Thể Tôn

Chương 529: Chất lỏng đen nhánh

Lôi Cương cũng là không biết loại thảo dược như cỏ mà không phải cỏ, như cây mà chẳng phải cây này cũng là có lai lịch lớn, thảo dược này có tên là: Vạn Niên Căn, có thể nói là thảo dược luyện đan cao nhất trong Thất Giới, nếu như Lôi Cương cẩn thận quan sát Vạn Niên Căn, ắt hẳn sẽ phát hiện ra Vạn Niên Căn này rất giống với cây trúc được chia ra làm từng đốt từng đốt, mà mỗi một đốt cũng là cần đến thời gian vạn năm mới có được, Vạn Niên Căn mà Lôi Cương cướp được dài cỡ cánh tay người trưởng thành, có chừng mười hai đốt, điều này có nghĩa là Vạn Niên Căn này đã trải qua mười hai vạn năm mới trường thành lớn như thế, hung thú này cường đại hơn vô số lần so với hung thú bình thường, nguyên nhân chủ yếu chính là Vạn Niên Căn này. Vạn Niên Căn mỗi lần dài ra một đốt sẽ xuất ra không ít chất lỏng, chất lỏng này dung nhập vào trong hồ nước, lại bị hung thú hút vào trong cơ thể, khiến lực phòng ngự đạt tới trình độ không thể bị phá vỡ. Lúc này, bị Lôi Cương cướp đi, hung thú làm sao có thể không tức giận cho được chứ?

Hủy Diệt Lôi Linh thấy mục tiêu công kích của hung thú dữ chuyển sang thần hồn của Lôi Cương thì nội tâm hoảng hốt, nếu như thần hồn của Lôi Cương lần này tiêu tán mất, như vậy nó cũng không sống được, thân thể Hủy Diệt Chi Lôi liền to lên đến cỡ mười trượng, trong bầu trời tiếng sấm cuồn cuộn, điếc tai nhức óc, hung thú sắp oanh kích lên thần hồn của Lôi Cương thì Hủy Diệt Chi Lôi liền kích lên bàn tay khổng lồ của hung thú. Hung thú lúc này trong lòng giận dữ, vốn là đối với Hủy Diệt Chi Lôi có chút khinh thường, lúc này cũng chẳng thèm để vào mắt. Nhưng nó lại không biết rằng đạo Hủy Diệt Chi Lôi này cùng với thiên lôi có sự khác biệt vô cùng lớn, uy lực lại càng không thể nói được, Hủy Diệt Chi Lôi kích lên trên cánh tay khổng lồ của cựu thú khiến nó tê dại trong nháy mắt, một tiếng hét thảm bạo vang ra, trên mu bàn tay hung thú bỗng xuất hiện một mảng đen thui, có chút huyết nhục mơ hồ, Hủy Diệt Chi Lôi này trong nháy mắt đã kích thủng lồng phòng ngự của hung thú, hung thú chịu đựng đau nhức, bàn tay đột nhiên hướng lên Hủy Diệt Lôi Linh trên không trung đánh ra, một chưởng này mơ hồ xé rách không gian lực, trong nháy mắt đánh về phía Hủy Diệt Lôi Linh do Hủy Diệt Chi Lôi biến thành, nhưng Hủy Diệt Lôi Linh là thực thể có linh trí trong thiên lôi, cũng có trí khôn cực cao, cùng với trình độ quỷ thần khó lường, trong nháy mắt đã biến mất dưới bàn tay kích tới của hung thú, xuất hiện lần nữa đã lại là một đạo Hủy Diệt Chi Lôi khổng lồ oanh kích lên trên đỉnh đầu hung thú.

- Graooooooooooooo!!

Hung thú gầm lên một tiếng tức thê thảm, trong đôi mắt xanh lè cơ hồ phún hỏa, thân thể giãy giụa, cả vùng đất kịch liệt đung đưa, dần dần, thân thể hung thú trút bỏ cả vùng đất, hiện ra nguyên hình, Lôi Cương lòng vẫn còn sợ hãi trốn ở một bên, trợn mắt há miệng nhìn hung thú đang trút bỏ ra cả đại địa.

Hung thú này cao cỡ ngàn trượng, thân hình cao lớn tựa như một ngọn núi to lớn từ thưở hồng hoang, như một cây cột chống trời, chọc thẳng lên mây, từ mình hung thú tán phát ra một cỗ khi tức khổng lồ, hùng hậu, cổ lão, tang thương, hình dáng bên ngoài của hung thú này tựa như cự viên lại tựa như một người i khổng lồ, cự thú sau khi hiện nguyên hình thì điên cuồng gầm thét, hai ngón tay cự thú điên cuồng huy vũ về phía bầu trời, muốn đem Hủy Diệt Lôi Linh đánh rơi xuống.

- Bên trong kết giới này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Cứ như một không gian độc lập vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lôi Cương cự nhiên nghĩ đến sự quái dị của chỗ này, từ bên ngoài nhìn chỉ là một kết giới bao phủ phạm vi trăm thước, nhưng sau khi tiến vào bên trong thì liền thấy được sự khác biệt, Lôi Cương quan sát một phen, nhất thời tỉnh ngộ tình cảnh của hắn lúc này, chung quanh hắn chất đầy thảo dược cực phẩm, Lôi Cương cũng không biết Âm Dương Hoa cùng Uẩn Hồn Thảo là thứ nào, cho nên chỉ có thể thu giữ toàn bộ mà thôi, vùng đất vốn là thế ngoại đào nguyên lúc này xơ xác vô cùng, có thể nói là trời đất ngổn ngang, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện, rừng cây chung quanh cơ hồ toàn bộ đã bị làn sóng chấn động lúc trước đẩy lui, nhưng duy chỉ có căn nhà tranh nhìn như của thế tục kia là không bị bất kỳ hư hại gì, hơn nữa, Lôi Cương nhạy cảm phát giác hung thú này mặc dù đắm chìm trong giận dữ, nhưng đối với căn nhà tranh nhỏ kia lại càng thêm phần bảo hộ. Trầm ngâm chốc lát, ánh mắt Lôi Cương chợt lóe, thần hồn hóa thành một đoàn sát vụ ôm theo đống thảo dược bay về hướng căn nhà tranh nhỏ nọ.

Lúc này, toàn thân hung thú nám đen, còn có tất cả mấy chục vết thương lớn nhỏ đen nhánh, nó đã hận Hủy Diệt Lôi Linh thấu xương, những năm gần đây, nó có bao giờ mà bị thương nhiều như thế chứ? Hủy Diệt Lôi Linh có thể nói là đã thực sự chọc giận một hung thú đã yên lặng vô số năm nay, khiến nó ngya cả việc Vạn Niên Căn bị cướp đoạt cũng quên mất. Mà Hủy Diệt Lôi Linh mỗi một lần thoáng hiện đều oanh kích lên người hung thú, mỗi một kích lại đều khiến hung thú trầy da sứt thịt, cả người nám đen. Hung thú giận dữ quơ lên bầu trời, nhưng căn bản là không cách nào bắt được Hủy Diệt Lôi Linh, chỉ có thể tức giận gầm rống lên mà thôi.

Lôi Cương bay tới trước mặt căn nhà tranh nhỏ, trực tiếp mở cửa tiến vào trong đó rồi mới thở phào nhẹ nhỏm, đem thảo dược đặt ở trong căn nhà tranh, Lôi Cương có chút hối hận không có đem U chỉ mang vào, nếu không cũng không cần phải lo lắng thảo dược bị hư hại nữa rồi, trong lòng chỉ hy vọng hung thú kia sẽ không chà đạp căn nhà tranh nếu không thì thần hồn của hắn nhất định sẽ hồn phi phách tán. Từ bên trong khe cửa quét mắt nhìn đại chiến ở bên ngoài rồi Lôi Cương bắt đầu quan sát bên trong căn nhà tranh này, nếu hung thú không dám đụng đến căn nhà tranh thì điều đó chứng tỏ nơi này có thứ khiến cho hung thú phải cố kị, rất có thể đó chính là chủ nhân cư ngụ ở nơi này, chủ nhân của hung thú khủng bố như thế có thể là ai được chứ? Không biết, nhưng chắc chắn rằng tu vi của người đó nhất định là đã đạt tới trình độ thông thiên rồi.

Lôi Cương quay đầu lại, thần hồn bỗng nhiên run lên, đôi mắt trừng tròn xoe nhìn một người ngồi chấp bằng trên một chiếc hắc ỷ (ghế màu đen) to cỡ chiếc giường, không, không thể gọi là người được, mà phải gọi là khô lâu mới đúng, toàn thân khô lâu đó không có lấy một chút da thịt cùng huyết nhục nào cả, chỉ có xương, từ tư thế của khô lâu có thể thấy được là đang ngồi xếp bằng tu luyện trên hắc ỷ. Thần hồn Lôi Cương chậm rãi đi phía trước một chút, đánh giá cẩn thận khô lâu đang ngồi trên hắc ỷ.

- Chỉ là một bộ xương khô sao?

Lôi Cương thầm tự hỏi, chẳng biết tại sao, Lôi Cương nhìn thấy khô lâu này thì bỗng dâng lên một nỗi kính sợ vô hình, cứ như thể hắn nhìn thấy không phải là một bộ khô lâu mà à một tồn tại vương giả năm trong tay vô số sinh linh vận mệnh, một tồn tại vô địch khiến thiên hạ phải ngước mắt nhìn lên vậy. Lôi Cương cẩn thận đánh giá bộ khô lâu, trong lòng thầm đoán thân phận của khô lâu cùng lí do nó xuất hiện ở chỗ này. Hồi lâu sau, không phát giác được điều gì, Lôi Cương chợt nhận ra kể từ sau khi tiến vào Cấm Lục Chi Địa, hắn phát hiện ra hắn hiểu quá ít về thế gian này, mặc dù so với chúng tu luyện giả bình thường mà nói thì kiến thức mà Lôi Cương có được đã là ước vọng mà bọn họ theo đuổi cả đời rồi, nhưng thực lực càng cao, Lôi Cương lại càng phát hiện sự nhỏ bé của hắc, hỗn độn này dường như có một tấm khăn che phủ tất cả khiến Lôi Cương không cách nào suy nghĩ thấu triệt được.

Bỗng nhiên, hai mắt Lôi Cương ngưng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng khô lâu này, Lôi Cương kinh nghi phát hiện ở đan điền của khô lâu này lại có một giọt chất lỏng đen nhánh to bằng cỡ móng tay, nếu như không nhìn cẩn thận thì hoàn toàn không thể nào phát hiện ra được. Lôi Cương sửng sốt chốc lát, thần hồn hóa thành một đám sương, đem chất lỏng đen nhánh này cuốn ra ngoài, chỉ chốc lát sau, thần hồn Lôi Cương tay cầm chất lỏng đen nhánh, khuôn mặt nghi ngờ, chất lỏng đen nhánh này dường như là một giọt nước mực, không có bất kỳ linh khí ba động, nhưng làm Lôi Cương kinh ngạc chính là cỗ khí thế khiến hắn cảm thấy kinh sợ lúc trước lại chính là từ giọt chất lỏng này tản mát ra.

- Phù phù!

Khô lâu đang ngồi ngay ngắn ở trên hắ ỷ đột nhiên vang lên tiếng hơi thở nhè nhẹ, vốn đang là một bộ khô lâu còn nguyên vẹn bỗng hóa tán thành tro cốt ngay trên hắc ỷ, Lôi Cương ngẩn người, vừa nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen nhánh tra, trong lòng lẩm bẩm nói:

- Chất lỏng này rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại ở trong bụng của khô lâu này? Chẳng lẽ là khô lâu này trước đây đã cắn nuốt chất lỏng này dẫn đến việc hồn phi phách tán? Cuối cùng trở nên như thế?

Lôi Cương suy tư chốc lát, liền tính toán đem chất lỏng này thu lại, ngày sau có có thời gian thì nghiên cứu, nhưng nhất thời phát hiện hắn không có thứ gì để cất giữ cả, chần chờ chốc lát, thần hồn Lôi Cương phân ra một tia bao lấy chất lỏng màu đen, dung nhập vào trong thần hồn, sau đó, Lôi Cương quan sát hắc ỷ nhìn tựa như một cái giường này. Lôi Cương từ trên hắc ý cảm nhận được một cỗ linh khí cực kì nồng đậm, hơn nữa này cổ linh khí này khiến thần hồn hắn như được ăn no vậy, Lôi Cương biết hắc ỷ này chắc chắn không phải là phàm vật nhưng hắn lúc này đang ở trạng thái thần hồn nên không cos cách nào thu hắc ỷ này lại được cả.

Sau khi nhìn hắc ỷ vài lượt, Lôi Cương bay tới cửa, quét mắt nhìn ra phía ngoài, hung thú kia hiện vẫn đang gầm thét còn Hủy Diệt Chi Lôi thì vẫn oanh kích không ngừng.

- Tiểu tử, ngươi, Lão Tử đỡ không nổi rồi, thứ này quá mạnh, công kích như thế mà chỉ có thể gây ra vài vết thương ngoài da, bây giờ lão tử không quản nữa, ngươi tự mình giải quyết đi! !

Trong đầu Lôi Cương vang lên tiếng gầm của Diệt Lôi Linh, một đạo thiểm điện bắn vào trong cửa phòng, sáp nhập vào bên trong thần hồn Lôi Cương.