Ở sâu bên trong tầng thứ sáu của Kiếm Cương Môn, trong một căn phòng nhỏ của một căn nhà mang phong cách cổ xưa, Thiên Tuyết nằm trên chiếu, ngủ say im ắng, bên cạnh đó là Lôi Cương đang quỳ xuống đất, vẻ mặt cung kính. Ngự Thiên đứng trước mặt Lôi Cương, hai mắt nhìn Lôi Cương một cách hiền lành.

"Một lần quỳ lậy này coi như trả lại ân tình của lão phu đối với ngươi trước đây, từ nay về sau, ngươi không cần nhắc tới việc bái sư này nữa, càng ko cần vì việc này mà phiền não. Tu vi của ngươi lúc này e rằng cũng đủ để làm sư tôn của lão phu. Ngươi phải nhớ kỹ, trên con đường tu luyện nếu trở thành người thầy, làm một cường giả thì cần có tấm lòng của một cường giả, lão phu không hy vọng sau này ngươi còn có thể quỳ xuống như thế này, nam nhi phải có khí phách." Ngự Thiên nhìn Lôi Cương một cách hiền hòa, khuôn mặt cười ôn hòa nói.

Lôi Cương nhìn Ngự Thiên tiền bối với ánh mắt phức tạp. Tuy tu vi của Lôi Cương đã đạt đến Cương quân Địa giai, thế nhưng sự cảm kích đối với Ngự Thiên cũng không có chút gì lay động. Trước khi tới Kiếm Cương Môn, Lôi Cương đã suy nghĩ rất lâu, nên hay không nên bái Ngự Thiên làm sư phụ, suy nghĩ một lúc lâu, Lôi Cương cho rằng, cho dù tu vi cao cũng không thể ruồng bỏ lương tâm, nếu như không có Ngự Thiên dẫn mình đến với Kiếm Cương Môn, sợ rằng bây giờ hắn cũng chỉ là một đệ tử thông thường của Kiếm Đỉnh Môn. Vì vậy mới có cảnh như hiện tại.

"Tiền bối, cho dù thế nào nếu không có người, thì cũng không có Lôi Cương ngày hôm nay, xin tiền bối nhận của Lôi Cương một lạy." Lôi Cương định cúi lạy nhưng bị hai tay Ngự Thiên ngăn lại. Khuôn mặt ôn hòa của Ngự Thiên dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm cẩn chăm chú nhìn vào Lôi Cương, trầm giọng nói: "Lôi Cương, ngươi khiến lão phu rất vừa lòng. Rất nhiều cường giả khi đạt được một mức tu vi nhất định thì từ bỏ những tình cảm thông thường, mà ngươi vẫn có tâm như vậy, khiến lão phu rất vui mừng. Đúng là lão phu không nhìn lầm ngươi! Lôi Cương, tu vi của ngươi đã mạnh đến mức lão phu cũng không nhìn thấu được. Sau này, ngươi sẽ có tiền đồ vô hạn, phải nỗ lực nhiều. Lão phu mong ngươi khi đạt được đích cao thì vẫn nhớ được tình cảm ngày hôm nay. Không nên nói đến chuyện bái sư nữa, đứng lên đi. Từ sau chúng ta coi như ngang hàng." Hai tay Ngự Thiên cố sức kéo Lôi Cương dậy.

Đầu tiên thân thể Lôi Cương cứng ngắc, không chịu đứng đên, nhưng rồi thấy ánh mắt mong chờ cũng với vẻ kiên định của Ngự Thiên, thì Lôi Cương cũng không chống đối nữa, đứng lên, mắt nhìn Ngự Thiên.

Khuôn mặt Ngự Thiên lại hiện lên nụ cười ôn hòa, nhìn về phía Thiên Tuyết đang ngủ say nói: "Đa tạ ngươi gột rửa kinh mạch cho Thiên Tuyết, lão phu cũng từng nghĩ tới chuyện này nhưng nguy hiểm quá lớn nên vẫn chưa dám thử. Hôm nay, ngươi giúp Thiên Tuyết gột rửa, lão phu thay Thiên Tuyết cảm tạ ngươi." Ngự Thiên nhìn Thiên Tuyết một cách yêu quý, chậm rãi nói. Thấy Lôi Cương có vẻ muốn nói gì đó, Ngự Thiên cười thản nhiên nói: "Lão phu tin ngươi cũng có nghe nói về chuyện kho báu phải không?"

Lôi Cương nhìn Ngự Thiên một cách phức tạp mà không muốn nhắc tới một việc, thở dài nói: "Đúng vậy, năm mươi năm sau, Lôi Cương muốn đi thử một phen!"

"Haha, kho báu xuất hiện, e rằng toàn bộ Trung Xu Giới, thậm chí cả lục giới cũng cử cường giả đến đây thăm dò kho báu. Khi đó, ngươi cần chú ý an toàn, không nên làm những cường giả này tức giận, đối với ngươi sẽ rất bất lợi. Bởi sau này ngươi còn phải phi thăng khỏi Trung Xu giới." Ngự Thiên ôn hòa nói.

Lôi Cương ngẩn ra, trong lòng không hề để ý. Tại Trung Xu Giới tu vi của cường giả toàn bộ ép xuống, thì dù là có sức mạnh ghê gớm tại Trung Xu Giới cũng khó mà…lập tức Lôi Cương liền hỏi: "Tiền bối, người không đi sao?"

"Haha, lão phu có thể có cơ duyên tu luyện đạt được đến mức này đã rất thỏa mãn rồi, lão phu thầm nghĩ dạy dỗ cô bé Thiên Tuyết này cho tốt là được, không có tâm trạng đi làm việc đó." Ngự Thiên chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Tuyết.

Lôi Cương gật đầu, định nói thêm gì đó nhưng rồi chỉ nhìn Ngự Thiên. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Dường như Ngự Thiên chìm vào trạng thái nhìn ngắm Thiên Tuyết một cách yêu quý, nhưng rồi lại nói một câu khiến Lôi Cương chấn động.

"Lôi Cương, lão phu nghe nói, trước đây, ngươi và Tử Vận cô nương có tình cảm sâu đậm, có thật không?" Đột nhiên Ngự Thiên quay đầu nhìn về phía Lôi Cương nói.

Lôi Cương mỉm cười gật đầu. Nguyên nhân lần này Lôi Cương đến Kiếm Cương Môn cũng một phần là vì Tử Vận. Bây giờ Lôi Cương đã không còn ngu ngơ như trước kia. Trước đây Tử Vận thật thần bí khiến Lôi Cương muốn tìm hiểu một phen. Tuy rằng Lôi Cương chôn dấu chuyện của Tử Vận trong lòng thế nhưng Tử Vận vẫn vô ý làm Lôi Cương bị ảnh hưởng, Lôi Cương phải ép bản thân mình không nghĩ đến nữa.

"Lôi Cương! Lão phu không biết ngươi đối với Tử Vận cô nương lại có tình cảm sâu đậm đến như vậy, nhưng tốt nhất là duy trì tình bạn, nếu không phải như vậy là tốt nhất. Lão phu đã nghe về thân thế của Tử Vận cô nương. Đối với tình cảm này, lão phu khuyên ngươi hãy sớm vứt bỏ để cho nhạt dần đi, vì thân thế của cô ấy sẽ khiến cho hai ngươi cùng đau khổ suốt đời. Đương nhiên, thành tựu ngày sau của ngươi đủ để xứng đôi với cô ấy, nhưng hai người thuộc hai thế giới khác nhau, rất khó đi cùng một chỗ." Ngự Thiên nhìn Lôi Cương ôn hòa, thấy khuôn mặt Lôi Cương đang cười dần dần trở nên cứng ngắc, Ngự Thiên thở dài khe khẽ, lập tức nói: "Có một số việc, lão phu tin ngươi biết rõ, ngươi tự giải quyết đi, ngươi đi đi!" Ngự Thiên nói xong thì lại nhìn về phía Thiên Tuyết.

Khuôn mặt Lôi Cương cứng ngắc nhìn Ngự Thiên, cảm nhận được cái thở dài của Ngự Thiên, trong lòng Lôi Cương đầy phức tạp, thở dài nói: "Đa tạ tiền bối, ân tình của tiền bối cả đời Lôi Cương sẽ không quên, Lôi Cương xin cáo lui!"

Lập tức, không báo trước thân thể Lôi Cương biến mất ngay tại gian phòng.

Trong phòng nhỏ đột nhiên có tiếng thở dài: "Con à, có một số việc, người lớn bị ràng buộc, không bằng sớm vứt bỏ đi."

Thân thể Lôi Cương đột nhiên xuất hiện bên trong căn phòng nhỏ tại tầng ba của Kiếm Cương Môn. Quay về đây, ánh mắt Lôi Cương đầy phức tạp ngồi xếp bằng trong phòng, hai mắt khép hờ, mặt hơi ngửa lên, dường như đang nhớ lại kỷ niệm xưa.

Ý của Ngự Thiên, Lôi Cương hiểu. Tuy rằng lúc đó Lôi Cương không hiểu rõ về thân phận của Tử Vận, thế nhưng tu vi của Lôi Cương đạt được lúc này đã không phải như cậu thiếu niên trước kia. Bây giờ Lôi Cương đã cảm nhận được sự thần bí và cao quý của Tử Vận. Cuộc đời này còn có thể gặp nhau được hay không còn chưa biết, nhưng sâu tận dưới đáy lòng, nếu như không có kết quả, còn không bằng sớm xóa đi. Hai mắt Lôi Cương khép hờ hơi run run, Lôi Cương bỗng mở mắt nhìn về hư không lẩm bẩm nói: "Vậy để ta quên nàng hoàn toàn đi, Tử Vận!"

Lôi Cương ngồi xếp bằng ở đây một ngày một đêm rồi mới đi.

Sau khi rời khỏi Kiếm Cương Môn, Lôi Cương liền hướng phía tây Kiếm Đỉnh Môn bay đi. Không lâu sau, Lôi Cương chậm rãi dừng lại, hai mắt nhìn xuống biển mây phía dưới, ánh mắt phức tạp vô cùng. Chậm rãi hạ xuống, đập vào tầm mắt Lôi Cương là sơn thôn nhỏ. Đáp xuống đất, Lôi Cương đứng trước cổng vào sơn thôn nhỏ nhìn đằng trước có biển đề cũ nát ghi ba chữ: "Thôn Lôi Kiếm". Trong lòng Lôi Cương nổi lên sóng gió. Từ khi rời khỏi Kiếm Cương Môn, Lôi Cương đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt mỉm cười, trở nên trầm ổn.

"Thôn Lôi Kiếm, thôn Lôi Kiếm bây giờ cũng như thôn Lôi Kiếm trước đây." Lôi Cương lẩm bẩm nói. Trong lòng bỗng cảm thấy thê lương, năm tháng trôi qua, có những thứ vĩnh viễn cũng không thể quay lại được. Lôi Cương cũng không vào trong thôn Lôi Kiếm, để những ký ức đó vĩnh viễn nằm dưới đáy lòng thôi. Lôi Cương xoay người vòng qua một con đường nhỏ, hướng về phía ngọn núi lớn cạnh thôn Lôi Kiếm.

Nửa khắc sau, Lôi Cương xuất hiện dưới một thác nước lớn. Nhìn dòng nước chảy xiết, âm thanh sấm rền quen thuộc, Lôi Cương dường như nhớ tới hơn ba trăm năm trước. Hai mắt nhìn chăm chú vào thác nước, dường như Lôi Cương thấy hình ảnh một thiếu niên cắn răng nhếch miệng ngồi xếp bằng dưới thác nước, dùng thân thể mình địch lại dòng nước đập vào mạnh mẽ.

Khóe miệng Lôi Cương hiện ra một nụ cười thê lương, chậm rãi tiến vào dưới thác nước, cảm nhận được dòng nước đập vào, nụ cười thê lương của Lôi Cương càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt lóe lên, Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, lẳng lặng cảm nhận dòng nước đập vào, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc này, Lôi Cương giống như là đang nhớ lại một ngày cách đây hơn ba trăm năm về trước.

"Nếu ngồi xếp bằng được trong vòng một giờ, lão phu sẽ nhận ngươi làm đồ đệ! Nếu như làm không được, lão phu cũng cho ngươi được bình an cả đời." Những lời lúc trước đại sư nói cứ quanh quẩn bên tai Lôi Cương một cách rõ ràng. Thân thể Lôi Cương đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên chấn động, hai tay vỗ xuống phía dưới ầm ầm.

"Rầm, rầm…" Dòng nước chảy xiết bỗng có tiếng nổ, toàn bộ thác nước cao cả cây số bỗng văng tung tóe, vô số đá vụn bắn ra, trong nháy mắt thác nước biến thành một ngọn núi nhỏ, một hình dáng từ trong sườn núi bay ra, bắn vào phía chân trời, biến mất.

Chuyện bất thường xảy ra bị dân trong thôn Lôi Kiếm phát hiện ra rất nhanh, dân thôn tưởng ông trời tức giận, dẫn đến toàn bộ thôn Lôi Kiếm rời khỏi đây.

Đây là điều mà Lôi Cương chưa hề nghĩ tới.