Khi Lôi Cương nhìn về phía dưới, thì gã đàn ông ngồi xếp bằng phía dưới cũng mở hai mắt ra nhìn lên bầu trời. Khi ánh mắt gã và Lôi Cương đối diện với nhau, thì gã đàn ông này hơi sửng sốt, lộ ra vẻ ngạc nhiên, kinh nghi nói:

- Lôi Cương?

- Đồng Chiến? Ngươi làm sao lại ở chỗ này?

Nội tâm Lôi Cương khẽ đông, ngờ vực hỏi. Hắn từ từ đáp xuống, đến mười trượng thì mới dừng lại, ánh mắt hắn nhìn Đồng Chiến chăm chú, đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. Lúc trước, sau khi tiêu diệt Phụng Thiên, Đồng Sư và Đồng Chiến đều gia nhập vào phái Ma Cương, hôm nay, Đồng Chiến lại ở đây. Điều này gần như vượt quá nhận thức của Lôi Cương. Với tu vi của Đồng Chiến thì làm sao có thể vào được rặng núi thứ tám chứ? Lúc trước, Lôi Cương và mấy người Đan Tông Tử thiếu chút nữa thì bỏ mạng. Hơn nữa, cho dù lúc này mình ở đây, mà vẫn còn cảm thụ được áp lực không nhỏ.

Mặc dù, lúc này, tu vi của Đồng Chiên hơi kỳ dị!

Đồng Chiến lúc này và xưa kia không thay đổi là mấy, song chỉ có điều gã trưởng thành hơn, toàn thân gã tỏa ra khí tức khác biệt, con mắt gã đen thui giống như bầu trời xa đầy sao chăm chú nhìn Lôi Cương. Đồng Chiến khẽ cười nhạt, nói:

- Lôi Cương, hẳn là ta nên hỏi ngươi những lời này mới đúng.

Lôi Cương sửng sốt, nghi hoặc, nói:

- Sao lại nói vậy?

- Bởi vì ở chỗ sâu bên trong là tổ tiên của Đồng gia nhà ta, ta muốn vào trong đó để nhận được truyền thừa của Đồng gia ta!

Trên khuôn mặt Đồng Chiến kém theo vẻ ngạo nghễ, như thể thân là một phần từ Đồng gia là niềm tự hào của gã. Ánh mắt gã đầy vẻ tôn thờ.

Vùng xung quanh lông mày Lôi Cương nhíu chặt lại, tiền bối Đồng gia chẳng lẽ là cường giả thần bí kia sao? Đồng gia đúng là có liên quan đến cường giả thần bí kia sao? Trầm ngâm trong chốc lát, Lôi Cương thấp giọng nói:

- Đồng Chiến, hãy mang ta đi gặp tổ tiên của Đồng gia ngươi một lần, được không?

Đồng Chiến nhìn Lôi Cương, sau một lúc lâu bèn nói:

- Lôi Cương, ngươi muốn gặp tổ tiên Đồng gia ta?

Lôi Cương khẽ gật đầu.

Đồng Chiến trầm ngâm nhìn vào chỗ sâu bên trong, nói:

- Lôi Cương, ta không biết liệu tổ tiên Đồng gia ta có thể gặp ngươi không, bới vì ta cũng chưa bao giờ ra mắt hắn. Chỉ có thể chờ khi ta tiến vào được một ngọn núi thứ mười một thì mới có thể gặp hắn. Nhưng lúc này, ta vẫn không có cách nào vượt quá được rặng núi thứ chín.

- Đi, ta mang ngươi đi!

Lôi Cương chậm rãi nói, rồi đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Đồng Chiến, tay phải hắn đặt lên lưng Đồng Chiến, hai người cũng bay về phía chỗ sâu bên trong.

Trên đường bay đi, Lôi Cương hỏi:

- Đồng Chiến, với tu vi của ngươi, hắn là không có cách nào để vượt qua những rặng núi này, nhưng vì sao những cốt hài này không công kích ngươi?

Lôi Cương nhìn những cốt hài phía trước, nghi ngờ cất tiếng hỏi.

- Vì huyết mạch của ta.

Đồng Chiến trả lời, quay đầu nhìn Lôi Cương, nói tiếp:

- Còn ngươi cũng có tới rặng núi thứ tám. Lôi Cương, lúc này, tu vi của ngươi đã đạt tới cấp độ nào rồi?

- Ha ha, cương thần huyền giai.

Lôi Cương cười nói. Lúc này bản tôn và phân thân của hắn dung hợp, còn hành Thổ và hành Hỏa đã dung hợp rồi, tất nhiên là cương thần huyền giai. Chỉ có điều, nếu nói về sức chiến đấu, thì cương thần thiên giai cũng sẽ không cần phải nói.

- Quả thật không có cách nào tưởng tượng được ngươi đã đạt đến cấp độ cao như vậy rồi.

Đồng Chiến khen ngợi.

- Ha ha, ngươi không giống như đã đạt đến cương thần hoàng giai rồi sao?

Lôi Cương nhìn Đồng Chiến, phát hiện ra khuôn mặt gã hiện lên vẻ phức tạp, nên trong lòng sinh nghi.

- Ta? Ha ha, là do huyết mạch của ta. Ta đã cảm thụ được tâm ma của ta, ta có thể hấp thu sức mạnh tà ác ẩn chứa trong không gian này. Đúng là, vì sức mạnh này, mà ta mới tu luyện được ngày càng tinh thâm. Nhưng, ta lờ mờ cảm thụ được, tâm ma ngày càng lớn hơn, một mai sẽ vượt quá cả ta. Chỉ sợ, ta sẽ biến thanh một cái máy chỉ biết giết người mà thôi.

Đồng Chiên than thở, nhìn rặng núi thứ chín hiện ra phía trước, hắn lộ ra vẻ kính nể.

- Sức mạnh tà ác trong không gian này?

Nội tâm Lôi Cương khẽ động, nhìn bốn phía tràn ngập vụ thể màu tro nhạt, chẳng nhẽ…đây là sức mạnh tà ác như lời Đồng Chiến nói sao? Lôi Cương lại càng cảm thấy nơi đây không tầm thường. Ngay lập tức, hắn nói:

- Ngươi ổn định tu vi trước hãy hấp thu đi. Nếu để tâm ma lớn mạnh rồi, thì hậu quả sẽ khó lường.

- Không, ta không ổn định tu vi, mà huyết mạch của ta có thể tự hấp thụ luồng sức mạnh này, có lẽ chỉ có gặp tổ tiên, mới có thể hóa giải được tâm ma.

Đồng Chiến thấp giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái khi nói đến tổ tiên. Từ đầu đến cuối, gã luôn giữ sự sùng bái, kính nể dị thường.

Lôi Cương gật đầu, không nói thêm nữa, rồi lại cùng Đồng Chiến nhanh chóng bay về phía rặng núi thứ chín. Áp lực tuy lớn, nhưng sau khi khí thế toàn thân bạo phát, luồng uy áp này cũng yếu bớt đi. Điều này khiến Đồng Chiến hít một hơi thật sâu. Khi hai người hiện ra ở rặng núi thứ chín, thì Đồng Chiến thấp giọng nói:

- Lôi Cương, mặc dù, uy áp ở rặng núi phía trước không ảnh hưởng nhiều đến ta, ta cũng đã từng trải qua việc bay đến rặng núi thứ chín, nhưng khi đến giữa đường, ta lại khó đi. Tu vi của ngươi rất mạnh.

Lôi Cương thản nhiên cười, nói:

- Ừ, Đồng Chiến, sau này ngươi cũng sẽ rất mạnh, huyết mạch của ngươi rất đặc biệt. Có lẽ huyết mạch của người vẫn còn chưa mở hết sức mạnh của nó.

Ngay lập tức, Lôi Cương và Đồng Chiến lại bay đi. Có Đồng Chiến, những cốt hài lớn phía dưới đúng là không tấn công.

Không lâu sau đó, rặng núi thứ mười hiện ra trước mắt Lôi Cương và Đồng Chiến. Lúc này, sắc mặt Lôi Cương cực kỳ nghiêm trang, hắn đã cảm thụ được một cổ khí tức kinh khủng tỏa ra từ một ngọn núi lớn khác. Cổ khí tức này so với của Quân Uy không biết mạnh mẽ hơn mấy lần. Sắc mặt Đồng Chiến hiện ra vẻ kích động, như thể sắp vượt qua được rặng núi này thì sẽ có thể gặp được tổ tiên.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, khẽ nói với Đồng Chiến:

- Uy áp của ngọn núi ấy quá mạnh, người tránh ra một chút.

Ngay lập tức, Lôi Cương cho Đồng Chiến vào trong Lôi Phủ hạo huyền, còn hắn từ từ bay lên.

Khi đến được đỉnh núi thứ mười, lần đầu tiêên tiến vào ngọn núi thứ mười trong cấm lục, cổ uy áp kinh khủng một lần nữa lại khiến Lôi Cương cảm thu được tu vi không hề kém. Hắn đi tới giữa sườn núi, uy áp mạnh mẽ đè toàn thân Lôi Cương, khiến hắn suýt không thở nổi. Hắn cho rằng, nếu mình không đến một trình độ nhất định, thì luồng uy áp ở đây đã nghiền chết hắn rồi.

Lôi Cương thong thả bay lên cao. Cổ uy áp ở rặng núi thứ mười mạnh hơn so với ở rặng núi thứ chín mấy chục lần. Lúc này, cốt giáp và bàn thạch của hắn không có cách nào mà gọi được ra. Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn lên trên, hai mắt lập lòe, một kết giới màu vàng đất che phủ toàn thân hắn. Đây là lực hành Thổ và hành Hỏa của Lôi Cương dung hợp để ngưng tưụ ra kết giới, rồi tỏa ra khí tức kinh khủng đúng là làm cho tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều.

Bay suốt một canh giờ, Lôi Cương mới nhìn thấy đỉnh của rặng núi thứ mười . Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn hai hàng lực của kết giới dung hợp sắp bị nghiền nát, hắn gầm nhẹ một tiếng, rồi lại hướng về phía trên thong thả bay đi.

- Ầm… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khi Lôi Cương đến được đỉnh rặng núi thứ mười, thì kết giới vỡ tan. Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cuồng phong gào thét trên bầu trời, tiếng kêu tựa như tiếng long ngâm, từng đạo công kích từ trên trời giáng xuống tựa như lôi kiếp đang đánh Lôi Cương.

- Vù vù…

Một tiếng trống từ lúc trước chợt vang lên. Đang ngồi xếp bằng, trong nháy mắt sắc mặt Lôi Cương đại biến, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi. Tiếng trống này giống như âm thanh ma quỷ, khiến hai mắt Lôi Cương ứ máu. Trong thần hồn của hắn, vào lúc này dịch thể màu đen kia nhanh chóng lan ra, một cổ sát khí nồng nặc cuộn trào mãnh liệt từ trong cơ thể Lôi Cương tỏa ra. Đỉnh núi thứ mười một ở phía trước cách chỗ Lôi Cương không xa, người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở chỗ nào đó trên đó, đang nhìn về phía trước như thể nhìn được hình dáng của Lôi Cương lúc này. Ánh sáng màu trắn xám run rẩy, nói:

- Khí tức của chi tổ Vạn Ma. Rốt cuộc người đến đây là ai? Cho dù thế nào, hi vọng hắn có thể giúp lão phu thoát khỏi vô số năm trói buộc này.

- Rống…

Lôi Cương tỏa ra sát khí đen thu quấn quanh thân mình, mà lúc này da thịt hắn cũng trở nên đen thui.

Màu da biến thành đen, trên trán chợt lóe lên ánh sáng sáu màu, một tiểu nhân cỡ ngón tay cái hiện ra trên ngọn núi nhỏ, ánh sáng của nó áp chế ánh sáng đen xì xuống. Còn ở chỗ sâu nhất trong cấm lục, không… phải gọi là trung tâm cấm lục, một cái Cổ lớn che phủ trời đất trong vô số năm nay lần đầu tiên run rẩy, một ánh sáng đen sì tòa ra từ trong cổ, giống như một hắc long cuộn trào mãnh liệt đánh về phía Lôi Cương đang đứng ở phía trước.

- Đây là…

Người mặc áo đen trên rặng núi thứ mười một ngẩng đầu nhìn mây đên đang cuồn cuộn trên trời, rồi kêu lên một tiếng.

- Ngao…

Một tiếng gầm chói tai tựa như trời đất nổi giận, vang lên bên tai Lôi Cương.

Lúc này, ánh sáng sáu màu trên trán Lôi Cương cùng với chất dịch màu đen trong thần hồn run rẩy.

- Vù vù…

Không gian chấn động dữ dội, giống như sắp bị nghiền nát.

Lúc này, cốt hài bí ẩn kia trong cơ thể Lôi Cương chợt phóng ra ánh sáng thánh khiết, còn cơ thể Lôi Cương nhanh chóng lớn lên.

- Cút!!

Một tiếng thét vang lên từ cốt hài, âm thanh giống như sóng chấn động kinh khung đang khuếch tán ra bố phía. Trong nháy mắt, công phá tiếng thét đến Hắc Long