh long và bạch hổ a.

Lôi Cương hờ hững nói.

-Nói linh tinh. Ta là người của bộ tộc Thanh Long, còn chưa sinh ra được bao lâu thì đã bị người luyện chế ấy hút ra thần hồn, đánh vào trong trường mâu này. Ta cũng không ngờ trong không gian này lại hình thành một con bạch hổ. Ta nuốt gã vào nên mới có khí tức của bạch hổ thôi.

Linh khí chợt trở nên phẫn nộ, dường như nhớ lại chuyện đáng giận khiến y khó có thể quên được.

-A?

Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhìn linh khí này, hiển nhiên hắn không ngờ chuyện lại như vậy. Hắn trầm ngâm một hồi, rồi nói:

-Ta cùng lão tổ tông bộ tộc Thanh Long ngươi có gặp mặt một lần. Nếu như ngươi phục tùng ta, ta sẽ nể mặt lão tổ tông Thanh Long của ngươi mà đối đãi tốt với ngươi. Thế nào?

Để bắt linh khí này phục tùng, Lôi Cương buộc phải lừa y. Chỉ cần y phục tùng, chuyện ngày sau có thể nào hắn cũng có thể quyết định được.

-Ngươi nói có thật không?

Linh khí nhìn Lôi Cương, nói. Đôi mắt y vẫn ánh lên vẻ do dự. Khi Lôi Cương nói đến lão tổ tông, y không khỏi giật mình. Linh khí này vốn dĩ vẫn còn là một Thanh Long còn trẻ, nào đâu có suy nghĩ sâu xa được?!

Nhìn Lôi Cương gật đầu, linh khí cắn răng nói:

-Được, ta phục tùng ngươi!

Lôi Cương đã đợi từ lâu trong không gian liền bắn thẳng một tia thần hồn vào trong linh khí.