Vừa vào chiến trường hỗn độn huyền giai, cùng ngửi thấy mùi máu tanh ẩn chứa trong không khí và luồng sức mạnh tinh khiết, Lôi Cương đã tươi cười đầy quỷ dị. Hắn hờ hững nhìn về phía đám đệ tử Tây Tháp Tinh đang giao chiến với nhau. Ngay khi Lôi Cương còn chưa kịp động thủ, một gã đệ tử đứng cách đó không xa đã cảm nhận được hắn. Chỉ thấy đôi mắt gã gần như trợn tròn lên, gương mặt vốn tái nhợt giờ thành trắng bệch, run rẩy dữ dội. Gã hét lên:

-Ta van xin ngươi, đừng giết ta.

-Van xin ngươi, đừng giết ta? Nếu có thể dùng mấy chữ này đổi lấy tự do, nếu như có thể làm thế, Lôi Cương ta sao lại như bây giờ được? Ta có thể buông tha ngươi, nhưng người khác sẽ không tha cho ta. Đã ở giới tu luyện, có mấy người có thể nắm được số phận của bản thân đây?

Lôi Cương lẩm bẩm nói, đôi mắt hắn ánh lên vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Cùng lúc đó, tên đệ tử đang hết sức hoảng sợ kia chợt bị phân thành bốn năm mảnh đầy quỷ dị, cương anh của gã bị nghiền nát vụn thành luồng sức mạnh tinh thuần, biến mất.

-Ầm!

-Ầm!

Chiến trường hỗn độn huyền giai không ngừng vang lên những âm thanh nặng nề, nhưng lại không có lấy một tiếng hét thảm nào. Không phải bọn họ không kêu, mà là tiếng hét của bọn họ không thể phát ra nổi, cũng có thể nói là bọn họ vốn không có thời gian để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc này, Lôi Cương chẳng khác nào tu ma giả ở Thái Cổ giới. Bất kỳ ai gặp hắn đều bị dính một quyền hồn phi phách tán.

Lôi Cương hiện tại chẳng khác nào một ma đầu, không có chút tình cảm, lòng thương hại nào. Trong mắt hắn, đằng nào những tu luyện giả này cũng đi vào thành Tử Vong, nhất định sẽ giết chết các đệ tử Tây Tháp Tinh khác nhằm gia tăng thực lực bản thân. Nếu đã như vậy, nếu bọn họ đã có thể giết người, thì vì sao hắn lại không giết bọn họ? Chẳng qua chỉ là do sức mạnh khác nhau mà thôi. Nếu như thực lực của Lôi Cương không cao, chắc chắn hắn cũng sẽ bị kẻ khác đánh chết. Đó cũng chính là lý do vì sao Lôi Cương càng muốn nhanh chóng gia tăng sức mạnh bản thân.

Minh Lôi giống như một tảng đá lớn đặt nặng trong lòng Lôi Cương, khiến hắn không thể ngừng nghỉ nổi. Hắn tự buộc bản thân phải nỗ lực, dốc mọi khả năng để gia tăng sức mạnh, bất kể là đi theo con đường chính phái hay là ma đạo. Hơn nữa, trong giới tu luyện này, thực sự có phân biệt rõ ràng giữa ma đạo và chính đạo hay sao? Thử hỏi có tu luyện giả nào lại không từng lấy mạng kẻ khác đây? Chẳng qua chỉ là vấn đề nhiều ít thế nào mà thôi. Trong giới tu luyện, gia tăng thực lực đồng nghĩa với chuyện đống xương cốt dưới chân chất thành đống.

Toàn cảnh trong chiến trường hỗn độn huyền giai lúc này chỉ là tàn sát và giết chóc. Số lượng người bị Lôi Cương đánh chết càng lúc càng tăng lên nhanh chóng. Đến khi cả chiến trường không còn vang lên bất cứ thanh âm nào nữa, chỉ còn đống thi thể chất đống thành núi, Lôi Cương mới ngồi xếp bằng ở vị trí trung tâm chiến trường, bắt đầu hấp thụ sức mạnh tinh thuần nồng nặc.

Luồng không khí màu máu nhàn nhạt bồng bềnh trôi nhanh chóng nhập vào người Lôi Cương. Dần dần một dòng suối xuất hiện, lan ra khắp chiến trường hỗn độn huyền giai. Các tu luyện giả ở trong động phủ đều không thể bình tĩnh nổi, lạnh run người. Ngay cả người trấn thủ nơi đây cũng như vậy.

Sau khi đánh chết hơn vạn người, Lôi Cương nhận lấy sức mạnh tinh thuần do cương anh nghiền nát và sức mạnh tích tụ mấy trăm năm của bọn họ. Khoảnh khắc luồng sức mạnh này như rồng như hổ ào ào đổ vào trong cơ thể hắn, không gian lục hành của Lôi Cương đều hấp thu hết, không gian của riêng hắn cũng từ từ mở rộng ra.

Cho đến khi luồng sức mạnh tinh khiết tràn ngập trong không gian chiến trường hỗn độn huyền giai biến mất toàn bộ, không gian lấy lại nồng độ linh khí bình thường, Lôi Cương mới mở mắt, ánh sáng sáu màu sáng rực lên trong mắt hắn. Sau khi hấp thu sức mạnh tinh khiết này, hắn cảm thấy cả cơ thể như đang bị phình lên, cơ hồ không thể áp chế luồng sức mạnh khủng khiếp khỏi bùng phát ra. Lôi Cương đứng lên, nhìn lên trên, biến mất.

Không lâu sau, từ phía trên chiến trường hỗn độn huyền giai vang lên một tiếng hét thảm, cả không gian chìm trong vẻ lặng như tờ. Luồng sáng trôi phía trên cũng một lần nữa lập lại từ đầu.

-Lôi Cương đánh chết ba vạn bảy nghìn lẻ mười chín người.

-Đọa Thiên đánh chết ba vạn năm nghìn bảy trăm người.

-Vạn Vô Tình đánh chết ba vạn năm nghìn năm trăm người.

-Lôi Hư đánh chết hai vạn bốn nghìn lẻ tám mươi bảy người.

Tin tức Lôi Cương tàn sát ở chiến trường hỗn độn huyền giai vang đi khắp Tây Tháp Tinh. Bao nhiêu tu luyện giả vốn đang định tới thành Tử Vong rèn luyện giờ đều hít một hơi lạnh. Trong vòng mười năm kế tiếp, không một kẻ nào dám bén mảng đến chiến trường hỗn độn huyền giai nữa.

Một năm sau, chiến trường hỗn độn địa giai lại xôn xao tin tức Lôi Cương tàn sát ở đó. Hơn nữa, hắn còn giết không ít người là đệ tử của các thế lực lớn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Cương vô tình đã đắc tội không ít thế lực lớn.

Trong một động phủ thô sơ Mỗ Tọa trong chiến trường hỗn độn thiên giai.

Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trong động phủ. Chiến trường hỗn độn thiên giai giống như một thế giới độc lập vậy, tuy không thể nhìn thấy ở đây có bao nhiêu cường giả hỗn độn thiên giai, nhưng luồng sức mạnh tinh khiết tràn ngập trong không gian đã đủ cho hắn rồi. Lôi Cương hết sức kinh ngạc khi cảm nhận được hai luồng khí tức khác cũng đang nhanh chóng hấp thụ luồng sức mạnh tinh khiết này, nhưng hắn không có ý định kiểm tra. Dù sao, một khi trêu chọc đối phương, rất có thể sẽ dẫn đến chiến đấu. Lôi Cương biết, động phủ Đạo Hoang lần này thu hút vô số cường giả. Hắn không muốn để lộ thực lực của bản thân cho đến lúc đấy. Bằng không, đến ngày động phủ Đạo Hoang mở ra, hắn chắc chắn sẽ thành mục tiêu cho tất cả mọi người cùng chỉ trích. Lôi Cương tuy tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng hắn không dám chắc có thể đối mặt với cuộc tổng tấn công của các cao thủ trẻ tuổi hai giới. Lúc này, hắn không chút do dự hấp thụ lấy luồng sức mạnh tinh khiết này. Tốc độ hấp thụ của hai gã tu luyện giả khác kia cũng chậm hơn Lôi Cương rất nhiều. Rất nhanh, sức mạnh tinh khiết trong khắp không gian đều ồ ạt đổ về trong động phủ của hắn.

Chưa được nửa khắc sau, hai gã tu luyện giả cũng đang hấp thu sức mạnh kia cùng giật mình tỉnh giấc. Bọn họ đều khiếp sợ cảm nhận được luồng sức mạnh tinh khiết vừa hút tới gần đã bị Lôi Cương hút mất, lòng thầm chấn động. Có điều bọn họ cũng không dám kiểm tra, chỉ sợ sẽ phải chiến đấu, đành ra sức hấp thu, nhưng không thể mạnh như Lôi Cương được.

Luồng sức mạnh trong không khí dần yếu dần, Lôi Cương liền bay về phía trên, giao chiến với gã cao thủ hỗn độn thiên giai trấn thủ nơi đây. Dưới sức mạnh cuồng mãnh của Lôi Cương, gã kia chẳng mấy chốc đã bị đánh bại. Có điều, hắn không hề đánh chết gã, bởi nếu đánh chết cường giả hỗn độn thiên giai, chắc chắn sẽ chọc giận các thành thủ Tây Tháp Tinh.

Lôi Cương hết sức ngạc nhiên khi nhận ra hắn vừa ra khỏi thành Tử Vong, xuất hiện ở Truyện Tống Trận liền nhìn thấy vô số ánh mắt quét nhìn hắn. Hắn định thần nhìn lại, gương mặt dần lạnh lùng. Gần một trăm cao thủ trẻ tuổi đang tập trung ở cửa thành Tử Vong. Bọn họ vừa thấy Lôi Cương xuất hiện, một người đã trách mắng:

-Lôi Cương, ngươi thật là đê tiện. Dựa vào tu vi đỉnh hỗn độn địa giai mà chạy đến chiến trường hỗn độn huyền giai, địa giai tàn sát các đệ tử. Ngươi có khác gì người Thái Cổ giới chứ?

-Ta thấy hắn có khi vốn là ma đầu Thái Cổ giới cũng nên?!

-Người giết người như vậy sau này ắt sẽ gặp báo ứng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Những tiếng đồng thanh cùng vang lên. Các cao thủ trẻ tuổi tụ tập ở đây cùng quay ra chửi bới Lôi Cương, mặc dù không dám sỉ nhục hắn thật sự.

Lôi Cương lạnh lùng nhìn đám đệ tử trẻ tuổi ra vẻ đạo mạo, chính nghĩa, lòng không khỏi chán ghét. Hắn nhìn đám người đang hùng hổ kia, quát lên:

-Các ngươi ai dám lấy thần hồn ra thề chưa từng giết một người nào?

Một câu nói này của Lôi Cương liền khiến các cao thủ trẻ tuổi này cùng nghẹn họng, trân trối nhìn. Làm sao bọn họ lại có thể chưa từng giết một người nào được?

-Cho dù chúng ta có từng giết người, nhưng ngươi như thế chẳng phải là ỷ mạnh hiếp yếu sao? Dù sao thực lực của ngươi đã đạt đến hỗn độn thiên giai, giờ lại giết đệ tử hỗn độn huyền giai, chẳng lẽ lương tâm ngươi được bình an sao?

Bị Lôi Cương nhìn chằm chằm, đám đệ tử kia không nhịn được, vừa bình tĩnh lại chút ít đã lại mắng tiếp.

-Nếu như ta giờ thật sự là tu vi hỗn độn huyền giai, chỉ e là các ngươi đã sớm khiêu chiến ta rồi, sao còn phải làm cái bộ dạng giả mù che mưa này nữa? Kẻ nào không phục, muốn khiêu chiến ta, thì đừng có đem miệng lưỡi phụ nữ với trẻ con ra nói với ta nữa.

Lôi Cương nghiêm giọng quát lên, giọng hắn đinh tai nhức óc, sức mạnh cường đại của hắn chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng đám cao thủ trẻ tuổi. Tất cả bọn họ đều rút lui, mặt mày nhợt nhạt.

-Lôi Cương ngươi chẳng qua cũng chỉ dùng thực lực đàn áp chúng ta mà thôi. Hừ, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ phải trả giá thôi.

Một thanh niên xanh mặt dọa dẫm hắn.

Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới, rời khỏi nơi này. Hắn cực kỳ chán ghét những cao thủ trẻ tuổi này. Hắn không e ngại thế lực phía sau bọn họ, chỉ cần không phải là cường giả đại tôn, tới một người giết một người!