Sau khi suy nghĩ thật lâu, không có đầu mối, Lôi Cương cũng chẳng nghĩ nhiều. Nếu dưới tháp có bốn con thần thú, Lôi Cương dự định đi tìm xem. Trong những năm qua, Lôi Cương không gọi bốn phân thân cùng với hai hoàng ra ngoài vì dù sao thì lão già đó có thể tới bất cứ lúc nào. Điều này khiến cho Lôi Cương đành phản ẩn nhẫn.

Trong nháy mắt đã mười năm qua đi. Trong thời gian đó, Lộ Vân Đạo tới tổng cộng ba lần.

Sau khi diễn luyện Khai Thiên xong, Lôi Cương mở mắt ra, gọi bốn phân thân cùng với hai hoàng. Dưới tốc độ hấp thu điên cuồng của chúng, linh khí trong cả ngọn tháp biến mất. Những người tu luyện khác lại bừng tỉnh, bay ra ngoài. Lôi Cương dung hợp phân thân hệ Thổ và Hỏa, thu hồi phân thân hệ Mộc và hệ Hỏa cùng với hai hoàng rồi đi ra khỏi phòng. Nhìn những người tu luyện đang bàn tán xôn xao, Lôi Cương trầm ngâm một lúc rồi cao giọng nói:

- Tu luyện vạn năm vẫn như lúc chúng ta mới đi vào. Cho chúng ta ra ngoài. Chúng ta không muốn ở trong này tu luyện nữa. - Âm thanh của Lôi Cương vang vọng trong ngọn tháp khiến cho đám đông đệ tử hưởng ứng. Có rất nhiều người tu luyện bắt đầu kêu gào. Từ từ trong tháp ồn ào tiếng quát mắng, nguyền rủa. Tên nam tử trung niên kia lại xuất hiện, nhìn đám đệ tử rồi nói lạnh lùng:

- Ai dám bàn tán nữa. Chết.

- Lộ gia tuyển chọn chúng ta có mục đích. Chúng ta đều là những đệ tử có tư chất thượng đẳng. Nếu ở bên ngoài, chúng ta đã sớm đột phá tới cường giả Cương thần hỗn độn. Không biết Lộ gia sử dụng bí pháp gì mà làm cho chúng ta tu luyện chậm như vậy. Chúng ta có chết cũng đi ra ngoài nói cho tất cả những người tu luyện của thánh giới Hồng Hoang, vạch trần bộ mặt của Lộ gia. - Trong tháp vang lên tiếng nói tức giận. Một đạo công kích rít lên bắn về phía nam tử trung niên. Ngay sau đó gần như tất cả người tu luyện bắn về phía nam tử trung niên. Trong khoảng thời gian ngắn, cả mấy vạn tên đệ tử điên cuồng công kích nam tử trung niên.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người nói ra câu nói đó tự nhiên là Lôi Cương. Hắn cười lạnh nhưng cảnh tượng hỗn loạn. Hắn hạ xuống rồi chui vào lòng đất. Không có ai để ý tới Lôi Cương. Cho dù có người để ý cũng chỉ nghĩ là hắn bị đánh trúng. Lôi Cương hạ xuống dưới rất nhanh. Phía dưới tản ra linh khí dầy đặc. Khi Lôi Cương rơi xuống ngàn trượng đột nhiên cảm nhận có một lực cản khiến cho hắn dừng lại.

Lôi Cương lấy Hư Kiếm. Lực lượng của hai hệ Hỏa, Thổ sau khi dung hợp tràn vào trong Hư Kiếm. Bát trọng kình của hắn được phát ra cùng với thức thứ bốn mươi ba. Ba luồng lực lượng của hắn khiến cho Hư Kiếm ẩn chứa lực lượng khủng bố đánh mạnh xuống bên dưới.

"Oành!" Lực lượng quá manh khiến cho lòng đất chấn động ầm ầm, ngay cả ngọn tháp nhỏ cũng lay động. Kết giới bị phá vỡ. Lôi Cương bay xuống bên dưới. Đập vào mắt hắn là bốn con thần long khổng lồ.

Trên đỉnh tháp, Lộ Vân Đạo đột nhiên mở mắt.

- Lực lượng mạnh thật. - Trong đầu Lôi Cương cùng lúc vang lên âm thanh của Hỏa Hoàng và Thổ Hoàng. Cải hai luồng ánh sáng bay ra khỏi cơ thể bắn thẳng vào hai con thần long trước mặt. Lôi Cương nhanh chóng gọi Kim Hoàng và Lôi Hoàng. Cả hai hoàng như tâm ý tương thông với Lôi Cương liền lao vào con thần long tương ứng. Lôi Cương đang định rời đi thì đột nhiên cảm nhận được một luồng uy nghiêm bao phủ toàn thân. Hắn kinh hãi, không nói tiếng nào nhanh chóng chui vào trong Lôi phủ Hạo Huyền. Lôi Cương vừa mới biến mất, Lộ Vân Đạo liền xuất hiện. Lão lạnh lùng nhìn quanh rồi nhìn bốn con thần long đang gầm rít mà kinh ngạc. Thấy kết giới bị phá nát, lão duỗi hai tay tạo ra một cái kết giới mới rồi biến mất.

Trong khi xuất hiện trong tháp, lão nhìn mười tên nam tử áo đen mà gằn từng tiếng:

- Trong vòng ba hơi thở ai chưa trở về phòng thì giết không tha.

Khí thế trên người lão bùng nổ khiến cho các đệ tử giống như bị một ngọn núi cao đè trong lòng. Bọn họ kinh hãi, tỉnh táo lại rồi hốt hoảng bay vào phòng của mình.

Sau khi đám đệ tử trở về, thần thức của Lộ Vân Đạo tản ra, kiểm tra các phòng.

- Hai mươi mốt phòng không có ai. - Lộ Vân Đạo thầm nghĩ rồi nhìn xuống đám thi thể bên dưới chỉ thấy có hai mươi cái. Lộ Vân Đạo nhìn mươi nam tử trung niên rồi quát:

- Nhanh chóng báo toàn bộ danh sách những phòng không có người.

- Vâng. - Mười tên nam tử áo đen cung kính nói rồi bay về phía các gian phòng mà điều tra.

Lão già nhìn lên trên không, trầm ngâm một chút rồi đi tới phòng của Lôi Cương. Không thấy ai, sắc mặt lão tối sầm. Suy nghĩ một chút lão lại biến mất, xuất hiện ở trong tháp. Nhìn đám đệ tử trọng thương, lão tập trung vào một bóng người bị vùi trong đất.

- A! - Một tiếng rên rỉ vang lên rồi bóng người bị vùi trong đất trở mình. Toàn thân người đó đầy máu tươi, ngực có một vết thương khủng bố. Nhìn thấy Lộ Vân Đạo, hắn kêu lên một tiếng đau đớn:

- Tiến bối! Cứu ta.

Lộ Vân Đạo lãnh lùng nhìn người dưới đất, trong mắt có chút thất vọng mà nói:

- Đứng lên đi. Sau này tu luyện cho tốt. - Nói xong lão liền biến mất.

Người đó chính là Lôi Cương. Sau khi Lộ Vân Đạo đi vào phòng, Lôi Cương liền ra khỏi Lôi phủ Hạo Huyền rồi tự làm cho bản thân bị thương, giống như bị thương nặng. Lôi Cương từ từ đứng dậy, bay về phía chỗ của mình. Sau khi vào phòng, hắn liền đóng cửa lại rồi ngồi xuống, cười lạnh trong lòng. Từ nay về sau, lão già này sẽ không để ý tới mình nữa chứ?

Đúng như Lôi Cương đoán, sau khi được nam tử áo đen báo, Lộ Vân Đạo chỉ có thể ngờ vực vô căn cứ. Có thể đánh tan kết giới của mình chắc chắn không tầm thường. Mà trong tháp, tu vi của đám đệ tử chưa hề đạt tới Cương thần hỗn độn, chẳng lẽ là người ở bên ngoài vào? Có điều, nếu tu vi cao như vậy tại sao lại để ý tới tháp tu luyện? Điều này khiến cho Lộ Vân Đạo cảm thấy khó hiểu. Lúc trước, rõ ràng lão cảm nhận được người đó vậy mà vì sao lại biến mất không có chút dấu vết? Mà gã đệ tử có tên Lưu Cương không ngờ tu luyện vô ố năm cũng chỉ là một tên đệ tử bình thường. Khi thần thức của Lôi Cương đảo qua tảng đá, Lộ Vân Đạo coi như mình bị ảo giác. Trầm ngâm một chút, Lộ Vân Đạo lại đi xuống dưới nền đất. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Graooo..."

Cả tứ long gầm rú đến mức tưởng như trời long đất lở. Nếu như không phải kết giới ngăn cản không gian thì đã đánh thức của thành Tụ Anh. Nhìn tứ long gầm rống, Lộ Vân Đạo vẫn thản nhiên. Đang định dời đi, sắc mặt lão chợt thay đổi nhìn tứ long. Lão cảm nhận thấy có một sự khác thường nhưng còn cụ thể như thế nào thì lão nhất thời không nhận ra. Trầm ngâm một lúc, Lộ Vân Đạo giật mình nhìn tứ long. Trước đây, tứ long nhìn lão gầm rú chỉ muốn nuốt chửng nhưng bây giờ, trong mắt lại tràn ngập lệ khí và lo lắng.

Điều này là tại sao? Lộ Vân Đạo cảm thấy khó hiểu. Lão cố gắng đè nén sự nghi hoặc của mình. Lộ Vân Đạo không dám tiến vào trong quầng sáng. Trong bốn con đó chỉ cần một con lão cũng không ngăn cản được. Mấy con thần thú này không phải những con thần thú khác, chúng đều ẩn chứa huyết mạch cao quý của thần thú với chiến kỹ khủng bố.

Dừng lại một chút, Lộ Vân Đạo liền rời khỏi.

Nếu Lộ Vân Đạo đi vào trong quầng sáng, sẽ cảm nhận được lực lượng của tứ long từ từ yếu bớt.

Lúc này, Lôi Cương chìm vào trong tu luyện. Hắn dự định sau khi tứ hoàng hấp thu bốn con thần long sẽ rời khỏi đây, tìm kiếm nguyên nhân tu vi tăng lên chậm. Mặc dù Lôi Cương vận dụng cương kỹ và lực lượng thân thể nhưng tu vi hùng mạnh có khả năng phát ra lực lượng tương ứng.

Thời gian trôi qua, ở trong tháp, mục đích của các đệ tử là có thể tăng tu vi. Nhưng qua thời gian, đại đa số đều cảm nhận được linh khí đang giảm dần. Cuối cùng, Lộ Vân Đạo đi xuống nền đất, nhìn bốn con thần long mà biến sắc. Trăm năm trước, chúng còn dài tới vạn trượng mà bây giờ chỉ còn khoảng năm nghìn trượng.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Theo thái thượng trưởng lão nói thì cả tứ long có thể duy trì được mười vạn năm. Vậy mà vì sao trong thời gian ngắn lại co rút nhiều vậy?

- Lộ Vân Đạo than nhẹ rồi chợt nghĩ tới chuyện trăm năm trước.