Lôi Cương giật mình nhìn quanh nhưng không hề phát hiện thấy có bóng người. Chẳng lẽ bản thân cảm giác nhầm? "Không thể như vậy" Lôi Cương nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó, bởi lúc trước âm thanh vang lên hết sức chân thật.
- Hoàng đế Thái cổ? - Trong lòng Lôi Cương có chút nghi hoặc, vội vàng lên tiếng:
- Là vì tiền bối nào?
- Hoàng của ta. Ta không còn tồn tại nhưng tiếp theo ngươi phải nhớ kỹ. - Một bóng người từ từ xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Lôi Cương ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là một lão già với gương mặt bình thường nhưng lại tạo cho Lôi Cương một cái cảm giác quen thuộc. Có điều thân thể của lão thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện. Lôi Cương cũng không nói nhiều, chờ đợi câu nói của cái bóng. Trống ngực hắn đập thình thịch. "Chẳng lẽ...người này chính là Đạo Hoang?"
- Ngày xưa khi tiên hoàng còn tồn tại, bộ tộc thái cổ chúng ta thống trị các giới trong hỗn độn. Từ khi tiên hoàng bỏ mình dưới thiên uy, bộ tộc Thái cổ chúng ta xuất hiện nội loạn. Ngày xưa, khi bộ tộc Thái cổ chúng ta mạnh nhất có chín dòng huyết mạch chính đó là Cổ, Lôi, Hoang, Uyên, Thần, Ma, Tà, Hư, Thú. Gần như tất cả cường giả của Hồng hoang mang dòng máu của bộ tộc thái cổ chúng ta. Ngày xưa, chín dòng máu chính cung phụng tiên hoàng. Khi tiên hoàng chết trận, bọn họ làm phản, giết hại bộ tộc Thái cổ chúng ta khiến cho chúng ta tiêu tán khỏi thế gian. - Âm thanh tang thương của lão già vang lên, ánh mắt bần thần như nhớ lại thời kỳ oanh liệt của bộ tộc Thái cổ.
Lôi Cương nghe nói mà vô cùng khiếp sợ. Bộ tộc Thái cổ thống trị Hồng Hoang? Chẳng lẽ bộ tộc Thái cổ chính là chủng tộc vô địch đó sao? Dám đánh một trận với thiên uy? Tất cả những điều đó khiến cho Lôi Cương ngây người.
- Sau khi hoàng đế Thái cổ của chúng ta chết, chín dòng máu chính nhất trí quỳ gối trước mặt Hoàng đế thái cổ, thề sống chết phụng Hoàng của ta. Nhưng đó chỉ nhằm để che giấu. Lôi, Uyên, Ma, Tà, Hư, Thú. Cả sáu vương mặc dù quỳ lạy Hoàng của ta nhưng linh hồn của họ sớm phản bội Hoàng của ta. Ta là Hoang chi vương, là cái tên mà Hoàng của ta đã ban cho. Đạo Hoang.
Lôi Cương gật mình. Mặc dù đoán người trước mặt có thể là Đạo Hoang nhưng sau khi thực sự biết được, hắn gần như không tin nổi vào lỗ tai của mình. Hắn ngây người nhìn lão già trước mặt được liệt danh là cường giả mạnh nhất của hai giới Hồng Hoang.
- Hoàng của ta. Ngươi phải nhớ ký, trong cơ thể ngươi có máu của tiên hoàng, là hậu bối của tiên hoàng. Ngươi phải nhớ kỹ mấy cái tên Minh Lôi, Hư Diễn, Ma Tiên, Tà Đạo, Thâm Uyên, Tên Thiên thánh thú, Thần Không, Cổ Nguyệt. Ngày xưa khi Lục vương làm phản, ta, Thần Không, Cổ Nguyệt vì ngăn cản lục vương giết hại con cháu mà đại chiến. Thần Không, Cổ Nguyệt chết trận, ta bị thương nặng sống được tám vạn năm cũng bỏ mình. Còn Lục vương cũng bị thương nặng nhưng những năm qua có lẽ họ cũng đã hồi phục. Có điều họ phản bội lại tiên hoàng. Hoàng của ta, ngươi phải tiêu diệt lục vương.
Lời nói của Đạo Hoang giống như tiếng sét khiến cho Lôi Cương suýt chút nữa ngã ra đất. Không nói tới việc lục vương trước đây mạnh tới mức độ nào mà chỉ cần Minh Lôi, Hư Diễn đã như tảng núi đè trong lòng Lôi Cương. Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được Minh Lôi, Hư Diễn lại là đại địch của mình.
- Tiền...tiền bối. Làm sao ngài biết được ta là hậu bối của Tiên hoàng? - Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng. Minh Lôi, Hư Diễn mạnh như vậy, lại còn bốn vương nữa cũng không kém bao nhiêu. Cường giả như vậy làm sao hắn có thể chiến thắng? Chẳng phải Lôi Cương không tin bản thân mà là vì bọn họ quá kinh khủng.
- Ngày xưa trước trận chiến của tiên hoàng với Thiên Uy, người đã lệnh cho Thần Không tiên đoán, nói Đạo Hoang hiện, tử tôn của Hoàng cũng hiện. Hài cốt của con cháu thái cổ, người phá trận của ta chính là hậu bối duy nhất của tiên hoàng. Ta chỉ kế thừa, thu hút hàng nghìn hàng vạn người tới đây là để thu hút ngài. - Đạo Hoang vui mừng nhìn Lôi Cương mà nói.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. "Sự thừa kế của Đạo Hoang đúng là không tồn tại?" Trong lòng hắn có chút bất an. Lúc này, mình bị Minh Lôi nắm trong tay, bản thân làm sao có thể trốn thoát? Vì vậy mà hắn hỏi:
- Tiền bối! Ta ở đây là vì Minh Lôi. Y đã để lại chút mầm mống trong cơ tể của ta. Tất cả đều do y nắm trong tay.
- Ngày đó Thần Không đã dự đoán trước, sau khi tiên hoàng chết trận, thân thể không thể nào bị mất. Ngày đó khi ta có được thân thể Tiên Hoàng liền giấu kín. Lúc trước, chỉ có ta là người biết được vị trí. Còn ngài có được hài cốt của con cháu thái cổ, tất nhiên khiến cho chúng chú ý. Chúng cũng chỉ muốn mượn sự giúp đỡ từ con cháu thái cổ mà tìm được nơi có thân thể tiên hoàng. Chỉ có được thân thể tiên hoàng, dung hợp được nó mới có được lực lượng vô thượng. Bây giờ, ngươi ứng với Minh Lôi. Mặc dù hắn biết được ngài có hài cốt của con cháu thái cổ nhưng cũng không biết trong cơ thể ngài có giọt máu tiên hoàng. Còn về phần lúc trước, sau khi ta có được thân thể tiên hoàng, giấu kín xong liền hút trí nhớ ra. Vì vậy đến nay, ta cũng không biết thân thể tiên hoàng ở đâu. Nếu không, một cái phân thân của ta đã lấy được. - Đạo Hoang thở dài.
- Vậy rốt cuộc thân thể của tiên hoàng ở đâu? - Lôi Cương trầm giọng nói. Muốn thoát được khỏi bàn tay của Minh Lôi, chỉ có được thân thể Tiên Hoàng và lực lượng vô thượng.
- Nơi nào cùng một nhịp thở với ngươi, chỉ có ngươi là người duy nhất biết. - Đạo Hoang nói.
"Cùng một nhịp thở với ta?" Lôi Cương giật mình rồi trầm tư. Rốt cuộc là nơi nào có cùng nhịp thở với mình?
- Hoàng của ta. Lúc trước, ta luyện chế hai cái phân thân đều lĩnh ngộ lực lượng suốt đời của ta. Chúng tên là Cổ Đạo và Cổ Hoang. Cổ Đạo có được ý cảnh luyện khí của ta. Cổ Hoang có được trận pháp của ta. Còn về phần ai chính ai tà thì để ngài tự nhận. Nếu có được sự giúp đỡ của họ, sau này ngươi bớt đi rắc rối rất nhiều. Hoàng của ta, ta không thể duy trì lâu được. Ngài phải nhớ, thân thể Tiên Hoàng chỉ nắm chắc mới được lấy ra. Nếu không, một khi rơi vào tay chúng thì hậu qua không thể tưởng tượng được. Ta phong ấn đoạn trí nhớ này của ngài lại, hút ấn ký của Minh Lôi ra, còn đối mặt với Minh Lôi như thế nào đó là dựa vào ngài. Ta không thể giúp ngài. - Đạo Hoang thở dài, hai tay y phất nhẹ về phía đỉnh đầu Lôi Cương. Hai mắt Lôi Cương tối sầm rồi hôn mê.
Cùng lúc đó, trên Tây Tháp tinh một bóng người chợt biến sắc. Y hóa thành một tia sáng, chui vào trong cột sáng. Mà đám đại tôn còn lại cũng cảm ứng được gì đó nhưng chỉ khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.
Khi Lôi Cương tỉnh lại, phát hiện đại ca Lôi Ma đang đứng trước mặt thì kinh hãi nhìn quanh. Cảnh tượng lúc trước, dường như trong mộng. Hắn từ từ đứng dậy, truyền âm:
- Ca! Đây là đâu?
Lôi Ma giật mình, quay đầu nhìn Lôi Cương với ánh mắt không kiềm chế được sự vui sướng. Gã truyền âm nói:
- Tiểu Cương! Bãi đá đó là nơi kế thừa Đạo Hoang. Nhưng phía trên có lực lượng khó hiểu khiến cho chúng ta không thể lên. - Lôi Ma nói tới đây chợt dừng lại.
- Ai dám lên? Không biết mọi người có dám... - Cô Nguyệt cười cười, nhưng chư nói xong, đôi mắt y chợt nhắm lại. Khi mở mắt ra, ánh mắt trở nên tang thương, sát khí trên người tăng vọt, phóng lên cao.
Không chỉ có ý mà mười tên đệ tử khác cũng như vậy, giống như hoàn toàn biến đổi thành người khác.
Lôi Cương nghi hoặc nhìn về phía Lôi Ma thì chỉ thấy gã nhếch miệng nở nụ cười tà quái. Lôi Cương giật mình, trong nháy mắt hắn phát hiện Lôi Ma đã thay đổi thành người khác.
- Ngươi đã nhận được sự kế thừa của hắn? - Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu khiến cho Lôi Cương giật mình. Nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn quanh mà không thấy ai khác. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Không đúng! Ngươi chưa bước lên thềm đá làm sao có được sự kế thừa của hắn? - Không để Lôi Cương nghĩ nhiều, âm thanh đó lại vang lên. Có điều khác với lúc trước là trong đó ẩn chứa sự tức giận và sát khí.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. "Minh Lôi đã tới đây."
- Khặc khặc...không ngờ kế thừa Đạo hoang lại ở ngay trước mắt. Đám tiểu bối các ngươi cút ra khỏi đây ngay, nếu không đừng trách bản tôn đại khai sát giới. - Thanh niên áo tím với nét mặt uy nghiêm, ẩn chứa sự tự tin vô thượng mà cười nói. Một làn hơi thở kinh khủng từ trong người y tản ra khiến cho rất nhiều người bị đánh bay và vách động.
Nhưng có rất nhiều người vẫn đứng nguyên tại chỗ, khí tức họ tản ra mạnh vô cùng.