Thể Tôn

Chương 833: Trận chiến ác liệt

-Để Lân Lộc ta lên trước. Ta thật muốn xem Viêm Long Nhất Mạch có thực sự cường đại như lời đồn hay không đây.

Một gã đại hán cường tráng đi ra. Đôi mắt hổ của gã nhìn Lôi Cương dữ tợn chẳng khác nào đang nhìn một xác chết vậy. Thấy Lôi Cương cười khổ, vị đại hán này nhe răng cười, nói:

-Ra tay đi, Viêm Long.

Lôi Cương gật đầu. Cơ thể hắn từ từ cử động, rồi nhanh chóng lao về phía Lân Lộc, tốc độ nhanh đến nỗi biến hắn thành một hư ảnh. Lân Lộc thấy thế, nhếch miệng cười khinh thường. Tốc độ dù có nhanh đến đâu, có biến người thành hư ảnh thì trong mắt gã cũng chẳng đáng gì.

Có điều, Lân Lộc không biết rằng hai mươi ba vị trưởng lão quan chiến đều đã trợn trừng mắt, gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.

-Ầm!

Lân Lộc chỉ kịp nghe một tiếng chấn động mạnh mẽ vang lên. Gã chợt nhận ra cơ thể gã đã bị bắn ngược ra sau. Gã lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hư ảnh phía trước đang lao đến gã. Lân Lộc nhất thời không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng đúng lúc này, toàn thân gã đau đớn khủng khiếp. Gã chợt nhận ra lưng gã đã bị rách toạc, cơn đau nhức lan đi khắp toàn thân. Một luồng sức mạnh nữa lại ập vào trong cơ thể gã, xé nát vụn người gã. Lân Lộc càng khiếp sợ hơn khi nhận ra thú anh của gã hiện đã ở trong tay người kia.

-A!

Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Thân người cao to của Lân Lộc ngã xuống, đôi mắt trợn trừng nhìn Lôi Cương và vật trong tay hắn, chính là thú anh của gã. Lân Lộc điên cuồng giãy dụa, đôi mắt của gã đầy vẻ sợ hãi. Gã không biết được bản thân đã bị Lôi Cương đánh chết như thế nào, lại càng không biết làm thế nào mà thú anh của gã lại nằm trong tay Lôi Cương. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Lân Lộc không kịp phản ứng.

Hai mươi ba vị trưởng lão cùng hít một hơi lạnh, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa khó hiểu. Trong vòng chưa đến mười giây, Lôi Cương đã lấy mạng Lân Lộc, làm tất cả đều giật mình. Lân Lộc tuy mới đến cấp đại tôn chưa lâu, nhưng dù sao gã cũng là thần thú đại tôn hoàng giai, vậy mà trước mặt người này lại không chịu nổi một đòn sao?

Lôi Cương hít một hơi, nuốt thú anh của Lân Lộc vào miệng. Đôi mắt hắn sáng rực, mừng rõ. Sức mạnh của hắn sau khi dung hợp được với cốt hài tám phần mười đã đủ giúp hắn chiếm được lợi thế khi đối mặt với thần thú đại tôn hoàng giai. Lôi Cương càng muốn sớm dung hợp hoàn toàn với bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, đến lúc đấy, cho dù hắn có phải đối mặt với cường giả đại tôn địa giai cũng sẽ không bị uy hiếp nhiều.

Lôi Cương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của các trưởng lão, không chút lơi lỏng. Lân Lộc lúc nãy là người có tu vi thấp nhất, chính vì thế hắn mới có thể đánh chết gã được. Nguyên nhân lớn nhất là do gã khinh thường hắn, đến lồng phòng ngự cũng không thèm sử dụng. Chính vì thế, bằng vào thân thể gã làm sao có thể chịu nổi một đòn của Lôi Cương được? Nguồn truyện: Truyện FULL

-Lão phu, Mặc Vân Đạo xin lĩnh giáo Viêm Long đạo hữu!

Một lão giả đại tôn huyền giai hít một hơi thật sâu, bước lên trước, nói. Khuôn mặt lão nghiêm nghị, vẻ khinh thường lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, một vị bằng hữu lão quen nhiều năm đã chết ngay trước mặt, khiến sát khí và cơn giận dữ của lão bùng phát dữ dội. Các vị trưởng lão khác cũng vậy, nếu như không phải e ngại Vương của Thần Loạn Tinh, bọn họ sớm đã đánh chết Lôi Cương từ lâu rồi.

Lôi Cương thản nhiên cười, nói:

-Mời!

Bỗng nhiên, tiếng nói còn chưa dứt, thân ảnh của hắn đã biến mất. Mặc Vân Đạo chợt gào lên, thân người biến thành một con vượn khổng lồ, cao tới trăm trượng. Song chưởng của lão rắn chắc như trụ đá, cơ thể vững vàng như núi cao, tràn đầy sức mạnh. Dường như một quyền của lão đủ sức đánh bại cả trời đất, nhìn lão chẳng khác nào đang nhìn một ngọn núi cổ cao ngất ngưởng. Đôi mắt to bự của lão nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, miệng rít lên. Lông mao toàn thân dựng thẳng, ánh sáng từ người lão phát ra tạo thành một cái lồng phòng ngự. Lão cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm Lôi Cương đã biến mất.

-Đòn tấn công của Viêm Long thực đã vượt xa sự tưởng tượng của ta, thật không ngờ rằng Viêm Long lại có thể khống chế hành hỏa tốt như vậy, lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.

Hai mươi hai vị trưởng lão nhìn con vượn khổng lồ trước mặt. Một lão giả trầm ngâm nói.

-Đúng vậy. Người có sức mạnh có thể xé rách tan thân thể của Lân Lộc thì không hiếm thấy ở giới Huyền Độn, nhưng lão phu không hiểu được ý của Vương là như thế nào.

Một lão giả khác thở dài nói, gương mặt đầy vẻ mất mát. Thấy Lân Lộc chết mà Vương của Thần Loạn Tinh không hề ra tay ngăn cản, khiến bọn họ đều thầm oán hận.

Loáng cái trên cái đầu khổng lồ của Mặc Vân Đạo xuất hiện một hư ảnh mờ mờ. Mặc Vân Đạo dường như đã biết từ lâu, song chưởng không chút do dự đánh lên đỉnh đầu.

Một quyền kình sáu mày lóe sáng, cả không gian như được thanh tẩy. Song chưởng của Mặc Vân Đạo va chạm với quyền kình sáu màu.

Tiếng chấn động dữ dội vang lên kinh thiên động địa khiến hai mươi hai vị trưởng lão cùng biến sắc, bất ngờ đứng dậy.

-Tu vi của Vân Đạo tuy không phải mạnh lắm trong chúng ta, nhưng lão là người có thân thể cường đại nhất trong hai mươi bốn người này. Lúc này, lão lại bị người giáng một đòn như vậy sao? Lẽ nào sức mạnh cơ thể của Viêm Long còn mạnh hơn Vân Đạo sao?

Một đại hán trung niên thất kinh, hô lên.

Đôi chân khỏe khoắn của Mặc Đạo Vân lún xuống mặt đất, song quyền đầy máu tươi, đôi mắt đầy vẻ đau đớn. Lão nhìn luồng ánh sáng sáu màu thoáng ẩn hiện trong không trung mà khiếp sợ. Lão bay ra khỏi mặt đất, song quyền vung về phía trước mang theo sức mạnh đủ để đánh vỡ cả không gian. Thân thể Lôi Cương chậm rãi xuất hiện trước mặt Mặc Vân Đạo, nhanh chóng lớn lên. Chỉ trong chưa đến hai khắc, cơ thể hắn đã cao đến trăm trượng. Thân thể của Mặc Vân Đạo cũng giống với hắn. Sức mạnh của lão cũng làm hắn thích thú. Lôi Cương giờ đã không còn giống với khi còn ở tử giai cấp đầu nữa. Nếu như không phải hắn đã dung hợp được tám phần mười với đệ tử Thái Cổ thì cùng lắm Lôi Cương cũng chỉ ngang cơ với Mặc Vân Đạo mà thôi.

-Hô…

Không gian vang lên tiếng vỡ vụn. Mặc Vân Đạo vung ra một quyền đánh thẳng về Lôi Cương. Hắn nhếch miệng cười, bước lên trước một bước, tới trước mặt lão. Cánh tay trái của hắn nhanh như chớp chụp lấy quyền của Mặc Vân Đạo.

-Ầm!

Một luồng lực ẩn chứa sức mạnh vô tận nổ vang dội. Lôi Cương chợt cảm thấy một luồng sức mạnh ùa vào trong bàn tay trái. Hắn cố nén nhịn cơn đau, bàn tay phải nhanh như chớp chộp đến bụng Mặc Vân Đạo. Nhưng lão như đã nhận ra từ lâu, cánh tay trái nháy mắt đỡ đòn, va chạm mạnh với quyền của Lôi Cương. Từng đợt tiếng nổ liên tục vang lên không dứt.

-Ngao…

Mặc Vân Đạo gầm lên một tiếng đau đớn. Tay trái của lão đã bị vỡ vụn, rách toạc lộ ra cả máu thịt. Lôi Cương không chút do dự liên tục vung quyền đánh Mặc Vân Đạo. Bàn tay trái của hắn vẫn nắm chặt lấy tay phải của lão, không cho lão trốn tránh.

Hai mươi hai vị trưởng lão đều trợn tròn mắt, cảm nhận Mặc Vân Đạo giờ đúng thực không còn chịu nổi một đòn như thế, cũng không thể phản kháng nổi nữa. Bọn họ chỉ nghe thấy mỗi quyền Lôi Cương đánh ra đều có tiếng rống giận của rồng. Cái đầu rồng sáu màu liên tục tấn công cơ thể Mặc Vân Đạo, mặc cho lão có mạnh mẽ đến đâu, cơ thể lão vẫn đầy những lỗ máu đáng sợ, máu chảy thành giọt rơi xuống.

-A!

Lôi Cương gào lên một tiếng. Cốt hài trong cơ thể phát sáng rực rỡ, sức mạnh vô tận lan đi khắp toàn thân. Hắn lại vung một đòn nhanh như chớp đánh vào bụng Mặc Vân Đạo.

-Ầm ầm bịch!

Tiếng chấn động vang vọng tận phía chân trời. Cơ thể của Mặc Vân Đạo bắn ngược lại, văng lên không trung. Người lão không bị nổ tung, không bị tan xương nát thịt mà từ phần bụng đứt làm đôi, rơi xuống đất.

Lôi Cương đột nhiên biến mất. Lần nữa hắn xuất hiện đã đứng trên đầu Mặc Vân Đạo, tay cầm một thú anh. Hắn không thèm nhìn, nuốt luôn thú anh vào miệng. Lôi Cương nhìn hai mươi hai vị trưởng lão đang khiếp sợ, ánh mắt rực sáng. Nuốt xong hai viên thú anh của thần thú đại tôn, Lôi Cương cảm nhận một luồng sức mạnh vô tận lan đi trong cơ thể hắn. Hắn muốn phát tiết toàn bộ luồng sức mạnh này, hấp thu toàn bộ sức mạnh có trong thú anh. Lôi Cương còn tin rằng nếu như hắn có thể nuốt lấy thú anh của hai mươi vị trưởng lão trước mặt, hắn tất sẽ có thể dung hợp đến chín thành với cốt hài đệ tử Thái Cổ, thậm chí còn hơn thế nữa.

-Người tiếp theo!

Lôi Cương chợt xuất hiện trước mặt hai mươi hai vị trưởng lão, cười nói.

Hai mươi hai vị trưởng lão đều nghiêm mặt, sự cường đại của Lôi Cương buộc bọn họ phải e sợ! Đặc biệt là thân thể đáng sợ của hắn, nắm tay đầy sức mạnh của hắn khiến bọn họ lạnh cả sống lưng. Bọn họ không biết được thân thể của bản thân có thể chịu nổi mấy quyền của hắn nữa.