Lôi Cương nhìn bóng Mộc Phong xa dần mà nở nụ cười. Cho dù như thế nào thì dùng một cái Vạn Niên căn để đánh đổi lấy tình cảm tốt của một người luyện đan đúng là việc vô cùng đáng gái. Lôi Cương tin rằng nhờ vào Mộc phong, sau này đan dược cũng không cần phải lo lắng. Lôi Cương cũng không lo Mộc Phong lấy được Vạn Niên căn sẽ trở mặt. Cho dù như vậy thì cũng chỉ trách Lôi Cương có mắt không tròng, không có nhiều tổn thất lắm.

Tới lúc này, Lôi Cương liền bay về phía thành lớn. Vừa mới trở lại trong thành, Lôi Cương liền cảm nhận được một đạo thần thức lướt qua mình, trong lòng liền vui vẻ.

- Lưu lão đệ! Lão ca còn tưởng rằng ngươi đi đâu rồi. - Tiếng cười sang sảng của Lôi Cương còn vang lên bên tai. Thoáng cái y đã xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Đưa mắt nhìn Lôi Cương, trong lòng y đầy sự kinh ngạc lại nói:

- Không tồi! Có thể trốn khỏi bàn tay của Lệ Diễn, bản lĩnh này người thường không thể làm được.

Nhìn nét mặt của Lý Long, Lôi Cương cười cười,, cũng không nói gì mà chuyển sang chuyện khác:

- Lý lão ca! Chuyện thám hiểm như thế nào?

- Ha ha! Nếu lão đệ chậm thêm mấy ngày thì có lẽ phải đợi tới lần sau. Đi! Ta dẫn ngươi đi gặp mấy người. - Lý Long dẫn Lôi Cương đi về phía truyền tống trận trong thành. Vừa mới tới truyền tống trận, trống ngực Lôi Cương đột nhiên đập minh. Hắn nghi hoặc quay đầu lại đột nhiên có một cái cảm giác kỳ diệu, giống như là máu mủ tình thâm. Điều này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

- Đi thôi! Lưu lão đệ! Bọn họ chờ đợi có lẽ sắp không kiên nhẫn được nữa. - Lý Long thấy nét mặt Lôi Cương liền vội vàng nói. Lôi Cương gật đầu, bước vào trong truyền tống trận.

Lôi Cương không biết khi mình vừa mới bước vào trong truyền tống trận thì có đôi thanh niên nam nữ đi vào trong thành.

- Ca ca! Bọn chúng có còn đuổi theo không? - Nữ tử có vóc dáng hoa nhường nguyệt thẹn lo lắng, liên tục nhìn về phía sau mà nhỏ giọng nói với người thanh niên.

- Hừ! Tới một người giết một người. - Người thanh niên lạnh lùng bên cạnh thiếu nữ vẫn giữ sự bình thản, nhưng sát khí trong mắt tản ra khắp nơi. Từ người y tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến cho những người tu luyện xung quanh đều cảm thấy nhiệt độ trong không khí giảm xuống rất nhiều. Rất nhiều người tu luyện ngây ngất nhìn thiếu nữ. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn sự thơ ngây nhưng toàn thân ẩn chứa một sự thanh xuân giống như một đóa hoa sắp nở rộ. Đợi một thời gian nữa, thiếu nữ chắc chắn sẽ là một báu vật nghiêng nước nghiêng thành.

- A! Ca ca! Muội có một cảm giác kỳ diệu. Dường như là.... - Thiếu nữ đột nhiên ngẩng dầu nhìn lên, khuôn mặt có chút gì đó khó hiểu và nghi hoặc. Đang tiếc cái cảm giác đó chỉ thoáng hiện qua khiến cho nàng còn chưa cẩn thận cảm nhận đã biến mất.

- Cảm giác gì? - Người thanh niên dừng bước, cau mày quay đầu lại.

- Không biết... - Thiếu nữ nhỏ giọng nói. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt tức giận của thanh niên liền thè lưỡi, không dám nói gì nữa.

Sau khi cả hai vào thành, cách đó hơn mười dặm có hai gã nam tử áo đen lơ lửng trên không trung mà nhìn về bức tường thành phía trước. Một nam tử gày gò không hiểu được lên tiếng hỏi:

- Vì sao trưởng lão của chúng ta lại phải để ý tới hai tên tiểu tử đạo thần hoàng giai kia?

- Ý của trưởng lão làm sao chúng ta biết được? Ngài bảo chúng ta để ý thì cứ để ý. - Một nam tử khác trầm giọng nói.

- Có điều vừa rồi ngươi có cảm giác được hơi thở của tên tiểu gia hỏa kia rất quái dị không? Lần trước nó liếc mắt nhìn ta một cái mà khiến cho ta lạnh cả người. Chẳng lẽ tên tiểu tử đó che giấu tu vì? - Nam tử gầy gò nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ánh mắt của nam tử còn lại thoáng hiện lên chút gì đó khác lạ. Không chỉ nam tử gầy gò, ngay cả y cũng có cảm giác như thế. Sau khi suy nghĩ một chút, y thấp giọng nói:

- Nhìn nó thì dường như không che giấu tu vi. Chỉ cần chúng ta cứ theo dõi là được. Còn lại trưởng lão sẽ phái người tới.

Nam tử gầy gò gật đầu rồi lập tức hai người bay về phía thành lớn.

Sau nửa canh giờ, ở thành Lực Đỉnh, trong một cái lầu các bình thường.

- Lưu lão đệ! Đây là Diệc Mặc, Bạch Vân Tử, Dã Tri. Tu vi của cả ba đều không phải tầm thường. - Lý Long cười và giới thiệu với Lôi Cương. Mặc dù Lôi Cương là thần sử nhưng tu vi không cao nên nếu có thể kết bạn với kẻ có tu vi bất phàm thì cố hết sức.

Lôi Cương cười nhạt một tiếng rồi nhìn ba người nói:

- Lưu Cương bái kiến ba vị tiền bối. - Sắc mặt Lôi Cương vẫn thong dong, không có nhiều cung kính.

- Ha ha! Tiểu hữu không cần phải khách khí. Ta chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi một tiếng lão ca là được rồi. - Diệc Mặc tươi cười nói. Bạch Vân Tử và Dã Tri cũng gật đầu. Có điều sắc mặt của Dã Tri hơi cứng, nếu như Lôi Cương không phải là thần sử thì y cũng chẳng thèm để ý tới hắn.

- Được rồi! Đi thôi! Ở thêm mấy ngày chỉ sợ động phủ kia bị người ta chiếm mất. - Dã Tri thấy Lôi Cương định nói gì nữa thì không kiên nhẫn.

Lý Long hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn Dã Tri rồi nói với Lôi Cương:

- Lưu lão đệ! Tính cách của Dã Tri như vậy, ngươi đừng để ý. Được rồi! Tất cả đi thôi.

Mấy người Lý Long chuẩn bị thám hiểm động phủ là ở một tinh cầu nhỏ tên là Dư Long tinh. Dư Long tinh nằm ở phía Nam của tinh vực Hạo Nguyệt. Năm người Lôi Cương đi qua vài cái tinh cầu mới tới được Dư Long tinh. Vừa mới đặt chân lên tinh cầu, Lôi Cương kinh ngạc khi thấy mật độ linh khí ở đây cực thấp. Một tinh cầu như vậy chẳng lẽ lại được cường giả có thần thông lớn để ý. Có điều, cảm nhận kỹ, Lôi Cương phát hiện thấy linh khí trên tinh cầu này tập trung về một phía.

- Lưu lão đệ! Đừng có để ý tới linh khí ở đây. Nếu lão ca đoán không nhầm thì linh khí trên tinh cầu này đều do tòa động phủ đó. Có thể làm cho linh khí trên cả tinh cầu tập trung lại một chỗ cho dù cao thủ hỗn độn thiên giai bình thường cũng không thể làm được. - Lý Long cười nói.

- A! - Lôi Cương hơi có chút động tâm. Hắn cũng tinh thông trận pháp, nhưng làm được như vậy, Lôi Cương cảm thấy không bằng. Hắn mong đợi lần thám hiểm này sẽ cho bản thân một sự ngạc nhiên vui mừng.

Năm người nhanh chóng bay về phía trung tâm của Dư Long tinh. Sau chừng một thời thần, năm người dừng lại, dưới chân là một cái rừng rậm thời viễn cổ. Ở trung tâm của mảnh đất có một ngọn núi cao tới trăm trượng. Nhìn qua nó cũng giống như những ngọn núi khác. Có điều Lôi Cương cảm nhận được linh khí nồng đạm từ dưới ngọn núi tản ra chứng tỏ nó là tâm của trận pháp.

- Đi! - Dã Tri không nhịn được quát khẽ một tiếng rồi rơi xuống ngọn núi. Đám người Lôi Cương vội vàng bám theo.

Năm người dừng chân trên ngọn núi, Lôi Cương quan sát mà kinh ngạc. Ngoại trừ linh khí nồng đậm ra, hắn không hề cảm nhận được sự dao động của trận pháp. Lôi Cương đối với trận pháp vô cùng tinh thông, nhưng có thể làm được thế này khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ. Không biết người này nghiên cứu trận pháp tới mức độ nào?

- Ha ha! Nơi này không như bình thường, vốn chúng ta cứ nghĩ nó là linh mạch bình thường nhưng do phát hiện ở trên ngọn núi này có cấm chế vì vậy mới tới đây thám hiểu. - Lý Long nhìn Lôi Cương ngạc nhiên liền vội vàng nói rồi cùng lúc đó ba người kia cũng lấy thần khí của mình ra.

- Cấm chế? - Lôi Cương giật mình. Trong Hồng Hoang luận có giới thiệu qua về cấm chế. Đó là một cái tên danh chấn thời viễn cổ. Chẳng hạn như Thể tu, vô số người muốn đi học cấm chế nhưng nó quá mức huyền ảo. Cho tới nơi, cấm chế gần như mai danh ẩn tích ở thánh giới Hồng Hoang, chưa từng được nghe nói tới. Lôi Cương liếc mặt nhìn Diệc Mặc, trong lòng kinh ngạc. Diệc Mặc có thể phát hiện được ra cấm chế chứng tỏ cũng đã nghiên cứu qua.

- Được rồi! Mọi người công kích lớp cấm chế này đi. - Diệc mặc trầm giọng nói. Nét mặt của y ngưng trọng, hai mắt ẩn chứa một sự mong đợi. Do từng nghiên cứu sâu về cấm chế, y có thể hiểu người bố trí ra nó không phải là kẻ tầm thường. Đã như vậy thì cái động phủ của người đó đúng là điều đáng mong đợi.

Theo tiếng động trong không gian, những đạo lực lượng ba màu đánh lên ngọn núi. Điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là công kích của cả ba ẩn chứa uy lực khiến cho hắn kinh hãi. Nhưng công kích của họ lại chẳng khác nào ném vào biển rộng, không hề có chút dao động. Ngọn núi trước mặt vẫn nguyên vẹn như cũ. Điều này khiến cho hắn ngạc nhiên và thán phục. "Đây là cấm chế sao?"