Hồng Hoang Thánh Giới, Thú Triều Tinh.
- Mẫu thân, hai người đã ngồi ở đây mười ngày rồi, tại sao cứ mãi ôm nhau không nhúc nhích vậy?
Trong phòng, Lôi Thải thấy Tử Vận vẫn nằm trong lồng ngực Lôi Cương, hai người lẳng lặng ngồi ở bên hồ, ôm nhau thật chặt, trừ việc nhìn nhau ra thì ngay cả nói cũng không nói lấy một câu, điều này làm Lôi Thải có phần lo lắng. Lôi Thải tuy là nói như vậy, nhưng đôi mắt đẹp cũng là len lén nhìn Lôi Cương, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò cùng yêu thương.
Lôi Cương quay đầu, thấy khuôn mặt tròn vo của Lôi Thải cùng với vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt cô bé, Lôi Cương sẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, Lôi Thải thấy Lôi Cương đứng lên, cũng lui lại mấy bước, trên mặt càng thêm vẻ thấp thỏm, nhưng lại có một phần khẩn trương, làm nàng không cách nào buông lỏng tự nhiên được.
- Thải Nhi, con gái à?
Lôi Cương đứng ở trước mặt Lôi Thải, khẽ cúi đầu nhìn Lôi Thải nói, Lôi Thải tủi mủi cúi đầu, nàng nắm chặt tay, trong mắt đột nhiên ngập đầy nước mắt, cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, Lôi Thải quay đầu, khẽ nấc lên.
Lôi Cương trong lòng căng thẳng, thở dài, chậm rãi ôm Lôi Thải vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Thải Nhi, con có trách phụ thân không?
Lôi Thải lắc đầu, nước mắt rơi xuống, nàng chưa từng gặp qua Lôi Cương, lúc trước nhìn thấy Lôi Cương, nàng căn bản không cách nào chen vào được, nhìn Lôi Cương cùng Tử Vận ở chung một chỗ, Lôi Thải rất muốn chạy tới ôm lấy Lôi Cương, ôm lấy cha ruột của mình, nhưng nàng không thể, nàng biết, Tử Vận càng cần Lôi Cương hơn, nàng tuy nghịch ngợm, nhưng cực kỳ hiểu chuyện.
Ánh mắt Tử Vận vui mừng nhìn hai cha con đang ôm chặt lấy nhau, vẻ kiên quyết trên khuôn mặt càng đậm, nàng đã không thể chờ đợi được nữa, muốn lập tức khôi phục trí nhớ, nàng cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Lôi Cương, điều này làm cho nàng có cảm giác hưởng thụ nhưng cũng lại sợ mất đi.
- Vậy con có hận phụ thân không?
Lôi Cương lại nói.
Lôi Thải sửng sốt, gật đầu một cái, lại lắc đầu, nhẹ giọng khóc, cũng là không biết mở miệng như thế nào, Lôi Thải không chỉ một lần tưởng tượng ra nếu như gặp được phụ thân, thì sẽ làm gì, nói gì, nhưng lúc này khi chân chính đối mặt rồi thì nàng lại không nói ra được lời nào cả.
- Thế là Thải Nhi có hận phụ thân rồi?
Lôi Cương thương yêu nói.
- Không có, Thải Nhi chưa từng phụ thân, Thải Nhi biết phụ thân nhất định là có nguyên nhân mới không có ở bên cạnh mẫu thân.
Thải Nhi nghe được Lôi Cương nói như vậy, vội vàng ngẩng đầu phản bác, thanh âm vang vang hữu lực, không chỉ phản bác, mà khuôn mặt tròn vo kia lại càng hiện lên vẻ kiên quyết, Lôi Cương trong lòng đau xót, lau nước mắt trên gương mặt Lôi Thải, nói:
- Được rồi, Thải Nhi không hận phụ thân, phụ thân nghe nói Thải Nhi rất thích đi ra ngoài chơi phải không?
Lôi Thải nghe vậy, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nhưng lại liếc nhìn Tử Vận sau lưng Lôi Cương, đầy vẻ tủi thân, đáng thương nhìn Lôi Cương.
- Đi, phụ thân mang Thải Nhi đi chơi.
Lôi Cương ha ha cười một tiếng, mang theo Lôi Thải liền bay lên trời, tiến vào trong hư không.
Ở mấy cái tinh cầu chung quanh Thú Triều Tinh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười khanh khách, hai cha con Lôi Cương xuyên qua mấy cái tinh cầu chung quanh, mà Lôi Thải cũng hoàn toàn buông thả, không ngừng nhìn Lôi Cương gọi "phụ thân, phụ thân", trong lòng cực kỳ vui sướng.
Một tháng sau.
- Phụ thân, tu vi của người đã đạt tới tầng thứ gì rồi? Tại sao Thải Nhi dừng lại ở Hoàng cấp Đạo Thần liền không cách nào đột phá được nữa, Thải Nhi đã rất cố gắng tu luyện rồi, trước kia Thải Nhi cũng chẳng thèm để ý gì đến chuyện tu luyện cả mà tu vi cũng tăng lên rất nhanh, nhưng bây giờ, Thải Nhi tu luyện mấy chục năm đều không có hiệu quả gì cả, hơn nữa, mẫu thân nói nếu tu vi của Thải Nhi đạt đến Thiên cấp Đạo Thần sẽ cho con đi ra ngoài du lịch đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Thải tràn đầy không hiểu, ngẩng đầu hỏi.
Lôi Cương sắc mặt thoáng lặng, hắn cúi đầu nhìn Lôi Thải, chân mày khẽ ngưng, hắn đã sớm nhìn ra thể chất của Lôi Thải, loại thể chất này khiến Lôi Cương cũng không cách nào nhìn thấu được, có lúc thì bình thường, có lúc lại tuyệt hảo, đây là lần đầu tiên Lôi Cương thấy có loại thể chất như vậy, bằng vào lịch duyệt của hắn cũng không biết nên nói thế nào cho phải, nhưng Lôi Cương cũng không muốn khiến cho Lôi Thải thất vọng, lộ ra nụ cười nói:
- Tu luyện phải lấy kiên nhẫn làm căn bản, nhớ lúc ban đầu, phụ thân đến cửa của một môn phái nhỏ bé cũng bị cự tuyệt nữa, phụ thân tin tưởng chỉ cần Thải Nhi cố gắng tu luyện liền có thể đạt tới Thiên cấp Cương Thần.
- Phụ thân hiện tại đã đạt tới trình độ nào rồi?
Lôi Thải cười hì hì nói.
- Ừm, hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, nói, tu vi của Lôi Cương tuy là hỗn độn Hoàng cấp, nhưng thực lực đã có thể sánh ngang cùng bất kỳ cao thủ hỗn độn Thiên cấp nào rồi.
- Phụ thân xấu, đang gạt Thải Nhi, ca ca nói, phụ thân một quyền liền đánh chết cao thủ hỗn độn Địa cấp, thế nào lại là hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp cơ chứ.
Lôi Thải đầy vẻ tủi thân, buồn buồn không vui nói, thật giống như Lôi Cương thật sự đang gạt nàng vậy.
Lôi Cương cười khổ không dứt, nói:
- Thải Nhi, tu vi của phụ thân là hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp, nhưng thực lực thì đã đạt tới hỗn độn Cương Thần Thiên cấp rồi.
- Làm sao có thể? Hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp tại sao lại có thể có được thực lực của hỗn độn Cương Thần Thiên cấp chứ? Phụ thân còn đang gạt con, hừ.
Lôi Thải lắc đầu, tràn đầy không tin.
Lôi Cương bất đắc dĩ đích nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của Lôi Thải, nói:
- Thải Nhi, phụ thân rất là đặc thù, cho nên, những điều theo lẽ thương mà con nói không thể áp dụng với phụ thân được. Thôi được rồi, phụ thân sẽ cho con thấy.
Lôi Thải nghe vậy thì đôi mắt đen nhánh linh lợi nhìn chằm chằm Lôi Cương, chợt, đôi mắt Lôi Thải hoa lên một cái, nàng xoa xoa hai mắt, nhìn năm Lôi Cương đứng trước mặt nàng, nhất thời sửng sốt.
- Thải Nhi, hiện giờ thì con tin rồi chứ?
Bốn phân thân thêm bổn tôn cùng nhau nói.
- Phụ thân, đây .......... đây là ........
Lôi Thải ngơ ngác nói.
- Đây là bốn phân thân của phụ thân.
Sau khi đem phân thân thu hồi vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ, Lôi Cương cười nói.
- Phụ thân, Thải Nhi ...... Thải Nhi cũng muốn được như thế, có được hay không vậy, phụ thân dạy Thải Nhi có được hay không vậy, Thải Nhi nếu là học được thì có thể vừa dùng phân thân theo mẫu thân, theo ca ca, theo phụ thân, lại có thể một mình đi ra ngoài chơi.
Lôi Thải hai mắt sáng rỡ nói, lời của nàng làm Lôi Cương thần sắc cứng ngắc, nửa ngày cũng nói không ra lời.
- Có được hay không vậy, phụ thân.
Lôi Thải lắc lắc tay Lôi Cương, làm nũng nói.
Lôi Cương cười khổ nói:
- Thải Nhi, phụ thân đã trải qua mấy lần sinh tử mới luyện thành được phân thân, hơn nữa, còn phải đem ngũ tạng lục phủ trong cơ thể toàn bộ rút ra ngoài để luyện chế nữa.
Nghe lời Lôi Cương nói như vậy, vẻ cao hứng trên khuôn mặt Lôi Thải liền biến mất, thần sắc hơi chậm lại, nói:
- Thế thì Thải Nhi không học nữa, Thải Nhi muốn sáng lập một phương pháp luyện chế phân thân mà không cần rút ngũ tạng lục phủ ra ngoài cơ.
- Ừ! Thải Nhi nhất định có thể làm được.
Lôi Cương cười nói. Sau đó, Lôi Cương lấy ra một cái thuyền nhỏ lớn bằng đầu ngón cái, nói:
- Thải Nhi, phụ thân cho con một món lễ vật, vật này có thể giúp cho con xuyên qua các địa phương của Hồng Hoang Thánh Giới, bất quá, con nhận lời phụ thân trước, nhất định không thể để cho người khác nhìn thấy, trừ ca ca và mẫu thân của con cùng Thiên Tuyết ra thì người nào cũng không được? Nếu như con không đáp ứng, phụ thân sẽ phải thu hồi.
Vật mà Lôi Cương lấy ra chính là Xuyên Tinh Toa, vật này là của sư tôn Hạo Huyền, Lôi Cương nguyên vốn cũng không muốn lấy ra nhưng Lôi Cương phát hiện cả người hắn từ trên xuống dưới sợ rằng chỉ có thể lấy ra được Xuyên Tinh Toa này mà thôi, những thứ thần khí kia, Lôi Thải căn bản không cách nào khống chế được. Lôi Cương tuy là cần Xuyên Tinh Toa để di chuyển, nhưng với tu vi của hắn hiện nay đã không nó đã không có nhiều chỗ dùng cho lắm nữa rồi, mà Lôi Thải lại cực kỳ thích du lịch, tu vi cũng thấp, chi bằng làm cho nàng vui một chút.
Lôi Thải nghe vậy thì kinh ngạc liếc nhìn Xuyên Tinh Toa trong tay Lôi Cương, sau đó, ánh mắt của nàng liền cũng không cách nào thu hồi được nữa, chăm chú nhìn Xuyên Tinh Toa, Lôi Thải nói:
- Phụ thân, đây có phải là Xuyên Tinh Toa mà ca ca nói đến hay không? ?
Khuôn mặt tròn vo của Lôi Thải đỏ bừng vì kích động.
Lôi Cương kinh ngạc, không ngờ là Lôi Hư có vẻ lãnh khốc như vậy mà lại không có gì là không nói với Lôi Thải, Lôi Cương cũng là không biết, đây đều là Lôi Thải "ép cung" mà ra, Lôi Hư bất đắc dĩ phải kể lại hết thảy mọi chuyện, lúc nghe được chuyện về Xuyên Tinh Toa thì Lôi Thải liền chú ý đến nó Xuyên Tinh Toa rồi, nhưng cũng không ngờ rằng Lôi Cương lại đem Xuyên Tinh Toa đưa cho nàng, điều này làm nàng vui mừng vô cùng, nhưng hơn cả là cực kỳ cảm động, nàng trực tiếp nhào tới, nhận lấy Xuyên Tinh Toa, còn không quên hôn lên mặt Lôi Cương đánh chụt một cái, rồi nói:
- Cám ơn phụ thân, Thải Nhi nhất định sẽ không để cho những người khác thấy.
- Không chỉ có như thế, mỗi lần con lấy Xuyên Tinh Toa ra đều phải tra xét bốn phía, xem có người hay không, vật này lấy ra đủ để chấn động Hồng Hoang Thánh Giới, hy vọng con có thể ghi nhớ lời ta.
Lôi Cương nghiêm túc nói, vật này lấy ra không phải trò đùa, Xuyên Tinh Toa này là vật tượng trưng cho thân phận Đại Tôn, vật như thế truyền ra, ắt sẽ khiến cho vô số người đánh nhau đến vỡ đầu cũng muốn lấy được nữa.
- Dạ!
Lôi Thải gật đầu một cái, yêu thích không buông tay, bắt đầu tra xét Xuyên Tinh Toa.
Lôi Cương đem phương pháp sử dụng Xuyên Tinh Toa cặn kẽ nói cho Lôi Thải, sau đó, hai người bay về Thú Triều Tinh. Nhìn sự mừng rỡ của Lôi Thải ở bên cạnh khi vừa nhìn thấy rừng sâu vô tận, Lôi Cương bỗng dâng lên một cảm giác quặn thắt nồng đậm mãi không thôi, nếu như có thể, hắn nguyện ý vĩnh viễn cùng Lôi Hư, Lôi Thải, Tử Vận lưu lại ở chỗ này, nhưng chuyện Minh Lôi vẫn đè nặng trong lòng Lôi Cương khiến hắn cảm thấy áp lực không thôi.