Những lời Thâm Uyên nói khiến thanh niên mặc hắc y này sửng sốt, ngây người, cười gượng, không nói gì nữa. Hư ảnh kia chậm rãi hạ xuống trước mặt Thâm Uyên, mừng rỡ nói:
-Nhị ca!
-Lão cửu, đã lâu không gặp. Mấy năm nay, nhị ca đang bế quan, khi nào có thời gian ta sẽ tìm cho ngươi một thân thể thích hợp.
Thâm Uyên nói, lại quay sang nhìn Lôi Cương, vẻ mặt trầm tư.
Lôi Cương giật mình, biến sắc. Nhìn vào vẻ mặt của Thâm Uyên thì xem ra hắn gần như chắc chắn rằng lão có ý đồ với bộ cốt hài trong cơ thể hắn. Hắn lúc này chẳng khác nào một quân cờ trong tay bọn họ. Một khi đoạt được truyền thừa xong, coi như số phận của Lôi Cương đã được xác định. Hắn không cam lòng. Bọn họ quá mạnh, nhưng Lôi Cương cũng không hề kính nể bọn họ. Hắn tự tin, nếu như hắn trải qua nhiều năm tháng nữa, nhất định còn có thể mạnh hơn bọn họ!!
-Đa tạ nhị ca!
Hư Diễn mừng rỡ nói.
-Đây là ta bồi thường cho chuyện khi xưa ngươi đỡ cho ta một đòn. Được rồi, tiểu tử, mau lại đây! Trước mắt cứ tìm nơi cất giấu thân thể của Tiên Hoàng đi đã!
Thâm Uyên lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Giọng nói của lão mạnh mẽ, áp lực và đầy vẻ ra lệnh.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, khẽ run rẩy nhìn Minh Lôi. Hắn lại phát hiện gương mặt nghiêm trọng của y đã hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Minh Lôi nữa, càng không tự tin thắng được Thâm Uyên. Khi xưa trong cửu vương, Thâm Uyên đứng vị trí thứ hai, dĩ nhiên lão phải có chỗ hơn người, dù sao lão cũng là một trong những người từng nếm thử sự cường đại của Tiên Hoàng. Nếu chỉ nói về võ công, Đạo Hoang dù ngồi vị trí đầu nhưng cũng không thể thắng được Thâm Uyên. Nhưng nếu suy xét sâu xa, thì Thâm Uyên lại không thể thắng nổi Đạo Hoang! Trận pháp của Đạo Hoang cực kỳ hoàn hảo, ngay cả Tiên Hoàng khi xưa bị rơi vào trong đó còn phải mất khá nhiều thời gian mới ra được, đủ thấy trận pháp của lão đáng sợ thế nào.
Bị cả Lục Vương nhìn chằm chằm, Lôi Cương cảm thấy một luồng áp lực cường đại bao phủ lấy hắn. Giờ hắn đã không còn đường lui nữa, đành phải làm theo lời bọn họ. Hắn từng bước bước đến bãi đá, thẳng đến tầng thứ tám, không chút khó khăn nào!
-Chờ một chút!
Thần sắc Thâm Uyên chợt trở nên cực kỳ khó coi. Đôi mắt hổ của lão nhìn chằm chằm bãi đá, rồi lại nhìn toàn bộ căn động rộng rãi này. Lão bất chợt phát hiện ra điều gì đó, liền hét lên:
-Truyền thừa đã biến mất!! Nếu không hắn không thể nào đi lên bãi đá như vậy được!! Truyền thừa đã bị người cướp mất!! Là kẻ nào???
Cả Ngũ Vương còn lại đều biến sắc, hóa thành hư ảnh tới trên bãi đá, phát hiện bãi đá này đúng là đã trở thành một bãi đá bình thường, không còn chút trở ngại nào nữa. Cả Lục Vương đều ngây người.
-Không thể nào. Lúc trước lão phu đã từng vào đây, truyền thừa vẫn còn. Làm sao có thể biến mất như thế được???
Vẻ mặt của Minh Lôi hết sức u ám, thấp giọng nói. Y vì muốn có được thân thể của Tiên Hoàng mà đã phải chuẩn bị không biết bao nhiêu năm. Giờ lại phát hiện truyền thừa đã biến mất từ lâu, làm sao y không nổi giận cho được! Y nhanh chóng ngồi xuống, kiểm tra cầu thang, ngửi ngửi một hồi, thấp giọng nói:
-Còn có mùi khác. Nói cách khác, trước khi chúng ta vào đây, đã có người chết ở trên bậc thang này. Nhưng giờ truyền thừa đã biến mất, lẽ nào trong đám người đến trước đó có kẻ nào đã chiếm được sao?
Đôi mắt của Minh Lôi chợt liếc nhìn Lôi Cương, ngưng thần, nhưng chỉ thoáng qua, vẻ mặt của lão lại như trước. Lão âm thầm nói:
-Tất nhiên là đã có người chiếm được rồi!
-Mau bắt tất cả những người đã từng vào nơi này! Ta muốn xem kẻ nào lại có thể chiếm lấy truyền thừa mà lại im lặng đến thế?!
Thâm Uyên dữ tợn nói, khí tức toàn thân lão điên cuồng phát ra. Cả không gian vang lên tiếng sấm rền, Lôi Cương càng khó thở hơn nữa.
Bất ngờ, Thâm Uyên nhìn Lôi Cương, tới bên cạnh hắn. Tay phải của lão chộp thẳng đến đỉnh đầu của hắn!
-Chờ một chút, nhị ca!
Minh Lôi thấy thế hoảng hốt, vội vàng nói.
Thâm Uyên không chút do dự, cánh tay phải to lớn nháy mắt phủ lên đầu Lôi Cương. Lôi Cương không chút chống lại, nhưng trong lòng lại cực kỳ phẫn nộ và không cam lòng, có điều hắn lại không thể phản kháng được. Sức mạnh của Thâm Uyên quá đáng sợ, khiến hắn không thể nhúc nhích nổi. Lôi Cương cực kỳ kinh khiếp, không hiểu rốt cuộc Thâm Uyên này đã đạt đến sức mạnh như thế nào.
-Đừng nghĩ đến chuyện phản kháng. Với không gian còn chưa thành hình của ngươi thì đừng nghĩ đến chuyện chống lại ta!
Thâm Uyên lạnh lùng nói. Một luồng sức mạnh quỷ dị ồ ạt truyền vào trong cơ thể Lôi Cương. Hắn cảm thấy dường như bản thân đang lõa lồ trước mặt Thâm Uyên, dường như tất cả bí mật của hắn đều bị lão nhìn thấu tất cả!
-A!
Thâm Uyên bất chợt kinh ngạc. Minh Lôi cũng biến sắc theo.
-Không đúng! Trong cơ thể ngươi đã có trận pháp phong ấn của Hoang lão đại rồi!! Chắc chắn ngươi đã chiếm được truyền thừa!
Thâm Uyên mừng như điên dại, đôi mắt nhìn chằm chằm Lôi Cương. Lão nói:
-Nói, thân thể của Tiên Hoàng ở đâu!!
Lôi Cương hoảng sợ nhìn Thâm Uyên, nói:
-Tiền bối, ngươi đang nói gì vậy? Ta chưa hề đoạt được truyền thừa của Đạo Hoang tiền bối.
-Còn dám nói dối sao?
Thâm Uyên lạnh lùng, cánh tay phải vỗ mạnh lên vai Lôi Cương. Một luồng lực cơ hồ như xé rách cơ thể của hắn phát ra, đầu khớp xương của hắn vang lên tiếng lách cách vỡ vụn. Lôi Cương nhất thời mềm oặt người. Cơ thể cường đại vốn khiến hắn hết sức tự tin giờ lại không chịu nổi một cái vỗ của Thâm Uyên.
-Nói!
Thâm Uyên lại trầm giọng quát lên. Đôi mắt Lôi Cương ngây dại nhìn vẻ mặt băng lãnh của Thâm Uyên, lòng hắn ngập tràn lửa giận, nhưng toàn thân hắn cũng không còn chút khí lực nào nữa. Lúc này, cơ thể hắn gần như đã nát vụn!! Nếu như không phải có bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ chống đỡ cho, chắc hẳn hắn đã mềm oặt người, ngã xuống từ lâu rồi.
-Ta…Ta không biết!
Lôi Cương yếu ớt nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Muốn chết!
Thâm Uyên quát lạnh, giơ tay phải lên lần nữa định đánh Lôi Cương.
-Dừng tay!! Nếu còn đánh nữa thì chưa đoạt được thân thể của Tiên Hoàng, ngươi đã đánh chết hắn rồi!
Minh Lôi trầm giọng đầy đáng sợ, nói.
Cánh tay phải của Thâm Uyên vừa chực chờ vỗ xuống đỉnh đầu Lôi Cương liền dừng lại, lão liếc mắt nhìn Minh Lôi, hừ lạnh một tiếng. Lão lôi Lôi Cương đi về phía không trung!
Bọn Tà Đạo cùng biến sắc, khí thế toàn thân phát ra mãnh liệt. Cả căn động rộng rãi như nổi sóng dữ, phát ra tiếng vù vù. Thâm Uyên quay đầu nhìn bọn Tà Đạo, nói:
-Thế nào?
-Nhị ca, người này nếu đã chiếm được truyền thừa thì ngươi không thể đưa hắn đi được!
Hình rồng trên trán Tà Đạo lóe sáng. Lão cất giọng bình thản nói, chẳng chút sợ sệt.
-Đúng vậy, nhị ca. Thân thể Tiên Hoàng và trống trận Giới Hồn, ngươi không thể độc chiếm được!
Ma Tiên cũng cất giọng nói đầy quỷ dị.
-Nhị ca, làm như vậy thật không nên a.
Thanh niên hắc y tên Thiên Tê Thiên thánh thú cũng nghiêm nghị, nói.
-Hảo! Đã lâu không bắt các ngươi luyện tập rồi! Tới đây, cả mấy người các ngươi cùng lên cho ta.
Thâm Uyên cười ha ha, đặt Lôi Cương lên bậc thang, cuồng ngạo nói.
Tà Đạo, Ma Tiên, Minh Lôi, Tê Thiên thánh thú đều nhìn nhau. Hư Diễn đã tới bên cạnh Thâm Uyên, ra chừng muốn cùng tiến lui với lão!
-Lão cửu mau mở Hư giới của ngươi ra.
Thâm Uyên liếc mắt nhìn Hư Diễn, thản nhiên nói. Hư Diễn nghe vậy thì sửng sốt. Cuộn tranh của y bất ngờ sáng rực, một dòng suối chảy hiện lên trong không trung. Thâm Uyên cuồng ngạo cười, nói:
-Lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão lục. Đi, đến Hư giới!
Bọn Tà Đạo cùng nhăn mặt. Nếu như không phải bất đắc dĩ, bọn họ nhất định sẽ không muốn đánh nhau với Thâm Uyên. Người duy nhất có thể tiếp cận với thân thể của Tiên Hoàng, đủ biết lão mạnh đến cỡ nào rồi? Nhưng nếu để lão mang Lôi Cương đi thì bọn họ cũng không cam lòng. Đặc biệt là Minh Lôi, vì truyền thừa, y đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu năm.
Thấy bọn Tà Đạo còn do dự, Thâm Uyên liền lôi theo Lôi Cương, đi thẳng vào trong dòng suối chảy. Bọn Tà Đạo không chút do dự, bay theo vào trong đó.