Để lĩnh ngộ được Khai Thiên không chỉ cần có thời gian, mà còn cần có ngộ tính cao siêu. Lôi Cương vốn tư chất bình thường nhưng do tu luyện Ngũ hành thể tu mà tư chất dần dần chuyển biến tốt đẹp. Đến nay sợ rằng tư chất của Lôi Cương cũng không kém Luyện Hư và Đan Thần. Thậm chí còn siêu việt hơn bọn họ. Tu luyện Ngũ hành thể tu để tu luyện thể chất, thể chất chuyển biến thì tư chất cũng biến hóa. Lúc này Lôi Cương không ngừng nghĩ đến mười sáu cây cột đá trong Hạo Huyền Lôi Phủ. Mỗi chiêu thức được khắc trên các cây cột đá là một quá trình. Chỉ có dựa theo nó, Lôi Cương mới có thể dung nhập được vào trong diễn luyện Khai Thiên. Lúc trước tại không gian Trùng Diên, Lôi Cương đã lĩnh ngộ Khai Thiên đến chiêu thức ba mươi lăm, nhưng đến chiêu thức thứ ba mươi sáu thì gặp trở ngại.

Mỗi chiêu, mỗi thức trong quá trình diễn luyện của Lôi Cương diễn ra chậm rãi. Đến chiêu thức thứ ba mươi lăm thì quá trình diễn luyện hoàn tất. Phát ra chiêu thứ ba mươi lăm của Khai Thiên, Lôi Cương mới ngừng lại. Lúc này hắn đã dung nhập hoàn toàn trong Khai Thiên.

Sự thật là để diễn luyện ba mươi lăm chiêu thức Lôi Cương đã mất tròn một tháng. Tại kiếm động chi trung với nồng nặc tiên linh khí Đan Tông Tử, bốn người lão tổ Ngụy Lệ như điên cuồng hấp thu tiên thạch. Sợ rằng với số lượng tiên thạch khổng lồ bốn người hấp thu sau một tháng sẽ khiến kẻ khác vạn phần khiếp sợ. Hơn nữa thứ tiên thạch bọn họ hấp thu hoàn toàn là tiên thạch thượng phẩm, thậm chí cả loại tiên thạch cực phẩm. Có điều, lúc này, trong mắt bọn họ tiên thạch cực phẩm và tiên thạch thượng phẩm không có gì khác biệt. Chỉ cần có thể hấp thu được đủ tiên linh khí là đủ cho bọn họ thỏa mãn rồi. Suốt một tháng trong kiếm động, vô số mảnh vụn chồng chất trên mặt đất, dày đến mười tấc.

Ba ngày sau.

Đan Tông Tử mở mắt ra đầu tiên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, không giải thích được. Một tháng qua, hắn đã hấp thu vô số tiên thạch, nhồi nhét hết vào kinh mạch. Chỉ có điều sau khi hấp thụ, Đan Tông Tử phát hiện mặc dù hắn có cố gắng hấp thu thế nào đi nữa xong đều không dùng được. Khi hấp thu trực tiếp, tiên linh khí tản mát ra trong cơ thể hắn rồi tràn ngập cả kiếm động. Suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt Đan Tông Tử hiện ra vẻ dè dặt. Quả thật, nói như vậy cũng có nghĩa là lúc này bản thân hắn có thể phát huy đạo thuật của Đạo tiên thiên giai cực mạnh với tiên linh khí thay thế chân khí. Nhưng cứ như số lần sử dụng đạo thuật của hắn sẽ bị hạn chế. Khi tiên linh khí hết như vậy nhất định phải có đầy đủ tiên thạch làm cơ sở. Trong khi số tiên thạch trong giới chỉ của bản thân hắn đã bị hấp thu tới một nửa. Nghĩ đến đó, Đan Tông Tử mụ mị cả đầu óc. Hắn mở hai mắt nhìn bốn người rồi nhìn thẳng vào Lôi Cương. Lúc này tu vi của Lôi Cương vẫn như trước ở kết đan địa giai.

Lúc Đan Tông Tử đang suy nghĩ thì ba người lão tổ Ngụy Lệ, Thiên Tà thượng nhân và Thiết Nhai cũng đều suy nghĩ đến vấn đề này. Tốc độ hấp thu của họ nhanh hơn Đan Tông Tử, nên khi Đan Tông Tử hấp thu đủ thì bọn họ cũng phải no đủ. Có điều tất cả đều chưa mở mắt vì đang suy nghĩ.

"Dựa theo tình hình lúc này, Lưu Cương là người dễ cướp tiên thạch nhất. Chỉ có điều người này quá thần bí. hơn nữa với thân thể quá mạnh của hắn e rằng muốn giành được tiên thạch cũng phải thể hiện bản lĩnh một phen. Nhưng có lão tổ Ngụy Lệ ở đây chỉ sợ lão cũng chú ý đến Lưu Cương. Nếu động thủ với Lưu Cương thì tiên linh khí trong cơ thể sẽ tiêu hao rất nhiều nên e rằng lão tổ Ngụy Lệ sẽ chỉ toạ sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem hổ đánh nhau) mà thôi. Xem ra ta không nên động thủ trước, cứ đợi xem sao." Thiên Tà thượng nhân thầm nghĩ. Về phần Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân tự tin cho dù tiêu hao không ít linh khí nhưng hắn có thể thắng được y, dù có chút khó khăn, nếu không ít nhất cũng đủ cho hắn có thể bỏ chạy.

Cách nghĩ của Thiết Nhai cũng không khác biệt lắm so với Thiên Tà thượng nhân. Hắn vẫn kiêng nể lão tổ Ngụy Lệ. Dù sao tu vi của lão tổ Ngụy Lệ đã đạt được đến đạo thánh huyền giai. Trong kiếm động lúc này, lão cũng là người cực mạnh khiến ai cũng phải khiêng nể bảy phần.

Nhưng suy nghĩ của lão tổ Ngụy Lệ lại trái ngược với Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân. Lúc này hắn cũng lo lắng nếu mình bắt Lôi Cương bị Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân thậm chí là Đan Tông Tử phản công. Ngụy Lệ lão tổ tính toán bản thân nếu muốn hạ gục Lôi Cương, rồi ứng phó với sự công kích liên hợp của ba người kia thì phần thắng chưa có đến ba phần, chính vì vậy lão mới trầm tư.

Ba người bọn họ tuy vẫn còn tiên thạch trong giới chỉ nhưng số lượng cũng không nhiều. Lần hấp thu này cũng tiêu hao không ít tiên thạch của bọn họ, căn bản là không thể hấp thu thêm vài lần nữa. Hơn nữa, tình cảnh ở đây vô cùng nguy hiểm, chín phần chết một phần sống. Đến thời khắc nhất định, tiên linh khí trong kinh mạch phải no đủ. Nhưng muốn thế, bọn họ cần phải có tiên thạch làm cơ sở. Điều đó khiến bọn họ nảy sinh ý định cướp giật của người khác. Vốn dĩ bọn họ đã không phải là hạng người người có lòng tốt gì. Mà toàn thân lão tổ Ngụy Lệ đầy sát khí đủ thấy số người chết trong tay lão không tới một vạn cũng phải tám ngàn.

Có thể thấy ngoại trừ Đan Tông Tử ra còn lại bốn người lão tổ Ngụy Lệ đều coi Lôi Cương là cậy mạnh hiếp yếu.

"Thiết Nhai đạo hữu, lúc trước chúng ta có duyên gặp mặt. Nhưng hôm nay gặp hoạn nạn lão tổ Ngụy Lệ không chết thì chúng ta một ngày không được bình yên. Hắn tu vi tối cao, sợ rằng không lâu nữa sẽ chủ động tìm gặp và đánh hai người chúng ta. Nhân lúc này, ta muốn chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực chống lại lão tổ Ngụy Lệ." Thanh âm Thiên Tà thượng nhân đột ngột vang lên trong đầu Thiết Nhai.

Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân cùng mở hai mắt nhìn nhau. Lão tổ Ngụy Lệ cũng lạnh lùng mở mắt, nhìn vào mắt hai người, cuối cùng nhìn thẳng vào người Lôi Cương. Lão vô cùng kinh ngạc, ngồi xếp bằng nhìn Lôi Cương. Trước đó, tu vi của Lôi Cương vốn đang áp chế kết đan địa giai nhưng lại tiến nhập lĩnh ngộ Khai Thiên nên không nâng cao được. Lúc này kết đan địa giai đối với đám người lão tổ Ngụy Lệ mà nói chỉ như là con kiến quá nhỏ bé. Tuy rằng hắn chỉ là một con kiến cường tráng nhưng khiến lão tổ Ngụy Lệ không dám vọng động. Không hiểu vì sao lão vẫn cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu từ trên người Lôi Cương. Cái cảm giác kỳ diệu mà lão không thể diễn tả được bằng lời. Trầm ngâm một lúc, lão tổ Ngụy Lệ nhìn về phía Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân, ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng thì không: "Ba vị đạo hữu, hay là chúng ta cùng nhau bắt Lưu Cương và chia đều số tiên thạch của hắn? Ở kết đan địa giai thì cho dù chúng ta không giết nhưng ở đây hắn cũng chỉ như một cái xác chết"

Ánh mắt Đan Tông Tử chợt lóe lên, lộ ra vẻ bất mãn nhưng rất nhanh chóng che giấu và lạnh lùng nói: "Việc này ta không tham dự". Ánh mắt Đan Tông Tử nhìn Lôi Cương trong lòng thầm than một tiếng, việc này là lỗi của ta. Hơn nữa Lôi đạo hữu đã hai lần tương trợ ta. Nếu như kiếp nạn lần này hắn có thể sống thì sau này nhất định sẽ trả lại cho hắn. Lúc này ta cũng hữu tâm vô lực.

Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân không đáp lời cũng không phủ nhận mà ngồi im một chỗ nhìn Lôi Cương chăm chú. Hai người bọn họ cũng âm thầm truyền âm trao đổi.

"Lúc trước Lôi Cương cũng không úy kỵ lão tổ Ngụy Lệ, e rằng là có lý do. Tuy rằng lúc này nhìn hắn như kết đan địa giai nhưng cũng không xác định được. Cứ để lão tổ Ngụy Lệ phải thăm dò trước. Nếu quả thật như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đưa tiễn Lưu đạo hữu lên đường." Giọng nói của Thiên Tà thượng nhân lại vang lên trong đầu Thiết Nhai.

Sắc mặt Thiết Nhai không đổi liền truyền âm lại: "Sợ rằng tiên thạch trong giới chỉ của lão tổ Ngụy Lệ không nhiều. Lão ra tay rất thủ đoạn, rất ít khi phải dùng đến tiên thạch mà chỉ coi trọng việc chém giết thôi. Căn bản là hắn sẽ không dùng đến tiên thạch, chỉ sợ hắn dự đoán được tiên thạch của Lưu đạo hữu nhiều hơn so với chúng ta. Chúng ta cứ chờ xem sức mạnh của Lưu đạo hữu ra sao."

Ánh mắt Thiên Tà thượng nhân ẩn hiện một tia sáng nhưng chỉ chợt lóe lên, không ai thấy được. Thiết Nhai ánh mắt cũng có phần lo lắng.

Đúng như Thiết Nhai phỏng đoán, lão tổ Ngụy Lệ không còn nhiều tiên thạch. Số tiên thạch hiện tại của lão chỉ còn có thể duy trì cho hai lần hấp thu đầy đủ tiên khí. Lão đưa mắt nhìn Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân, mặc nhiên không lên tiếng. Trong lòng lão thầm cười nhạt, lão chậm rãi đi về phía Lôi Cương. Lão vốn dự định, một khi Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân liên thủ cùng thì lão sẽ dốc toàn lực hạ gục Lôi Cương. Lão định sẽ ở đây đợi hấp thu đủ tiên thạch rồi mới chém giết kẻ khác. Về phần Đan Tông Tử, chỉ cần hắn an phận thì sẽ được sống lâu thêm mấy ngày. Bây giờ, lão tổ Ngụy Lệ đang chuẩn bị dốc toàn lực thì Thiết Nhai và Thiên tà thượng nhân cũng đã chuẩn bị xong.

Trong cơ thể lão tổ Ngụy Lệ, tiên linh khí bắt đầu khởi động. Tay phải lão đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí đen thui. Trông sát khí này giống như mây đen cuồn cuộn bốc lên, từ đó phát ra tiếng rít, gào, khóc la thảm thiết. Tay phải lão tổ Ngụy Lệ như tia chớp đánh về phía đan điền Lôi Cương. Chỉ cần trúng một chiêu này lão tổ Ngụy Lệ chắc đến tám phần mười sẽ giết chết được Lôi Cương.

Hai mắt của Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân chăm chú nhìn theo tất cả. Ánh mắt Đan Tông Tử cũng bí mật mang theo vẻ thương xót.

Toàn bộ Kiếm động vắng vẻ đến đáng sợ, chỉ nghe thấy những tiếng thở.

"Phù …" một tiếng động nhỏ vang lên trong Kiếm động vắng vẻ. Ánh mắt Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân chợt lóe lên. Ánh mắt lão tổ Ngụy Lệ lộ ra vẻ vui mừng, tay phải lần thứ hai nhanh như tia chớp phóng về phía đan điền Lôi Cương. Các chiêu thức của lão càng ngày càng sắc bén hơn, mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí những năm gần đây lão thu hoạch được. Thậm chí đến đạo thánh, cương thánh hoàng giai mà bị một chưởng đó nhất định cũng sẽ bị thương rất nặng.

"Phù …" một tiếng thanh nhỏ nữa vang lên, lão tổ Ngụy Lệthở phào nhẹ nhõm. Xem ra lão đã đánh giá quá cao Lôi Cương. Lúc này Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân cả hai đều đang cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn cực mạnh.

Khi Ngụy Lệ lão tổ đưa ánh mắt nhìn về phía tay phải Lôi Cương Lôi Cương đang đeo Hạo Huyền Lôi Phủ và U giới. Ánh mắt tham lam lộ ra đang muốn chiếm đoạt chợt cả người Ngụy Lệ lão tổ run lên như có một lực mạnh mẽ đang bao phủ toàn thân. Đã nhiều năm qua, Ngụy Lệ lão tổ sớm tu luyện thành một thân bản lĩnh. Khi có nguy hiểm xảy ra, không chút suy nghĩ Ngụy Lệ lão tổ đã rút lui xé mở kết giới, bay ra ngoài kiếm động.

Lôi Cương mở hai mắt, đồng tử của hắn dường như muốn rời ra. Lúc này, hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong quá trình lĩnh ngộ chiêu thức ba mươi sáu của Khai Thiên . Lôi Cương chậm rãi đứng lên, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh Kiếm tiên, hướng về thân ảnh của lão tổ Ngụy Lệ ở phía trước chém xuống. Một kiếm này tuy rằng chỉ là một chiêu nhưng trong mắt Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân, Đan Tông tử lại ẩn chứa vô số chiêu thức. Chỉ có điều tốc độ quá nhanh khiến bọn họ có chút kinh ngạc, không tin vào mắt mình. Cả ba người bọn họ không dám nhúc nhích nửa phân, hít một hơi. Nếu như lúc trước bọn họ làm theo lời nói của lão tổ Ngụy Lệ thì lúc này tất nhiên họ cũng giống lão tổ Ngụy Lệ phải bỏ trốn đi nơi khác.

Từ kiếm tiên, một luồng kiếm quang rít lên trong kiếm động, sắc bén vô cùng, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, mũi kiếm tựa như một tia chớp lao về phía lão tổ Ngụy Lệ.

Cảm nhận được phía sau có lực uy hiếp, trong lòng lão tổ Ngụy Lệ chỉ biết chửi thầm, lão cố gắng né tránh nhưng sự uy hiếp kia cũng không hề giảm. Con ngươi của lão tổ Ngụy Lệ co rụt lại, một mũi kiềm gần trăm trượng từ trên trời đang bổ đến phía lão. Lão tổ Ngụy Lệ thành danh bao lâu giờ chỉ còn cách âm thầm cắn răng, tiếc nuối, lấy từ trong giới chỉ ra một cái xác rùa màu đen ném về phía sau.

"Ầm …" Một tiếng nổ lớn vang lên, lão tổ Ngụy Lệ chấn động mạnh. Trong đầu lão hiện lên cảnh tượng phía sau. Cái xác rùa có thể chống được một đòn cực mạnh của cường giả cương thánh, đạo thánh địa giai vậy mà bây giờ vỡ nát. Nhưng lão không kịp nghĩ nhiều bởi sự nguy hiểm vẫn còn ngay trước mắt. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Rốt cục tu vi của hắn đến đâu?" Lão tổ Ngụy Lệ không ngừng quát lớn. Lần thứ hai lão tung lên một vật, một cái chuông đồng. Chiếc chuông đồng này vừa được tung ra, gặp gió liền trở nên to lớn bất thường nhưng chưa tới mười trượng liền bị mũi kiếm làm cho toàn bộ chuông đồng bị rạn nứt, nát vụn. Mọi người chỉ kịp thấy mũi kiếm hướng về phía lão tổ Ngụy Lệ, đã thấy lão kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, bộ áo đen của lão nát vụn. Lúc uy lực mũi kiếm của Lôi Cương vừa tản đi, lão tổ Ngụy Lệ liền gắng chịu vết thương, hóa thành một đạo cầu vồng và biến mất phía chân trời.

Lão tổ Ngụy Lệ lúc này đã vạn phần hối hận. nếu như xác rùa bị nghiền nát chỉ khiến lão khiếp sợ thì cái chuông đồng bị nghiền nát khiến nỗi kinh hãi trong lòng Ngụy Lệ lão tổ tăng lên gấp hai. Chiếc chuông đồng này đã từng một lần chống lại cao thủ cương thánh thiên giai, vậy mà …

Lúc này cảm nhận được sát khí trên Cấm Lục, những bộ hài cốt dường như lại nghe được tiếng trống liền chậm rãi thức tỉnh. Thoáng cái, tất cả các hài cốt đều đứng dậy khỏi mặt đất.