Thể Tôn

Chương 484: Món quà của Cổ Đạo

Lôi Cương trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, rồi hít một hơi, nhìn lão già, nói: "Nói như vậy, tứ tinh là ám chỉ việc áp dụng nhiều hay ít thủ ấn vào trong vật luyện chế?"

"Phải có sáu trăm hai mươi năm thủ ấn mới đạt đến tứ tinh. Nhưng trước ngũ tinh, thì dù có ba nghìn một trăm hai mươi lăm thủ ấn vẫn chỉ tính là tứ tinh. Có điều thủ ấn càng nhiều, uy lực của nó lại càng lớn mà thôi." Lão già giải thích cho Lôi Cương.

Lôi Cương nghe đến đây, liền nghĩ đến mấy thanh kiếm tiên trong tay, phát hiện hắn chưa từng sử dụng thủ ấn, chẳng lẽ tiên khí của hắn không có thủ ấn? Hắn liền hỏi: "Liệu có thể có người ngoài giới biết thủ ấn trong tiên khí?"

"Ta không rõ lắm. Thủ ấn là phương pháp độc môn của Khí tông nhằm cường hoá tiên khí, rất nhiều năm qua, ngoài một số đệ tử đặc biệt rời khỏi đây, còn lại rất ít người biết. Đây cũng là lý do vì sao tiên khí và linh khí Khí tông luyện chế ra lại sánh ngang với cấp linh khí. Giá trị của tiên khí cao hơn một chút. Một số người luyện khí trong Ngũ hành giới thường lấy cái nguyên liệu thông thường để luyện chế các tiên khí giác cao, nhưng uy lực của chúng không thể sánh với tiên khí của Khí tông." Lão già hoà ái nhìn Lôi Cương, giải thích.

Lôi Cương gật đầu, nhìn xung quanh, nói: "Không biết ta có thể học thủ ấn ở đâu?" Hắn hỏi thế vì trong phòng xá vốn dĩ không hề nhắc gì đến thủ ấn a.

"Ha ha, ngươi chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. Đây mới chính là điểm chân chính để kiểm tra đệ tử của Khí tông. Nếu như không thể lĩnh ngộ, nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Khí tông. Những năm gần đây, rất nhiều đệ tử đều không cam lòng rời khỏi đây." Lão già liên tục cười khổ, nói. Lão đã ở đây được chín mươi năm năm rồi, nói cách khác, chỉ còn năm năm nữa, nếu lão vẫn không thể lĩnh ngộ được thì chỉ còn cách rời khỏi Khí tông. Cũng là Ngũ hành giới, linh khí, tiên khí giác đa, nhưng phần lớn người luyện khí đều do không có được thủ ấn, không lĩnh ngộ được thủ ấn mà phải rời khỏi Khí tông. Phần lớn bọn họ đều dựa hơi Khí tông mà sinh tồn tại Ngũ hành giới.

Lôi Cương thầm chấn động, mất một trăm năm để tự lĩnh ngộ thủ ấn? Nếu không lĩnh ngộ được sẽ bị trục xuất khỏi sư môn? Nhưng lại đòi phải đạt được tứ tinh? Nói cách khác, trong vòng một trăm năm ở Khí tông, thứ cần kiểm tra chính là ngộ tính của đệ tử!! Những người có thể ngồi trong phòng xá này đều là những người có thể đi vào quang mạc tầng thứ ba, nhưng ở cửa này, Khí tông sẽ chọn ra một đệ tử có ngộ tính cao từ những người có quang mạc tầng thứ ba. Lôi Cương thần than Khí tông quả mạnh mẽ a. Có thể trở thành đệ tử chân chính của Khí tông, nói đơn giản là chỉ cần tư chất ngộ tính hơn người. Chính vì thế, đệ tử chân chính của Khí tông vốn không phải là người bình thường. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn Khí tháp phía trước, đôi mắt sáng rỡ, dường như muốn nhìn thấu rốt cuộc trong Khí tháp này ẩn chứa bao nhiêu thiên tài.

Một lúc lâu sau, Lôi Cương cung kính cúi đầu trước lão già, nói: "Lôi Cương cảm tạ sư huynh, không rõ sư huynh xưng hô thế nào?"

"Cứ gọi ta là Vương sư huynh, có lẽ ta cũng chỉ còn ở lại Khí tông năm năm nữa thôi. Có điều, trong thời gian này, nếu ngươi có bất cứ chuyện gì không hiểu cứ đến tìm ta. Tuy rằng ta vẫn chưa lĩnh ngộ được thủ ấn, nhưng cũng có chút hiểu biết về Khí tông." Lão già thản nhiên cười, nói.

Lôi Cương gật đầu, nói: "Đa tạ Vương sư huynh."

Nói rồi, hắn quay người bước đi.

Quay lại phòng xá, Lôi Cương nghiêm túc ngồi xếp bằng suy nghĩ. Một lúc lâu sau, thần thức hắn chìm vào trong U giới, tìm kiếm tiên khí. Lôi Cương muốn từ tiên khí cảm nhận được thủ ấn rồi từ đó lĩnh ngộ. Trong U giới của Lôi Cương ngoài trùng diên với Hư kiếm ra, không hề có tiên khí nào khác. Hai thanh kiếm tiên trong chí bảo lúc này đều ở trong Hạo Huyền Lôi phủ, mà nơi đó không thể mở ra, khiến Lôi Cương chỉ còn biết thở dài. Lúc này, hắn liền lấy ra trùng diên cùng Hư kiếm, định tìm manh mối từ đó.

Thần thức của Lôi Cương dò xét trong trùng diên một lúc lâu, rồi bỏ qua. Bản tôn của hắn cũng không thể nhìn thấu trùng diên này, chứ đừng nói là phân thân. Nhưng Lôi Cương rất chú ý đến hư kiếm, Luyện Hư đã luyện chế nó cho hắn, sau đó lại được tông sư Cổ Đạo luyện chế thêm hai lần nữa mới thành linh khí ngũ giai, cuối cùng được Lưu lão luyện chế mà thành hàng lục giai thượng phẩm.

Lôi Cương trầm tư, nhớ lại những ký ức trước đây, bỗng nhiên, một tia sáng loé lên trong đầu hắn. Ánh mắt Lôi Cương sáng rực, hắn nhìn chằm chằm hư kiếm, xoa xoa chuôi hư kiếm, quả nhiên từ đó phát ra ánh sáng màu tím lờ mờ của tinh thạch, liền lẩm bẩm nói: "Lần thứ hai tông sư Cổ Đạo luyện chế đã từng nói, chỉ cần dùng tâm cảm thụ hư kiếm, nhất định sẽ nhận ra điểm kỳ diệu của nó." Lúc trước Lôi Cương nghe dù nhớ kỹ, nhưng không hề suy nghĩ gì nhiều, nhưng hiện giờ câu nói này lại khiến hắn suy nghĩ.

Trước đó, Lôi Cương chưa từng kiểm tra bên trong của Hư kiếm. Lúc này, hắn khẽ động tâm, thần thức tìm kiếm Hư kiếm.

Một lát sau, thần thức Lôi Cương đi tới một không gian màu tím. Không gian này vô cùng hỗn loạn, những đám bụi màu tím có ở khắp nơi. Thần thức của Lôi Cương lơ lửng trong đó một lúc lâu, không phát hiện được bất cứ điểm kỳ lạ nào, liền cảm thấy nghi ngờ. Lẽ nào tông sư Cổ Đạo chỉ thuận miệng nói như vậy?

Thần thức của Lôi Cương vẫn phiêu lãng trong đó, bỗng khoảnh khắc nhìn thấy một luồng ánh sáng màu tím xuyên qua một đám bụi tím, hắn chợt hiểu ra, thần thức nhanh chóng tiến tới trước. Nửa canh giờ sau, đám bụi màu tím nồng nặc trước mặt Lôi Cương biến mất, chỉ còn lại không gian màu tím, cùng linh khí thuộc tính lôi nồng nặc trong đó. Một viên tinh thạch màu tím to bằng ngón tay cái lơ lửng trong không gian, phát ra ánh sáng màu tím chói mắt. Nhìn viên tinh thạch, Lôi Cương chợt cảm thấy phiền muộn, nếu như hắn suy đoán không sai thì viên tinh thạch màu tím này chính là Tử hồn lôi thạch khi xưa Tử Vận đưa cho hắn. Hơn nữa lúc trước khi tông sư Cổ Đạo nhìn thấy Tử hồn lôi thạch đã vô cùng kinh ngạc, có lẽ nó có vài điểm khác thường. Lôi Cương lắc đầu, kìm nén những hồi ức trước đây, thần thức bay về viên tinh thạch màu tím. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Gần tới lôi thạch, thần thức của Lôi Cương liền bao vây lấy nó, cẩn thận cảm nhận viên tinh thạch màu tím này. Dần dần, Lôi Cương dường như bắt được thứ gì đó từ trong tinh thạch, hắn chấn động, quyết định lẳng lặng cảm nhận Tử hồn lôi thạch.

Một canh giờ sau, thần thức Lôi Cương khẽ run, thân thể hắn ở trong phòng xá cũng run lên, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Trong không gian của hư kiếm, tinh thạch màu tím phát ra ánh sáng chói mắt, hoá thành mấy trăm thủ ấn quỷ dị.

Từ trong tinh thạch màu tím Lôi Cương nghe được hai câu nói. Câu thứ nhất là: "Tiểu bối, lão phu thấy ngươi ngày sau tất có duyên với luyện khí. Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ đạt đến cảnh giới của luyện khí, lão phu để lại một ít thủ ấn thượng đẳng trong tinh thạch màu tím này, ngươi có thể lĩnh ngộ hay không còn chờ xem vận mệnh của ngươi."

Điều khiến Lôi Cương đau khổ chính là câu nói thứ hai.

"Lôi Cương, nếu ngươi nghe được những lời này, tất ngươi đã cảm nhận được Tử hồn lôi thạch rồi. Ta sớm đã nói với ngươi, hai người chúng ta ở hai thế giới khác nhau, thân phận quá khác biệt. Có một số việc ta không thể tự làm theo ý mình, có lẽ đến khi ngươi nghe được những lời này thì ta đã bị ép đến bên người khác mất rồi. Cũng không biết ngày sau còn có duyên gặp lại ngươi nữa hay không. Nhưng những hồi ức trên Kiếm Đỉnh môn sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời ta. Ta hy vọng một ngày kia ngươi sẽ trở thành một thượng nhân, cũng hy vọng ta có thể thấy ngươi mạnh lên. Viên Tử hồn lôi thạch này có chút đặc biệt, có lẽ ngày sau sẽ trợ giúp được ngươi. Nếu như có duyên, hy vọng ngày sau có thể gặp lại ngươi."

"Tử Vận!!"

"Là Tử Vận!!"

Lôi Cương mở mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp, tim quặn thắt. Tình cảm của hắn giành cho Tử Vận theo thời gian trôi qua càng lúc càng lớn. Lôi Cương càng trưởng thành, chiến đấu nhiều trong giới tu luyện càng thấu hiểu câu nói "Hai người thuộc hai thế giới" của Tử Vận. Khi ở chí bảo, Lôi Cương không thể hiểu được tâm ý của Tử Vận. Đến khi hắn có thể chấp nhận được Chỉ San, bắt đầu xoá bỏ hình bóng Tử Vận trong lòng, chỉ biết đến một mình Chỉ San. Nhưng hiện tại, nghe được những lời này, lòng hắn lại rối như tơ vò.

Tử Vận cũng có nỗi khổ của nàng! Từ những gì nàng nói, Lôi Cương hiểu được nàng có nỗi khổ riêng. Đúng vậy, Tử Vận có thân phận cao quý, có một số việc nàng không thể tự ý quyết định. Lôi Cương hiểu rõ, thân là đệ tử của một thế lực lớn, số phận không thể do bản thân mình nắm giữ.

Hắn trầm tư, đè nén tình cảm phức tạp trong lòng xuống. Cho dù thế nào, Tử Vận đã trở thành quá khứ, biết đâu ngày sau sẽ có duyên gặp lại. Nhưng hiện tại, mục đích chính của hắn là học được thủ ấn, mà trong hư kiếm có lưu giữ những thủ ấn quỷ dị do tông sư Cổ Đạo để lại cho hắn a.

Lúc này, Lôi Cương lần nữa chìm vào trong hư kiếm.

Thần thức của Lôi Cương nhìn chăm chú vào mấy trăm thủ ấn quỷ dị. Những thủ ấn này đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trong đó có ba luồng ánh sáng chuyển động. Thần thức của hắn cẩn thận cảm nhận, một lát sau, hắn nhận ra, mấy trăm thủ ấn này có uy lực không nhỏ, có cái là phòng ngự, có cái là tấn công, có cái lại cả công cả phòng. Lôi Cương suy đoán, thủ ấn chắc hẳn có rất nhiều công hiệu, không chỉ giới hạn trong một loại.

Đến khi thần thức của Lôi Cương chạm đến một thủ ấn, đột nhiên hắn liền hiểu ra. Lúc này, thần thức của Lôi Cương đánh tới mấy trăm thủ ấn, cuối cùng những thủ ấn này hoàn toàn biến mất. Thần thức của hắn liền rời khỏi không gian hư kiếm, khoanh chân ngồi lĩnh ngộ.

Huyên Ương ở phòng phía bên phải Lôi Cương lúc này đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt khổ não, hắn đang vướng mắc. Không chỉ là hắn, mà nàng kia cũng như người thanh niên của Luyện Hoả tông và lão già đạo tiên đều như vậy. Bọn họ ra sức đột phá nhưng dù thế nào cũng không thể đột phá được.

Ngày hôm đó, Huyên Ương đứng dậy, nhăn mày nhíu trán, nhìn cửa phòng Lôi Cương vẫn đang đóng chặt, hắn liền đi về phía sâu trong các phòng xá.

Khoảng một canh giờ sau, Huyên Ương về tới phòng, sự khổ não trên trán hắn đã biến mất, đôi mắt ngời sáng, lẩm bẩm nói: "Thủ ấn? Thì ra là thiếu thủ ấn? Nhưng thủ ấn là cái gì?" Lúc này, Huyên Ương lại trầm tư.

Người nữ nhân phía bên trái Lôi Cương thấy Huyên Ương sau khi ra ngoài một chuyến có vẻ tươi tỉnh hơn, ánh mắt chợt loé lên, cũng đứng dậy đi về phía sau.

Một canh giờ sau, nữ nhân đó trở về, mặt không đổi sắc, khoanh chân ngồi xuống, đi vào lĩnh ngộ.

Sau đó, người thanh niên của Luyện Hoả tông và lão già đạo tiên đều đi về phía sau…