Thể Tôn

Chương 671: Trình diễn trò hay

Nhóm Đi trên đường lớn của thành Vạn Tượng, trong lòng Lôi Cương đầy phiền não, nhìn những khuôn mặt biểu cảm thiên hình vạn trạng của những người tu luyện trên đường rộng thênh thanh, hưng phấn có, buồn lo có, bình thản có, thù hằn có, khiến cho hắn hơi hiểu ra, theo như lời Cổ Đạo tông sư, cảm ngộ được đời người cũng là một loại đường tu luyện. Sư tôn cũng nói, chết cũng là một loại đường tu luyện, như vậy, rốt cuộc có gì thuộc về đường tu luyện của chính mình? Lôi Cương hơi mờ mịt, thức thứ bốn mươi ba của khai thiên tách khỏi khai thiên của sư tôn, những phần sau cũng dựa vào mình mà lĩnh ngộ. Nhưng tính toán như vậy, cuốn sắt khai thiên vẫn tốt như cũ, mặc dù không có cách nào tu luyện tiếp, nhưng trong đó ẩn chưa chân lý hỗn độn lại có thể khiến mình càng hiểu ra nhiều.

Bất giác, Lôi Cương đi ra khỏi thành Vạn Tượng, tâm tính cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng, cảm nhận được trong không gian tràn ngập khí tức của sáu hệ, hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hư không mênh mông.

Rất lâu sau đó, Lôi Cương thở dài, lấy ra hư kiếm, khó nhọc đi về phía trước từng bước một. Nếu đường tu luyện của Cổ Đạo tông sư là cảm ngộ đời người, còn đường tu luyện của sư tôn là nếm thử cảm giác chết. Như vậy, thì đường tu luyện của mình, đó là cảm ngộ hỗn độn!! Đi không được bao xa, cơ thể Lôi Cương không thể tiếp tục được nữa, mặc dù bản tôn đã cực kỳ dũng mãnh, nhưng đã gặp phải trở ngại. Lôi Cương vốn dự định tìm kiếm cách khác để tăng cường, nhưng đến đó thì hắn đành buông tay. Chuyện gì cũng tiến hành theo tuần tự, sư tôn mạnh mẽ như vậy, mình chẳng được như vậy, nên một mặt tăng cường thân thể bản tôn, một mặt cảm ngộ hỗn độn

Nội kình Lôi Cương lan ra mỗi một bắp thịt trọng cơ thể, nội kình của hắn liên tục tiêu hao, nhưng hắn cắn răng kiên trì, như lúc trước ở thôn Lôi Kiếm, hắn đã liên tục thử nghiệm thể năng cực hạn.

Lôi Cương cứ đi một lát lại dừng, đi một lát lại dừng, sau mỗi một lần sức khỏe đạt đến cực hạn, hắn lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, kim nhũ hỗn mộc đã không còn nữa, vậy mà trong nháy mắt, nội kình đã khôi phục lại. Dần dần, Lôi Cương phát hiện ra, mặc dù như vậy thì có chút đơn điệu, nhưng trong đơn điệu lại có một loại cảm giác không có ngôn ngữ nào có thể nói được, như thể…mình không còn là cường giả đỉnh cao ở Thất giới, mà chỉ là một người khổ tu. Đây là điều Lôi Cương chưa hề cảm thụ trước đây, có lẽ, hắn tự mình lĩnh ngộ thức khai thiên thứ bốn mươi ba nhưng cũng đồng thời mở ra một con đường mới, thì ít nhất đó cũng là chuyện tốt, nên khiến cho tâm Lôi Cương cũng yên tĩnh, chứ không nóng nảy như trước kia nữa. Hắn đã diệt mười mấy tông phái mạnh mẽ ở Vô Thượng giới, nên bất giác, khiến tâm tính hắn hơi tự cao tự mãn.

Lúc này, thâm tâm Lôi Cương không thể kiêu ngạo, bởi vì, hắn hiểu rõ mình cần phải khổ tu, cần phải cảm ngộ, mới có thể nâng cao được. Phân thân mạnh mẽ khiến bản tôn của Lôi Cương có cảm giác nói không lên lời, cuối cùng cho rằng, nếu có một ngày, phân thân mà mất đi, thì hắn từ một cường giả đỉnh cao sẽ trở thành một cao thủ tầm thường. Điều này khiến hắn không có cách nào chấp nhận được.

Liên tiếp đi một chút lại dừng, một ngày một đêm, hư kiếm trên lưng Lôi Cương đạt tới ranh giới của thân thể mình, rồi lại nhìn bầu trời, cảm ngộ hỗn độn. Một lúc sau, hắn cảm thấy, rèn luyện như vậy cũng không phải như trước kia, không có nhiều tác dụng lắm. Hắn cảm thụ được, bản tôn khiêng hư kiểm của mình vốn chỉ có thể đi được một trăm bước, vậy mà lúc lại lại có thể đi được một trăm lẻ năm bước. Mặc dù chỉ hơn có năm bước, nhưng cũng là một đột phát, nên mới nói, nếu đạt được tới một ranh giới, thì coi như, nhiều bước cũng có thể đạt được. Mà Lôi Cương biết, giới hạn bản tôn của mình đã được nâng cao rồi. Hơn nữa, hắn cảm thấy rằng, đối với hỗn độn,việc lĩnh ngộ của hắn đã có chút tịnh tiến.

Mười năm sau đó, Lôi Cương mang hư kiếm tới Vô Thượng giới, đi chệch về phía một toà đại thành phía nam, tên là thành Cửu Ngũ. Hắn thấy tòa đại thành giống như một con mãnh thú hồng hoang. Hắn phát hiện ra, thành này hẳn là mới xây dựng chưa được bao lâu, nhưng đã đầy sát khí. Lôi Cương thở dài, người xây thành đúng là bất phàm. Ngay lập tức, hắn thu hồi hư kiếm vào trong U Giới, rồi đi vào trong đại thành.

Lúc này, toàn bộ khí tức khắp người Lôi Cương thu lại, giống như một người bình thường, chỉ có điều, cơ thể hắn lại cường tráng hơn nhiều so với người bình thường. Trong mười năm qua, bản tôn của Lôi Cương đã mạnh hơn nhiều lắm tuy rằng vẫn là cương thần hoàng giai (phân thân của Lôi Cương đã dung hợp hai hệ, nhưng đây cũng không có nghĩa là bản tôn). Nhưng mặc kệ, thân thể lĩnh ngộ hỗn độn đã đạt được một cấp độ mới. Chẳng hạn như Lôi Cương mang theo hư kiếm, mặc dù có chút trầy trật, nhưng có thể khua tay ra một kiếm. Nhưng việc này đối với bản tôn của Lôi Cương mười năm vể trước mà nói, thì không có cách nào tưởng tượng được. Dù sao thì khiêng còn không khiêng được chứ đưng nói là dùng hai tay vung Hư kiếm nặng tới vạn cân.

Bỏ được hư kiếm, Lôi Cương nhẹ nhõm cả người. Hắn đi trên đường lớn ở thành Cửu Ngũ, thì phát hiện ra trong thành canh phòng nghiêm ngặt, luôn luôn có người tu luyện mặc trọng giáp qua lại không ngớt. Nhưng, điều khiến kẻ khác vô cùng kinh ngạc chính là, những người tu luyện xung quanh như thể nhắm mắt làm ngờ, cũng không có một ngoại lệ nào.

Lôi Cương nhìn Đại Thành tấp nập này vài lần, đến lúc đi vào trong môt khách sạn bình dân, hắn ngồi xuống một cái bàn bên cạnh cửa sổ, gọi mấy món ăn sở trường của nhà trọ. Lôi Cương giống như một phàm nhân, cũng ngồi đợi cao lương mỹ vị. Không tới nửa khắc đồng hồ, mâm cao lương mỹ vị đã ở trên bàn, Lôi Cương lại tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

- Chuyện kể rằng, sau khi tiêu diệt dư nghiệt thể tu, Vô Thượng giới nổi lên bốn phía. Lúc này, hơn mười thế lực nổi dậy xưng hùng xưng bá, , khiến thi hài ở Vô Thượng giới xếp thành núi. Như thành Cửu Ngũ này, sau khi liên minh bị tiêu diệt, là một trong những thế lực nổi dậy.

Một lão giả cách chỗ Lôi Cương không xa đang dạy bảo một tên thanh niên khác.

- Sư tôn, Đồ nhi nghe nói, tu vi của hai vị thành chủ thành Cửu Ngũ cũng không cao. Làm sao bọn họ có thể trở thành một thế lực lớn được?

Tên thanh niên kia khó hiểu, nói.

- Ha ha, mặc dù tu vi không cao, nhưng đòn tấn công khiến cho quỷ thần khó lường làm cho kẻ khác sởn tóc gáy. Mà lúc này, việc nổi đậy các thế lực lớn đều được mở rộng, làm sao mà trêu trọc thành Cửu Ngũ này dễ dàng đến vậy? Với lại, hai vị thành chủ của thành Cửu Ngũ lại vô cùng khát máu, khiến cho những hạng người lòng dạ độc ác kia ở Vô Thượng giới đều tham gia vào trong thành Cửu Ngũ.. Cứ tiếp tục như vậy, thì tất nhiên sẽ là một trong những thế lực lớn ở Vô Thượng giới. Chỉ có điều, hai vị thành chủ mà đối mắt với cường giả cương thần địa giai, thì sự bình tĩnh quyết đoán cũng làm kẻ khác kính nể.

Lão giả khen ngợi. Những người tu luyện xung quanh nghe thấy vậy vẫn chưa nói gì. Nói tới hai vi thành chủ của thành Cửu Ngũ, phần lớn người tu luyện đều tỏ ra kính nể.

- Cường giả cương thần địa giai? Sư tôn, không phải ngươi đang nói rằng tu vi của hai vị thành chủ thành Cửu Ngũ mới là cương thần huyền giai đấy chứ? Chẳng nhẽ, cương thần huyền giai lại có thể chiến thắng được cương thần địa giai sao?

Tên thanh niên trẻ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nói.

- Ha ha, Đồ nhi, mặc dù tu vi của người tu luyện quan trọng, nhưng quan trọng vẫn là…tâm của cường giả, bình tĩnh, tâm không loạn khi gặp nguy.

Lão giả cười nói.

Lôi Cương vừa nghe nói, thì không khỏi tò mò với hai vị thành chủ của thành Cửu Ngũ này. Đúng lúc này hắn cũng vừa phát hiện ra trên đường lớn, đoàn người đột nhiên ngừng lại, rồi nhìn lên bầu trời, mấy trăm bóng người bay thẳng tới thành Cửu Ngũ.

- Liên minh Tán Tu lại tới đánh dẹp thành Cửu Ngũ.

Đoàn người trên đường lớn sôi nổi thảo luận cùng nhau, có không ít người tu luyên cũng điên cuồng hướng về phía cổng thành Cửu Ngũ. Còn những người tu luyện trong nhà trọ đều ra khỏi nhà trọ, nhanh chóng bay về phía thành Cửu Ngũ. Lôi Cương trầm ngâm một lúc, rồi để lại một khối tiên thạch, biến mất khỏi ghế ngồi.

Khi Lôi Cương xuất hiện lại, thì đã ở cổng thành Cửu Ngũ rồi. Người tu luyện chi chít đứng xem náo nhiệt đều đang nhìn về phía trước.

- Thế trận thật lớn. Một gã cương thần địa giai, bốn gã cương thần huyền giai, mười tên cương thần hoàng giai, làm thế nào? Có phải liên minh tán tu các ngươi cho rằng chỉ mấy người các ngươi có thể diệt thành Cửu Ngũ của chúng ta chứ?

Khi Lôi Cương đến thì một tiếng hừ lạnh vang lên, âm thanh lãnh đạm vô cùng, cũng ẩn chứa sát khí sâu đậm. Hắn lấy làm lạ, âm thanh này lại đến từ Thủy Vô. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trong hơn một trăm tên tu vi không hề kém trên không trung, hai người Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông đang đứng ở phía trước.

Đạo gia, Thiên gia với liên minh bị diệt, xưng hùng xưng bá, nổi lên bốn phía khiến một số Tán Tu cũng hợp lại, hình thành một thế lực có chút mạnh mẽ. Liên minh Tán Tu là một trong số đó.

- Chẳng nhẽ…hai tên này chính là hai vị thành chủ của thành Cửu Ngũ sao?

Lôi Cương cười khổ. Khi ánh mắt hắn nhìn về một phía khác, thì thiếu chút nữa đã té ngã. Trong ba cường giả đối nghịch với Thủy Vô, Hoàng Diệu Tông lại có bóng dáng của Ngu Đao, Tiểu Phần

Lôi Cương liên tục cười gượng, lúc này sư huynh đệ lại biến thành kẻ thù sao? Hắn không hề nghĩ tới cản trở tréo ngoe này, hắn thật sự muốn xem một chút, những năm gần đây, tu vi của bọn họ đã nâng cao tới mức nào rồi. Chỉ có điều, khiến có hắn cau mày chính là, hắn phát hiện ra, phía sau Thủy Vô và Hoàng Diệu Tông còn có một người thanh niên mặc áo đen mà toàn thân gã tỏa ra khí tức hơi quen thuộc. Nhưng Lôi Cương nhất thời không có cách nào nghĩ ra được.

- Ha ha, hai vị thành chủ, lần này, chúng ta đến đây, cũng không phải là muốn giao chiến cùng Cửu Ngũ, mà cùng với hai vi thành chủ thảo luận về một người. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một lão giả râu tóc bạc trắng trong liên minh Tán Tu đi ra, khuôn mặt kèm theo vẻ tươi cười, nhưng lại thấp thoáng cảm giác oai phong. Tay phải lão chìa ra, chỉ về phía trước, khiến cho Lôi Cương có một cảm giác quen thuộc của tuổi trẻ. Lão giả ấy, tu vi là cương thần huyền giai.

Giữa đôi lông mày của Lôi Cương càng nhăn lại, rốt cuộc lão râu tóc bạc trắng này cũng khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Hai người này, chẳng nhẽ, trước đây đã gặp qua sao?

Bị chỉ về phía mình, khuôn mặt người thanh niên hiện lên sát khí nồng nặc. Không đợi cho gã kịp nói gì, Hoàng Diệu Tông nhìn lão giả râu tóc bạc kia, một tia sáng màu đen lóe lên trong tay y, cắt ngang hư không bắn nhanh về phía lão giả rât tóc bạc. Hoàng Diệu Tông cười nhạt:

- Thảo luận ư? Điều đó còn phải xem ngươi có tư cách không.

Một ánh sáng hành Hỏa bảo phủ lão giả râu tóc bạc, Tiểu Phần bên cạnh lão xuất hiện, giúp lão giả râu tóc bạc, rồi đi lên phía trước. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia đầy vẻ vui mừng, chắp tay, nói:

- Đã nghe nhiều về tu vi siêu phàm của hai vị thành chủ thành Cửu Ngũ, hôm nay xin được hai vị chỉ giáo, được không?

Ánh mắt Tiểu Phần chăm chú nhìn Hoàng Diệu Tông, trong mắt hiện lên chiến ý.

Ngu Đao ở bên cạnh cũng đứng dậy, sắc mặt ung dung nói:

- Hai người huynh đệ chúng ta, xin hai vị thành chủ lãnh gião, không biết hai vị thành chủ có nhận cho không?

Ngu Đao nhìn Thủy Vô chằm chằm. Có thể hiểu được dụng ý của hai người. Vẻ mặt cương thần địa giai trong liên minh Tán Tu lãnh đạm đứng im tại chỗ, không nói lời nào, mà ngầm thỏa thuận với Ngu Đao và Tiểu Phần.

Nhưng, ánh mắt lão giả râu tóc trắng toát kia âm u nhìn gã thanh niên kia chằm chằm, nói:

- Thiết Kiếm, người có dám đánh cùng ta một trận không?

- Thiết Kiếm?

Lôi Cương sửng sốt, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn gã thanh niên đứng phía sau Hoàng Diệu Tông, khẽ nói trong lòng, chẳng lẽ…là Thiết Kiếm vương? Còn lão giả kia là Minh đế sao? Hai người bọn họ cũng tới Vô Thượng giới sao?

- Ngươi muốn đánh, thì đánh!

Thủy Vô đi ra từng bước, lạnh lùng nhìn Ngu Đao, còn Hoàng Diệu Tông liếc nhìn Tiểu Phần, rồi đi lên phía trước.

- Cửu Minh, ngươi nghĩ lão phu sợ hay sao?

Thiết Kiếm đi ra khỏi đám người, vẻ mặt đầy sát khí, quát lạnh nói.

Khóe miệng Lôi Cương hiện lên vẻ tươi cười, nhìn kỹ tất cả những người này.