Thể Tôn

Chương 500: Đại chiến giáng lâm

Phía đông Cửu U giới, thành Phụng Thiên.

Lúc này trong đại điện luận sự của Phụng Thiên đang tụ tập cao tầng của thành Phụng Thiên, tám thống lĩnh, hai đại thống lĩnh cùng chín trưởng lão của Phụng Thiên và vực chủ Thiên Uy. Mấy năm nay sự tĩnh lặng của U phủ và Địa Linh tông khiến thế lực của Phụng Thiên cũng trở nên ổn định, từ năm thống lĩnh đã tăng lên tám, đại thống lĩnh cũng có hai người.

Nếu Lôi Cương có mặt ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, hai đại thống lĩnh một người vẫn là Đồng Sư, còn người còn lại thì là một nam tử thân hình khôi vĩ, diện mục lạnh lùng, khuôn mặt như đao phủ, giữa hai con ngươi ẩn ước sát khí ngập trời, nam tử này chính là đội trưởng của tiểu đội vương bài dưới tay Chiến Cuồng, khống thần giả Thị Minh!! Không đến ngàn năm hắn từ một tên đội trưởng tiểu đội một bước ngồi ngang hàng với đại thống lĩnh Đồng Sư, tu vi cũng từ cương đế tăng đến cương thánh hoàng giai, thật khiến người ta chấn kinh.

Trong tám thống lĩnh thì có một nữ tử, nữ tử này da thịt như thủy tinh, mái tóc dài búi cao ở sau đầu, cả người phát ra khí tức cao quý, chín chắn, đôi mắt đẹp của nàng chú mục nhìn vực chủ Thiên Uy đang ngồi ở trên cao, trong mắt đầy vẻ phức tạp, nếu Quân Thắng ở đây nhất định sẽ đại kinh, nữ tử này chính là thê tử của Quân Thắng - Thiên Linh.

Lúc trước thống lĩnh thứ năm vốn là Lôi Cương nhưng bây giờ đã đổi thành một đại hán khôi vĩ, đại hán này song mục sáng như sao, toàn thân toát ra chiến ý nồng đậm, không khác gì Chiến Cuồng, người này cũng là người quen của Lôi Cương, cháu của Đồng Sư, Đồng Chiến. Bốn thống lĩnh trước vẫn là Chiến Cuồng, Xích Lãnh, Thiết Quân, Diên Do, bọn họ đã trở nên trầm ổn hơn lúc trước nhiều, toàn thân phát ra khí tức giết chóc, có thể thấy bao năm nay dưới tay bọn họ đã vấy không ít máu tươi. Một trong hai thống lĩnh còn lại là một người đầu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt thì chỉ có một lớp da bọc lấy xương, cực kì kinh khủng, tên của người này hoàn toàn không có chút tương xứng nào với diện mạo của hắn - Sinh Vân. Còn một người còn lại thì thân bận hắc bào, khuôn mặt lãnh khốc, cả người phát ra khí tức lạnh lẽo, tên người này là Băng Vân Long.

Trong tám thống lĩnh của Phụng Thiên, ngoại trừ Đồng Chiến và Thiên Linh là cương tiên địa giai ra thì sáu người còn lại đều là cương tiên, đạo tiên thiên giai. Còn tu vi của hai đại thống lĩnh thì đã đạt đến cương thánh huyền giai, chín trương lão Phụng Thiên, ngoại trừ đại trưởng lão tu vi sâu không thể dò thì những người còn lại đều là cương tiên, đạo tiên thiên giai.

Phụng Thiên vực chủ Thiên Uy, trên khuôn mặt vẫn mang nét cười như có như không, đôi mắt sâu đen khiến người khác không dám nhìn thẳng, Thiên Uy lớn tiếng nói:

- Thiên Linh, ngươi ở trong Ma Cương môn đã hơn trăm năm, đối với Ma Cương môn thì rõ như lòng bàn tay, làm thế nào mới có thể công hạ Ma Cương môn mà tổn thất ít nhất?

- Vực chủ, Thị Minh tình nguyện dẫn theo hai đạo quân đi công hạ Ma Cương môn.

Thị Minh đột nhiên cùng mắt, đôi mắt tràn ngập vẻ sát khí sâu sắc nhìn Thiên Uy nói.

- Ha ha ha, chỉ là Ma Cương môn sao có thể để đại thống lĩnh động thủ? Nếu không phải là cố kị Cương Ma, thì bản vực chủ cũng sẽ không ngồi nhìn Ma Cương môn cường đại rồi.

Thiên Uy khuôn mặt tươi cười chậm rãi nói, trong mắt lộ ra một tia cố kịa, đối với Lôi CƯơng, Thiên Uy có sự hiểu biết nhất định, va chạm giữa Minh đế và Thiết Kiếm vương, hắn thụ thương không nhẹ, nhưng bế quan gần mười năm thì đã hồi phục như cũ, mấy năm nay, Ma Cương môn có thể nói là Thiên Uy nhìn nó lớn lên, ẩn ước cả trăm năm, sau khi từ Dung Luyện giới truyền đến chuyện của Lôi Cương thì hắn không thể ẩn nhẫn thêm được nữa.

- Vực chủ, Ma Cương vốn vốn là do Cương Ma thống lĩnh ............

Thống lĩnh thứ năm Đồng Chiến ánh mắt bình đạm nói, khi nói đến hai từ "Cương Ma" thì sâu trong ánh mắt Đồng Chiến lộ ra vẻ hồi ức lẫn phức tạp. Mấy năm nay, Đồng Chiến thân kinh bách chiến, không có vẻ thoải mái như trước đây mà thay vào đó là uy phong của một đại tướng.

- To gan, Đồng Chiến, Cương Ma sớm đã không còn liên quan gì đến Phụng Thiên ta nữa, ngươi còn nhắc đến hăn thì đừng trách lão phu xử phạt.

Không đợi Thiên Uy lên tiếng, Đồng Sư mãnh nhìn trừng mắt tức giận quát.

Thiên UY cười cười nhìn tất cả nhưng không nói gì, Đồng Chiến nhìn gia gia của hắn, lời định nói liền nuốt lại, sau cùng thì cố nén những lời trong lòng xuống, không ừ hử gì nữa.

- Ha ha ha, đại thống lĩnh, không cần động nộ, Đồng chiến nhớ đến tình xưa cũng không có gì là sai, có điều chuyện của Cương Ma các vị cũng không cần phải nhắc đến nữa, có lẽ Cương Ma đã biến mất khỏi thế gian này rồi.

Nét cười trên khuôn mặt Thiên Uy đột nhiên thâu liễm, thay vào đó là vẻ uy nghiêm khí thế toàn thân tản phát khiến mỗi người ngồi trong đại điện đều run rẩy.

- Ma Cương môn mặc dù mấy năm nay phát triển cực nhanh, độc chiếm phía tây nhưng tổng thể thực lực của bọn họ vẫn chưa đáng để vào mắt, nghe nói, Ma Cương mốn có một cao thủ đạo thánh hoàng giai, không biết chuyện này có đúng không.

Song mục Thiên Uy chậm rãi nhìn về hướng Thiên Linh hỏi.

Thiên Linh hơi biến sắc, sâu trong mắt ẩn ước một tia phức tạp, rât lâu sau đó, Thiên Linh nói:

- Cường giả đạo thánh hoàng giai đó tên là Hoàng Vân thượng nhân, trăm năm trước không biết vì sao trọng thương lầm lạc ở phía tây Cửu U giới, lại có cơ duyên xảo hợp được Quân Thắng cứu sống, sau đó thì vẫn luôn bế quan trong Ma Cương môn, nhưng người này cực kì thần bí, Thiên Linh chưa từng gặp qua, mặc dù có nghe nói tu vi của hắn là đạo thánh hoàng giai nhưng tu vi thực tế thì không rõ.

Thiên Linh thật thà đáp.

Thiên Uy gật gật đầu, thở ra một hơi rồi mắt nhìn phía trước, nói:

- Đại trưởng lão, ba ngày sau, ta muốn nghe tin tức cao thủ đạo thánh duy nhấtc của Ma Cương môn tổn lạc.

Đại trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở bừng song mục, đôi mắt đục ngầu nhìn Thiên Uy một cái rồi lại chậm rãi nhắm lại, nói:

- Vâng! Vực chủ.

- Sau khi cường giả nọ biến mất, làm sao để công hạ Ma Cương môn chính là chuyện của các ngươi, các ngươi tự sắp xếp đi, đồ sát cao tầng Ma Cương môn, cắn nuốt thế lực này, đến lúc đó, Phụng Thiên ta mới chân chính có tư cách ngồi ngang hàng với U phủ, Địa Linh tông.

Thiên Uy nhàn nhạt nói, mục quang chăm chú nhìn phía trước, trong lòng hắn thầm lẩm bẩm:

- Đến lúc đó ta cũng hoàn thành được khảo nghiệm rồi.

Thân hình Thiên Uy từ từ biến mất, chín trưởng lão cũng lần lượt bỏ đi.

Trong đại điện chỉ còn lại hai đại thống lĩnh, tám thống lĩnh. Đồng Sư quét nhìn tám thống lĩnh, cao giọng nói:

- Lần này, bắt buộc phải hủy diệt Ma Cương môn, chia làm bốn hướng cùng lúc vây công, không biết vị thống lĩnh nào tình nguyện lĩnh mệnh, tận diệt Ma Cương môn, vì Phụng Thiên ta mà lập công lao hạn mã?

- Đồng Chiến nguyện soái lĩnh một vạn đại quân từ phía tây tiến công thành ............ Cương Ma.

Đồng Chiến hai mắt chăm chú nhfin Đồng Sư nói.

Đồng Sư liếc nhìn ĐỒng Chiến một cái rồi nói:

- Chuyện lần này không cần ngươi tham gia.

Sau đó lại quay sang nhìn các thống lĩnh khác.

- Đại thống lĩnh, Đồng Chiến nhất định phải tham gia, nếu không thì tình của con với Cương Ma sao có thể đoạn được.

Đồng Chiến trợn tròn hai mắt, cao giọng nói.

Đồng Sư mục quang quay lại nhìn Đồng Chiến lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, trầm tư hồi lâu rồi nói:

- Được, lần này do Đồng Chiến thống lĩnh từ phía tây công hạ thành Cương Ma.

Đồng Chiến thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dù mang chiến ý ngập trời nhưng sâu bên trong vẫn thấp thoáng nét phức tạp. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Vân Sinh xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía bắc công hạ thành Cương Ma.

- Băng Vân Long xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía nam công hạ thành Cương Ma.

- Thiên Linh xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía đông công hạ thành Cương Ma.

Thành Cương Ma, QUân Thắng và Khoát Dục hai người đứng trên đỉnh một ngọn núi ở mật khu thành CƯơng Ma,, sắc diện hai người cực kì ngưng trọng, Khoát Dục thở dài một tiếng, nhìn về bầu trời hướng đông, lẩm bẩm nói:

- Khí từ phương đông đến, Phụng Thiên cuối cùng cũng động thủ rồi sao?

Diện mục Quân Thắng lộ ra vẻ không cam lòng, song quyền nắm chặt, lẩm bẩm nói:

- Theo thám tử hồi báo, Phụng Thiên lần này có động tác cực lớn, nhẫn nhịn lâu như thế, cuối cùng Phụng Thiên cũng không nhẫn nổi nữa rồi, không biết ....... Ma Cương môn ta có thể chống cự lại sự xâm lăng của Phụng Thiên đại quân hay không?

- Người đâu, truyền lệnh xuống, đưa tất cả thương gia của thành Cương Ma di dời, trận chiến lần này là trận chiến sinh tồn của Ma Cương môn ta, không cần phải liên lụy đến người khác, cũng báo cho chúng đệ tử được biết, muốn đi thì cứ đi, trận chiến lần này, nếu không ngoài dự liệu thì Ma Cương môn ........... sẽ trở thành lịch sử.

Khoát Dục lẩm bẩm nói.

Một ngày sau, thành Cương Ma lâm vào cảnh gà bay chó chạy, không ít tu luyện giả lũ lượt bỏ đi, nhất thời, thành Cương Ma vốn phồn hoa bỗng trở nên vắng tanh, lạnh ngắt, Ma Cương môn vốn có gần mười vạn đệ tử, nhưng sau một ngày thì số này chỉ còn không đến hai vạn mà thôi.

Hai ngày sau, trong mật khu Ma CƯơng môn truyền đến tiếng kêu thảm, tiếng kêu thảm này vang đến tận trời xanh khiến đệ tử Ma Cương môn đại kinh thất sắc.

Cường giả đạo thánh hoàng giai duy nhất của Ma Cương môn Hoàng Vân thượng nhân đột nhiên vỡ tung.

Quân Thắng, KHoát Dục cùng với cao tầng vẫn chưa bỏ đi của Ma Cương môn cùng ngồi trong đại điện nghị sự.

- Những người có thể lưu lạii, mới chính là chân chính đệ tử của Ma Cương môn ta, nếu ........... nếu MA Cương môn ta may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này, mỗi đệ tử sẽ được thưởng vạn tiên thạch trung phẩm.

Quân Thắng chú mục nhìn năm vị cao tầng của Ma Cương môn nói, vốn dĩ có hai mươi trưởng lão, giờ đây chỉ còn lại năm người, thế sự vô thường, lòng người khó đoán.

Nếu là lúc bình thời thì những trưởng lão này nhất định sẽ rất vui mừng nhưng bây giờ trên mặ họ đều đeo nặng vẻ lo lắng, trận chiến này, chính là cửu tử nhất sinh.

Khoát Dục quét mắt qua năm trưởng lão, thở dài một tiếng, cái chết của Hoàng Vân thượng nhân khiến hi vọng duy nhất trong lòng bọn Khoát Dục vỡ tan.

- Lẽ nào, trời muốn diệt Ma Cương môn ta sao?