Tới gần hai tháng, đến một hôm vào lúc trời chạng vạng tối, lão Lê mới tìm tới Lôi Cương với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Trong căn phòng nhỏ của Lôi Cương.
Lão Lê vẻ mặt kích động chỉ vào hai miếng da thú có vẽ hình một ngọn núi cực lớn, thấp giọng nói: "Tiểu Cương, bảo tàng hẳn là ở chỗ có điểm đỏ đỏ này" Lôi Cương đưa mắt nhìn, ở chính giữa có một điểm màu đỏ nhỏ, vì tấm da thú đã bị mài mòn nhiều thật sẽ không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ.
"Ở chỗ này chính là Ma Châu….cấm địa núi Vạn Linh." Thanh âm lão Lê hơi có phần run rẩy. cấm địa núi Vạn Linh ở Ma Châu cũng là một nơi rất nổi tiếng, là nơi chôn vùi biết bao nhiêu mạng người, lão Lê khác với người bình thường, đương nhiên biết được chút ít tin tức trong giới tu luyện, vì vậy mà đối với Vạn Linh Phong thực cũng đã có nghe qua.
"Cấm địa Núi Vạn Linh?" Lôi Cương ngạc nhiên hỏi. Nhìn trên bản đồ có thể thấy phạm vi của ngọn núi lớn với những được gợn sóng, Lôi Cương suy đoán chính là các dãy núi xung quanh.
"Ân, núi Vạn Linh là cấm địa hàng đầu của Ma Châu, là một trong ba đại cấm địa của Trung Xu giới, cho dù là Phái Ma Luyện cũng không dám tuỳ tiện đặt chân vào sâu bên trong. Ở đây có rất nhiều các loài linh thú. Các đệ tử phái Ma Luyện đều chỉ đến ven núi Vạn Linh để săn bắt linh thú!" Lão Lê nói có chút run rẩy. Cuối cùng cũng có thể biết được kết tinh của các bậc tiền bối cất giấu nơi nào, lão Lê làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được đây?
Sau đó, lão Lê lấy từ trong túi tiền ra một viên đá bằng bàn tay đưa cho Lôi Cương và nói: "Đây là vật gia truyền của Lê gia ta, với nơi này hẳn phải có sự liên quan, ngươi hãy cầm lấy phòng khi cần đến!"
Lôi Cương gật đầu, cất cất hòn đá vào trong, hai mắt nhìn Lê lão chân thành nói: "Cảm tạ người, Lê lão gia".
"Ha ha, trận pháp Lê gia có thể lần nữa trở nên huy hoàng hay không là nhờ vào ngươi cả. Ta chỉ mong ngươi sau khi tìm được thì đến đây báo cho ta một câu là được." Lão Lê lòng tràn đầy hy vọng nói.
Lôi Cương gật đầu.
Buổi tối lúc lão Lê mới rời khỏi, Lôi Cương một mình ngồi bên bàn, trong lòng hắn suy nghĩ, rốt cuộc có nên đi núi Vạn Linh hay không. Tuy là trận pháp đó cũng có chút cám dỗ, nhưng mà núi Vạn Linh lại là cấm địa hàng đầu ở Ma Châu. Suy tính một lúc, Lôi Cương mới ngồi xuống, tĩnh tâm luyện công.
Ngày hôm sau, trong lúc đang luyện công Lôi Cương nghe thấy những tiếng đập cửa dồn dập. Mở cửa phòng hắn thấy vẻ mặt lão Lý tái nhợt, tinh thần suy sụp. Lão nhìn thấy Lôi Cương thì run run nói: "Tiểu Cương, Lê lão đã…đã…"
Lôi Cương trong lòng run lên, thấp giọng nói: "Lão Lý, làm sao vậy?"
"Ôi chao, lão Lê đã chết thảm trong nhà rồi." Nói xong, hai hàng nước mắt của lão lại tuôn lã chã. Lôi Cương biến sắc, cấp tốc chạy ra hướng cửa hàng lão Lê. Lúc này, ở đây đang có rất nhiều người vây quanh, không ngừng lắc đầu cảm thán. Lôi Cương bước vào bên trong thì phát hiện cửa hiệu vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn thất gì. Khi hắn đi vào trong phòng mới nhìn thấy vẻ mặt lão Lê đen sì, hai mắt mở trừng trừng, từ miệng không ngừng chảy ra một loại dịch đen, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
"Ôi chao…lão Lê huynh vì đâu mà ra nông nỗi này chứ?" Vài người già vây quanh thi thể lão Lê không ngừng lắc đầu. Sắc mặt Lôi Cương nghiêm trọng, ngồi xổm xuống cạnh thi thể lão Lê để khám nghiệm. Mấy vị lão nhân cũng không ngăn cản. Trong mấy tháng gần đây Lôi Cương và lão Lê cũng hay qua lại với nhau, bọn họ đều biết rõ.
"Hài tử, nén bi thương lại…" Một vị lão nhân đến bên an ủi Lôi Cương.
Lôi Cương khám nghiệm cơ thể lão Lê, cũng phát hiện có một chút khác thường. Máu trong cơ thể rất đen, hơn nữa lục phủ ngũ tạng lại nát vụn, Lôi Cương suy nghĩ, hiển nhiên đây là bị đả thương. Phát hiện ra điều này, Lôi Cương trở nên trầm tư. Lúc lê Lão ra khỏi nhà mình đã gần canh ba, là ai tìm tới lão Lê nhỉ?
Sau đó có vài người thanh niên đi tới, đem thi thể lão Lê đi ra ngoài…Lôi Cương nhìn quanh gian phòng trong, quan sát tỉ mỉ mà chẳng phát hiện ra một chút manh mối nào. Nghe lão Lê thích uống nước trà, cũng là bình thường nếu như nói lão uống trà pha thuốc độc tự tử. Nhưng bỗng nhiên Lôi Cương thấy trên mặt đất có một vết chân lớn, so với chính mình cũng lớn hơn vài phần, hẳn là một người rất vạm vỡ mới có được. Lôi Cương liếc mắt nhìn đôi chân của vài người qua lại cũng chẳng thấy phù hợp, lẽ nào….Khi đó có người nào đã tìm tới lão Lê? Lôi Cương không khỏi băn khoăn.
Việc mai táng lão Lê cũng rất đơn giản. Lão không có con nên mọi việc diễn ra rất gọn. Lôi Cương cũng có tham gia. Lúc trở về, Lôi Cương rất băn khoăn suy tư nhưng vẫn không có kết quả.
Lúc này, lão Lý đi đến, vẻ mặt tràn ngập một sự cô quạnh. Ánh mắt Lôi Cương chợt sáng ngời, nhẹ giọng hỏi: "Lão Lý à, sinh tiền lão Lê có thù oán với ai không vậy? Liệu có người nào đó quyết sống mái với lão Lê không?"
Lão Lý nhìn Lôi Cương, lắc đầu nói: "Lão Lê ca làm người rất tốt. Trong trấn Thanh Thạch có rất nhiều người nhận ân huệ của lão, tại sao lại gây thù chuốc oán với ai được chứ? Nghe nói là lão uống thuốc độc tự sát. Ôi chao, lão Lê ca có chuyện gì không nghĩ ra ư? Ôi chao, tất cả cảnh vật vẫn còn đây mà người thì đã mất rồi, lão ca mấy ngày trước còn muốn nhờ ta trông cửa hàng để đi đâu đó, mà giờ đã…." Lý bà bà cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài, vẻ mặt thật thồng khổ.
Lôi Cương gật đầu, trong lòng cũng rất đỗi ngạc nhiên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Chờ cho sự kiện lão Lê chết yên yên thì Lôi Cương ở Thanh Thạch trấn đã tròn nửa năm. Tu vi của hắn vẫn dừng lại ở Luyện Cân Địa cấp, Cương Thể địa cấp. Mặc dù không tăng lên nhưng mấy tháng qua cũng ổn định được thêm vài phần, khoảng cách tới thời điểm đột phá cũng rất gần.
Mặc dù được đôi vợ chồng lão Lý giữ lại, nhưng Lôi Cương vẫn kiên quyết rời khỏi trấn Thanh Thạch. Trước khi rời đi, Lôi Cương đã để lại hai viên Tục mệnh đan hạ phẩm. Đồng thời hắn dùng mấy viên linh thạch, bố trí thành tụ linh trận trong nhà Lý gia, thế này đủ để cho hai ông bà lão sống lâu thêm vài chục năm. Sau đó Lôi Cương mới an tâm ra đi.
Trên đường đi Lôi Cương lại nhớ tới ca ca Lôi Ma. Sống cùng với hai người già làm cho Lôi Cương cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Để cho tâm trạng dao động một lúc, rồi sau đó Lôi Cương lại bình tĩnh, đi về phía núi Vạn Linh.
Lúc này Lôi Cương cũng không dám bỏ Ẩn Tức thuật. Dù sao đây cũng đã là biên giới sát Ma Châu, sợ rằng đệ t ử phái Cương Chân vẫn còn tìm kiếm. Vác Hư Kiếm, Lôi Cương liền bắt đầu cuộc hành trình gian khổ.
Quả đúng như Lôi Cương lo lắng, đệ tử phái Cương Chân ở Kiếm Châu, Lôi Châu, Cương Châu, cũng như ở phía tây Ma Châu điên cuồng tìm kiếm Lôi Cương. Ý Xế bị xẻ đôi người khiến cho phái Cương Chân lại càng thêm tức giận. Phục Cương Tử đã phái rất nhiều thuộc hạ tuy tìm tung tích Lôi Cương, thậm chí còn có cả một vị trưởng lão có tu vi Kiếp Cương. Mà phái Kiếm Cương cũng phái ko ít cao thủ ra xung quanh tìm kiếm Lôi Cương.
Núi Vạn Linh nằm ở phía Tây bắc Ma châu, gần như độc chiếm một vùng Tây Bắc, Ở luôn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của mãnh thú khiến cho những người tu luyện qua lại khu vực giáp ranh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lôi C ương rời Thanh Thạch trấn đã được một tháng, rốt cục cũng đến cấm địa núi Vạn Linh ở Ma Châu, đưa mắt nhìn dẫy núi dài vô tận cũng với tiếng rồng gầm thét ở sâu trong Núi Vạn Linh , Lôi Cương hết sức nghiêm tục. Theo như chỉ dẫn trên miếng da thú thì nơi đó nằm ở chỗ sâu nhất của ngọn núi khổng lồ. Nhưng ở nơi này có nhiều linh thú như vậy, thì có nên đi vào hay không?
Bất kể như thế nào, mình cũng phải thử một lần, coi như là hoàn thành tâm nguyện lão Lê chứ!
Trong lòng khẽ động, lại hướng Núi Vạn Linh bước đi. Vừa đến vùng ven, Lôi Cương biến sắc, Ở đay có một sức mạnh kỳ lạ làm cho Lôi Cương rơi xuống, trong lòng càng thêm lo lắng khi thấy sự quái dị của Núi Vạn Linh. Lôi Cương cầm Hư Kiếm trong tay, tiếp tục tiến vào Núi Vạn Linh.
Xung quanh Núi Vạn Linh là một mảnh rừng rậm, Lôi Cương đi vào trong rừng, dưới ánh sáng lờ mờ của khu rừng Lôi Cương chợt nghĩ tới tiểu Phần. Lúc đó, tiểu Phần mới chỉ có mười một tuổi mà đã có tu vi luyện thần phản hư. Tới bây giờ, chắc nó cũng phải là mười bốn tuổi rồi, không biết đã đạt đến mức nào rồi, Lôi Cương với Tiểu Phần rất biết ơn. Thầm thở dài, Lôi Cương hết sức đề phòng. Hắn có thể cảm thấy được mùi của linh thú. Hắn dồn cương khí vào trong Hư Kiếm, hai mắt tuần sát bốn phía.
"Rống!" Một tiếng thú rống lên, một con linh thú từ một cây đại thụ trong rừng rậm nhảy ra.
Lôi Cương cười lạnh một tiếng, hư kiếm trong tay phát ra ánh sáng, hướng con thú dữ chém tới.
"Bịch…" một con thú giống con beo bị xẻ ra làm đôi, Nhìn cái trán bị bổ ra hai nửa có ấn ký xanh biếc, Lôi Cương cũng không cảm thấy thoải mái, trái lại có chút lo lắng, vì đây là một con hạ phẩm linh thú cấp ba. Trong khí đó ở đây mới là phía ngoài Núi Vạn Linh thôi, thế mà linh thú đã có tu vi cấp ba. Nếu thế thì ở bên trong là gì thì Lôi Cương không dám tưởng tượng.
Lôi Cương thở một hơi. Đã đến bước này thì không thể thoái lui được nữa, Lôi Cương tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Ngày thứ hai sau khi vào Núi Vạn Linh, hắn có thể thấy được rất nhiều đệ tử thanh niên áo xám, dẫn đầu là một tên có tu vi Cương Thể. Lôi Cương sử dụng thuật ẩn tức nên bọn họ không phát hiện được. Hắn tiếp tục một mình thâm nhập vào sâu bên trong.
Cho đến ngày thứ năm, Lôi Cương đã chém giết gần hai mươi con linh thú cấp ba. Điều này làm cho Lôi Cương phải thầm than, tự hỏi bản thân thực sự có thể không tới chỗ ngọn núi khổng lồ mà miếng da thú mô tả hay không? Càng đi sâu vào bên trong Lôi Cương càng cảm thấy linh thú trong này càng hung dữ. Lúc này mới là tam giai, sâu vào bên trong nữa thì thế nào chứ? Thật không dám tưởng tượng.