Thanh kiếm chém vào đầu Thâm Uyên là một thanh trọng kiếm đen thui, dài chừng bảy thước, rộng ba thước. Mặc dù không thể nào thấy rõ toàn cảnh nhưng nhìn mũi kiếm lạnh lẽo cũng khiến cho người ta ớn lạnh. Thanh kiếm đó từ trên trời giáng xuống cơ bản không hề có một ai xuất hiện. Bốn người Ma Tiên khiếp sợ, nhìn thanh kiếm.
Thân thể của Thâm Uyên đã đạt tới mức độ nào thì họ đều biết. Cho dù lúc trước cả bốn giáp công cũng chỉ có thể phá vỡ sự phòng ngự của y mà không thể làm cho thân thể bị thương. Vậy mà bây giờ có thể bổ được đầu y thì công kích đó đã đạt tới mức độ nào?
- Sao có thể như vậy? Trên thế gian ngoại trừ Tiên Hoàng ra còn có người nào có thể làm cho Nhị ca bị thương nặng như vậy? - Hư Diễn khiếp sợ lẩm bẩm nói. Còn Lôi Cương thì choáng váng. Lúc một kiếm chém lên, trong nháy mắt đó hắn cảm nhận được sự ảo diệu của hỗn độn. Sự ảo diệu đó vô cùng tinh thâm khiến cho Lôi Cương có một cái cảm giác quen thuộc. Lôi Cương ngơ ngác nhìn lên không trung, trong đầu xuất hiện một gương mặt uy nghiêm.
"Graooo!' Thâm uyên rít lên một tiếng. Y rút phắt thanh kiếm trong đầu mình ra. Máu tươi bảy màu đọng trên thanh kiếm. Gương mặt Thâm uyên lay động một chút, cầm cây trọng kiếm, ngửa mặt lên trời mà gầm. Cái đầu của y nhanh chóng khép lại, chưa tới mười hơi thở đã hồi phục. Gương mặt y vô cùng dữ tợn, nổi giận nhìn lên trời gầm nhẹ:
- Ai? Đi ra.
Y cầm cây kiếm ném lên không trung. Thanh kiếm vỡ vụn bắn vào mây đen trên trời giống như lọt vào biển. Thâm Uyên nhìn không trung chằm chằm, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn Hư Diễn mà nói:
- Lão Cửu! Là ai?
Thâm Uyên hiểu rất rõ bốn người Minh Lôi. Y cũng biết bọn họ không thể phát ra được công kích như vậy. Hơn nữa khiến cho Thâm Uyên tức giận đó là một kiếm này chuẩn xác đúng vào lúc bốn người Ma Tiên phá được sự phòng ngự của y mà đánh hạ. Nếu như bình thường thì một kiếm đó không thể làm cho y bị tổn thương. Nhưng bây giờ lại làm cho y bị thương nặng. Tuy rằng vết thương cũng khép lại nhưng cũng ảnh hưởng tới tu vi.
- Nhị ca... Một giới này không có ngươi làm thương tổn được huynh. - Hư Diễn hô to. Trong lòng gã cũng rất khó hiểu. Gã cũng cảm nhận được một kiếm đó không phải do bốn người Ma Tiên phát ra. Nhưng gã ở đây vô số năm, có cường giả nào hay không thì hoàn toàn biết rõ. Có điều bây giờ trong đầu y xuất hiện một suy nghĩ hoang đường. "Ai ở đây?" Hư giới là một giới tương ứng của Hư Diễn, gã nắm giới này trong tay, nếu có ai ra vào gã đều biết rõ.
Thâm Uyên dữ tợn nhìn không trung. Ánh sáng bảy màu từ trong mắt bắn ra khắp nơi, nhìn không trung như đang tìm kiếm người đánh ra một kiếm đó. Nhưng Thâm Uyên phải cau mày vì trong không trung không hề có gì khác.
Thâm Uyên nhìn không trung chằm chằm một lúc rồi bước lên một bước. Y vọt lên tới điểm cảm nhất tới quầng sáng bảy màu mới chịu dừng lại. Ánh mắt y tản ra hào quang nhìn xung quanh nhưng vẫn không hề có kết quả.
Bốn người Ma Tiên cũng nhìn lên không trung, tìm kiếm người đánh lén kia nhưng không hề cảm nhận lấy một chút. Cả bốn kinh ngạc, nếu không có ai thì thanh kiếm đó đi đâu? Nếu có người thì tại sao họ lại không cảm nhận được? Mà người có thể làm cho họ không cảm nhận được ở trong toàn bộ hỗn độn gần như không có.
- Chẳng lẽ...chẳng lẽ là Tiên Hoàng? Trên đời này có thể làm cho chúng ta không cảm nhận được thì chỉ có Tiên Hoàng. - Tà Đạo đột nhiên liên tiếng, âm thanh có chút run run. Mà nghe Tà Đạo nói vậy, đám người Minh Lôi, Hư Diễn và Thâm Uyên đều run rẩy.
- Không thể nào! Tiên Hoàng đã chết. Ngài ở dưới Thiên Uy, thần hồn bị đè nát. - Thâm Uyên tức giận quát nhưng sắc mặt hết sức khó coi.
- Chín giới trong giới là do Tiên Hoàng luyện chế. Chẳng lẽ tàn niệm của ngài ở đây? - Ma Tiên chau mày nói.
- Không có chuyện đó. Cho dù vậy thì Hoàng của ta tại sao lại làm cho ta bị thương? - Sắc mặt Thâm Uyên lại càng thêm dữ tợn, tức giận nhìn bầu trời mà gầm:
- Hoàng của ta! Vì sao lại đả thương ta? Vì sao? Ta không cam lòng. Thâm Uyên không cam lòng. - Thâm Uyên như bị kích thích nổi điên mà gầm rống. Khí thế từ người y tản ra khiến cho không gian sôi trào. Sắc mặt đám người Minh Lôi trở nên ngưng trọng.
Rầm!
Rầm!
Những tiếng động liên tục vang lên. Thâm Uyên đứng trên không trung điên cuồng tấn công kết giới bảy màu. Hai mắt y đỏ như máu, nhìn như nổi điên. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Ôi chao... - Hư Diễn nhìn Thâm Uyển nổi điên mà thở dài, nét mặt có chút đau khổ. Lôi Cương đứng bên cạnh, nét mặt thay đổi. Hắn cảm nhận được có chút gì đó khác lạ, hình như sự việc không giống như hắn tưởng tượng. Từ thần sắc của Lục vương thì bọn họ rất đau khổ. Tại sao lại vậy?
- Hoàng của ta! Tại sao người lại bại? Tại sao? - Thâm Uyên ra sức đánh một quyền khiến cho ánh sáng bảy màu chấn động, còn thân thể y thì rũ xuống. Thâm Uyên dũng mãnh lúc trước như một đứa bé phát tiết tình cảm chôn dấu bao nhiêu năm.
- Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?- Lôi Cương nheo mắt. Hắn có thể cảm nhận được sự đau khổ của Thâm Uyên. Nhìn y lúc này giống hệt như lúc biết được ca ca Lôi Ma bị Hỏa Huyền tông đánh chết mà Thâm Uyên bây giờ đúng là như vậy. "Tại sao bọn họ lại phản bội tiên hoàng? Chẳng lẽ trong đó còn có bí mật gì nữa mà mình không biết? Chẳng lẽ không phải như lời Đạo Hoang nói?"
- Nếu có thể thì ta nguyện lấy mạng mình đổi ngài về thưa Hoàng của ta. - Thanh âm của Thâm Uyên run rẩy, đau khổ mà khóc. Nam nhi không dễ rơi lệ. Vậy mà một người như Thâm Uyên có chuyện gì khiến cho y khóc vậy? Không biết trước đây có chuyện gì xảy ra.
- Thâm Uyên thật sự phản bội tiên Hoàng sao? - Lôi Cương tự hỏi.
Thâm Uyên đứng dậy, nhìn kết giới bảy màu phía trên rồi quỳ một gối xuống, sắc mặt dữ tợn:
- Hoàng của ta! Người đã chết đi thì để Thâm Uyên điên cuồng một lần đi.
nói xong, y liền đứng dậy đi về phía Hư Diễn rồi nắm lấy Lôi Cương mà nói:
- Lão Cửu mở ra.
Nhưng còn chưa để cho y nói xong, giữa trời lại một lần nữa mây gió cuồn cuộn. Một thanh kiếm từ trên cao bổ thẳng về phía Thâm Uyên.
Thâm Uyển ngẩng phắt lên, trong mắt có chút thất thần rồi chìm vào trong điên cuồng. Y ném Lôi Cương cho Hư Diễn rồi cong người, mãnh mẽ vọt về phía thanh kiếm. Hai nắm đấm của y bay ra, phát mười bốn con rồng đón lấy thanh kiếm.
"Rầm rầm!" Những tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cùng với sóng âm tản ra. Thâm Uyên đứng trong không trung, hai tay nắm lấy thanh kiếm, mắt nhìn chằm chằm vào không trung mà nói:
- Đi ra.
Thanh âm của y như tiếng sấm nổ trong Hư giới.
Ánh mắt của lục Vương giật giật bởi trên không trung đúng là có một bóng người xuất hiện. Bọn họ không thể nhìn rõ cái bóng đó. Không! Phải nói là không có mặt, mà chỉ do mấy ngưng tụ thành, vẫn chưa có hình dạng nhưng tản ra một thứ khí thế quái dị.