Đột nhiên, một làn khí thế cuồn cuộn bao phủ thành Cương Ma, khiến cho các đệ tử của phái Ma Cương trong cuộc đại chiến đang gắt gao chống lại Phụng Thiên đều hết sức kinh hãi, đứng im tại chỗ. Luồng khí thế to lớn này gần như làm cho cương anh, đạo anh bọn họ bị nghiền nát, họ kinh hãi nhìn về phía Tây. Sắc mặt khiếp sợ của hai người Quân Thắng và Khoát Dục cùng kèm theo một chút nghi ngờ, luồng âm thanh này vì sao lại làm cho hai người bọn họ có cảm giác quen thuộc. Trống ngực Khoát Dục càng đập nhanh hơn, vì lão và Lôi Cương đã có lời thề chủ tớ.

Lúc này, Đồng Chiến cũng như vậy, âm thanh này vừa cho hắn cảm giác quen thuộc lại xa lạ, làm cho hắn không yên, hắn xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy ở chân trời phía Tây, mây đang cuồn cuộn, một cầu vồng từ phía chân trời bắn ra, dừng lại ở phía trước, rồi hóa thành một bóng dáng người đàn ông kiên cường cao ngất. Người đàn ông này nhìn cảnh chiến đấu phía dưới, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin được của Đồng Chiến nói:

- Được, Phụng Thiên muốn tiêu diệt đệ tử phái Ma Cương, ta không nghĩ tới Đồng Chiến ngươi cũng tham gia vào trong đó.

- Sư… Sư tôn.

- Chủ nhân!

Sắc mặt hai người Quân Thắng và Khoát Dục lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, họ không thể tin được, nhìn lên chỗ người đàn ông mặc áo trắng ở trên không trung. Nghe thấy hai người Quân Thắng và Khoát Dục nói, chỉ còn lại không đầy hai nghìn tên đệ tử của phái Ma Cương đều quay lại, vẻ tuyệt vọng trước kia biến mất, xúc động nhìn Lôi Cương, giống như kẻ chết tìm lại được sự sống.

Cương Ma! Môn chủ Cương Ma của phái Ma Cương đã xuất hiện.

Lôi Cương nhìn Đồng Chiến chằm chằm, lộ ra vẻ thất vọng. Lúc này làm sao hắn không đoán được ngọn nguồn câu chuyện chứ? Nhìn đại quân của Phụng Thiên chi chít, trong lòng Lôi Cương chỉ có sự căm phẫn, nhưng lúc này trong lòng hắn đã đạt đến mức không hề bận tâm. Hắn ngăn sát khí trong lòng, đảo qua mấy tên thống lĩnh còn lại nói:

- Hãy quay trở lại Phụng Thiên nói cho Thiên Uy biết, ba ngày sau, Cương Ma ta nhất định sẽ tới Phụng Thiên để thảo một thuyết pháp.

Ánh mắt Băng Vân Long lập lòe nhìn Lôi Cương. Từ lúc gia nhập Phụng Thiên, y nghe thấy đủ các loại thuyết pháp của Lôi Cương, cái tên Cương Ma có thể nói là một truyền thuyết đối với các đệ tử ở Phụng Thiên. Điều này khiến cho Băng Vân Long cực kỳ khó chịu, y càng âm thầm so sánh mình với Lôi Cương. Băng Vân Long cuồng ngạo cho rằng, chẳng qua Lôi Cương được những đệ tử cổ hủ này thêm mắm thêm muối, nói rằng hắn thần kỳ mà thôi. Nhưng lúc này, Băng Vân Long cũng chấn động, những ý nghĩ trước đó không còn trong đầu y nữa. Lôi Cương đứng ở phía trước, giống như một ngọn núi cao vạn trượng tỏa ra khí thế ép Băng Vân Long gần như nghẹt thở.

Thật là mạnh mẽ! Đây là Cương Ma sao? Làm sao có thể?

Không chỉ có Băng Vân Long khiếp sơ, ngay cả Đồng Chiến cũng như vậy. Lúc trước ở Phụng Thiên, Đồng Chiến và Lôi Cương đã âm thầm phân cao thấp vì mục tiêu của Lôi Cương. Sau khi đạt tới cương tiên địa giai, Đồng Chiến cho rằng khoảng cách của mình mình và Lôi Cương đã được rút ngắn, thậm chí hắn cho rằng mình đã vượt qua cả Lôi Cương. Nhưng sau khi Cương Ma tiêu diệt Hỏa Huyền tông, Đồng Chiến giống như bị sét đánh, không tin vào những gì mình nghe thấy.

Lúc này, Đồng Chiến hoàn toàn bị đả kích, hắn hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và Lôi Cương không hề được rút ngắn, mà ngược lại còn lớn hơn nữa. Lúc này, Lôi Cương làm hắn ngưỡng mộ, nhưng Lôi Cương lại nhìn chằm chằm vào hắn khiến cho hắn lại càng run lên. Đồng Chiến thấy sự thất vọng và lạnh lẽo trong ánh mắt Lôi Cương, điều này làm cho nội tâm hắn hơi phức tạp, hắn ngờ ngợ hiểu được rằng, tình bằng hữu ngày xưa giữa hắn và Lôi Cương đã không còn nữa rồi.

Phải nói rằng lúc này không ai khiếp sợ hơn Sinh Vân. Mặc dù Sinh Vân là người của Phụng Thiên mấy trăm năm, nhưng thân phận lại cực kỳ huyền bí. Bình thường, rất ít người thấy lão tới chỗ Thiên Uy để tu luyện, hoặc có thể tưởng tượng được thân phận của lão. Tu vi của Sinh Vân mặc dù là cương tiên thiên giai, nhưng thực ra tu vi của lão đã đạt tới cương thánh địa giai rồi. Nhưng lúc này Lôi Cương đang đứng ở bầu trời phía trước, khiến cho Sinh Vân không có cách nào hít thở được, khí huyết trong cơ thể lão chảy ngược lại, lão tê dại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lôi Cương, trong lòng lão thầm than, tu vi của người này rốt cuộc đã đạt tới mức nào? Cho dù là cương thánh thiên giai cũng không có cách nào uy hiếp lão thế được. Nghe thấy Lôi Cương nói, bất luận gì, Sinh Vân cũng không suy nghĩ nhiều, mà cao giọng nói:

- Đệ tử của Phụng Thiên nghe lệnh, lui!

Đệ tử của Phụng Thiên đều vô cùng kinh sợ nhìn Lôi Cương.

- Đây là thống lĩnh Cương Ma sao?

- Đây là Cương Ma, người đã hủy diệt Hỏa Huyền tông ở Dung Luyện giới sao?

Sau khi nghe Sinh Vân nói, các đệ tử đều thu lại linh khí, hơi co lại, hướng về phía Sinh Vân để bay về Phụng Thiên. Vẻ mặt Thiên Linh tái nhợt nhìn Lôi Cương, sau đó nhìn Quân Thắng và Quân Tuyết, rồi cắn răng đi theo Sinh Vân. Người cuối cùng rời đi là Đồng Chiến và Băng Vân Long.

Trong lòng Đồng Chiến thì phức tạp, còn khi Băng Vân Long rời đi, trong ánh mắt y ẩn chứa vẻ kiêng nể, một chút nồng nhiệt. Sự mạnh mẽ của Lôi Cương không làm cho Băng Vân Long nảy sinh sự sợ hãi, mà ngược lại còn làm cho nội tâm y cương quyết.

- Cương Ma, một ngày nào đó, Băng Vân Long ta sẽ hơn hẳn ngươi!

Băng Vân Long khẽ nói, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo đại quân của Phụng Thiên rời đi, trong mắt Lôi Cương lóe lên một tia sát khí, hắn cũng không mở sát giới ra, mà để cho những đệ tử của Phụng Thiên này đi. Hắn biết việc này là do vực chủ của Phụng Thiên quyết định, những đệ tử này chỉ là tuận mệnh mà hành sự thôi. Lôi Cương chậm rãi quay về phía Quân Thắng và Khoát Dục đang bị thương khắp người, hai mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm đệ tử của phái Ma Cương, trong lòng thầm than, nói:

- Quân Thắng, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?

- Sư tôn!!

Quân Thắng khàn khàn nói.

Vẻ mặt Khoát Dục ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Lôi Cương, nói:

- Chủ nhân, việc này không phải nói ba câu là rõ, mời chủ nhân vào trong phái Ma Cương, Khoát Dục sẽ nói cho chủ nhân hết mọi chuyện.

Lôi Cương gật đầu, cùng Quân Thắng, Khoát Dục và Quân Tuyết đi vào trong thành Cương Ma.

Sống sót sau tai nạn này, các đệ tử của phái Ma Cương đều liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt không khỏi thấp thoáng nụ cười. Bọn họ lờ mờ hiểu ra rằng, ngay sau lúc này, phái Ma Cương chắc chắn sẽ hồi sinh thêm lần nữa, thậm chí sẽ ngày càng rực rỡ, bởi vì, môn chủ đã trở về. Môn chủ một mình tiêu diệt Hỏa Huyền tông kia đã trở về.

Trong một lầu các của tiểu viện ở chỗ sâu bên trong của phái Ma Cương, Lôi Cương ngồi trên một cái ghế có phong cách cổ, hai người Quân Thắng và Khoát Dục cung kính đứng ở phía trước. Hai người bọn họ kể lại cậu chuyên mấy trăm năm trước. Hai mắt Quân Tuyết đầy vẻ tò mò đánh giá Lôi Cương, trong mắt cô có vẻ rất kinh ngạc, trong lòng cô thì tổ sư gia là một ông già tóc trắng xóa, râu mép dài. Nhưng lúc này thấy tổ sư gia so với phụ thân cô thì vẫn chỉ là một thanh niên.

- Phụng Thiên muốn tiêu diệt phái Ma Cương chúng ta sao?

Sau khi nghe Quân Thắng và Khoát Dục thuật lại, những tia sáng từ trong hai mắt Lôi Cương bắn ra bốn phía, hắn lạnh lùng lẩm bẩm nói. Hai người Quân Thắng và Khoát Dục vô cùng cung kính đứng ở đó, cơ thể họ khẽ rung, xúc động. Lúc này, những lo lắng và tuyệt vọng khi xưa của họ đã hết sạch, thay vào đó là sự xúc động, kỳ vọng. Đặc biệt nghe thấy Lôi Cương nói những lời này, hai người họ như thấy được phái Ma Cương đang vùng dậy.

Một lúc lâu sau, những tia sáng trong hai mắt Lôi Cương dẫn dần được thu lại, cho đến khi biến mất. Sau đó hắn nhìn chăm chú vào Quân Tuyết, rồi dừng lại rất nhanh. Quân Tuyết và Quân Thắng hơi giống nhau, hắn làm sao không đoán ra chứ? Nhìn Quân Tuyết, Lôi Cương đứng lên, đi tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, nhìn cô, nói:

- Nói cho ra biết, ngươi tên là gì?

Đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, thấy hắn đi tới, Quân Tuyết lùi lại một bước. Nghe hắn hỏi, cô ngượng ngập nói:

- Tổ sư… gia, ta là Quân Tuyết.

- Quân Tuyết? Quân trung chi Tuyết? Tên rất hay! Không biết Quân Tuyết muốn gì, hôm nay tổ sư gia muốn tặng ngươi một món quà, xem như lễ gặp mặt, có được không?

Lôi Cương dịu dàng cười, nói. Nhìn Quân Tuyết, không hiểu sao nội tâm hắn hơi phức tạp, con gái của Quân Thắng đã lớn như vậy rồi.

Hai người Quân Thắng và Khoát Dục nghe thấy vậy thì hơi choáng váng. Nếu người tu luyện mà nghe được, thì nhất định sẽ hết sức đố kị. Mà trong mắt Quân Tuyết cũng đầy vẻ nghi ngờ nhìn Lôi Cương như thể phản ứng lại. Sau đó, cô nhìn Quân Thắng nói:

- Quân Tuyết không muốn làm phụ thân và bá bá chết, Quân Tuyết muốn mãi mãi được ở cùng phụ thân và bá bá. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hai người Quân Thắng và Khoát Dục giật mình, nhìn Quân Tuyết vô cùng dịu dàng. Với đủ các sự kiện xảy ra lúc trước vẫn chưa làm cho Quân Tuyết phục hồi lại tinh thần, cô cho rằng Quân Thắng và Khoát Dục vẫn có thể chết.

Lôi Cương sửng sốt, sâu trong mắt hắn lóe lên một ánh sáng, sau đó cười nói:

- Tổ sư gia đồng ý với ngươi, từ nay về sau, không ai dám động đến sợi tóc nào của phụ thân và bá bá ngươi.

Sau đó, không đợi Quân Tuyết phản ứng lại, tay phải Lôi Cương đưa lên đỉnh đầu cô vỗ vỗ, một luồng cương khí tinh khiết cuồn cuoonnj dũng mãnh đi vào trong Quân Tuyết. Quân Tuyết từ từ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi.

Quân Thắng nhìn Lôi Cương vỗ Quân Tuyết thì không những không lo lắng, mà còn vô cùng xúc động. Tư chất bình thường của Quân Tuyết phải được cải thiện.

Lôi Cương chậm rãi đứng lên, nhìn về phía trước, như thể xuyên thấu tòa nhà thấy được các đệ tử của phái Ma Cương đang quét dọn chiến trường, nói:

- Hãy ban thưởng cho mỗi đệ tử ở lại một vạn tiên thạch thượng phẩm, được nhận tiên khí lục giai. Đồng thời, tự ta sẽ sẽ dựng lên bảo tháp tu luyện để tu luyện trăm năm.

Toàn thân Quân Thắng và Khoát Dục khẽ run, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Nhưng Lôi Cương lại đột ngột nói, âm thanh lạnh buốt vang lên:

- Nếu Thiên Uy muốn xóa sổ phái Ma Cương ta khỏi Cửu U giới, thì thì cũng đừng trách Cương Ma ta.